Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 15: Chương 15: Người phụ nữ thất hồn lạc phách




Giang Thủy trở lại quầy bán quà vặt, em gái thu ngân nghe xong giải thích, rất hiểu ý cho Giang Thủy hai chiếc túi to, miễn phí.

Giang Thủy chạy chậm trở lại vị trí túi bị đứt nhưng Dương Mai đã không còn ở đây nữa. Anh ngồi xổm xuống, một mình nhặt từng chai lọ một lên, cất vào trong túi mang về xe.

Lái xe là Trương Tây Tây, Lâm Dương ngồi ở ghế phụ, Giang Thủy ngồi vào ghế sau, đưa nước vừa mua cho mỗi người một chai.

Chính anh cũng cầm lấy một chai Nông Phu Sơn Tuyền, mở nắp uống một ngụm, ánh mắt tìm kiếm bên ngoài xe.

Lâm Dương quay đầu lại hỏi: “Anh Thủy, Dương Mai đâu?”

Giang Thủy thu hồi ánh mắt, dừng ở túi nước lớn kia: “Không biết.”

Dương Mai đứng dưới một tàng cây long não ở ngã tư, túi của cô khá nặng, ép vào bả vai nóng rát đau đớn. Tay cô vói vào trong túi, ở bên trong nhéo vài cái, một lát sau lại lấy ra.

Cô dựa vào thên cây, ngửa đầu nhìn lên trên, lá cây um tùm, gió thổi cành lá rung rinh, ánh vàng rực rỡ từ khe hở giữa những chiếc lá chiếu lên mặt, cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, trước mắt lại không phải một mảnh tối đen.

Ngay lúc bắt đầu nhai kẹo cao su cô liền mở bừng mắt.

Bên cạnh bỗng nhiên nhiều hơn một người, Dương Mai vừa cúi đầu, liền thấy cô gái nhỏ đang ôm một túi đồ ăn vặt lớn ngồi xổm bên chân mình.

Thanh âm cô gái nhỏ nghe có chút thấp: “Sao cô không đi tập xe?”

Dương Mai một lần nữa ngẩng đầu lên, nửa híp mắt bắt giữ những tia sáng nhỏ vụn đang lay động: “Sao cô không đi tập?”

“Tôi không có hứng thú.” Cô gái nhỏ tùy hứng dùng ngón tay đi niết bùn đất dưới tàng cây, bùn đất rất vụn, xoa vài cái liền tan thành bụi bay theo gió, lưu lại lòng bàn tay chỉ còn một màu sắc vàng nhè nhẹ.

“Cô có hứng thú với Giang Thủy.” Dương Mai nói.

Cô gái nhỏ đột nhiên ngẩng đầu, Dương Mai như cảm nhận được liền chậm rãi cúi đầu, đối diện với đôi mắt in màu trời của cô ấy.

Phụ nữ thần kinh thô đến mấy thì thời điểm thích một người đàn ông cũng có thể trở nên thận trọng.

Cô gái nhỏ như là cảm giác được cái gì, ngữ khí nói chuyện mang theo cảnh giác: “Cô là gì của anh ấy?”

Dương Mai quay đầu nhìn về phía thùng rác bên cạnh, chu chu môi, quai hàm cử động, “phốc” một tiếng, phun bã kẹo cao su đi. Đáng tiếc độ chính xác không cao, kẹo cao su cuối cùng đáp xuống trên bùn đất phía trước thùng rác.

Dương Mai hừ một tiếng, đi qua dùng khăn giấy bao nó lại, một lần nữa ném vào thùng rác.

Đi về phía trước, cô vỗ vỗ bụi đất sau váy, đối diện với ánh mắt chấp nhất của cô gái nhỏ kia nói hai chữ: “Người yêu.”

Dương Mai chờ xe ở ven đường, Trương Tây Tây lái xe lại đây, cô thuận thế chui vào.

Ngồi sau là Giang Thủy, sau khi Dương Mai ngồi ổn định thì móc ra một cái bọc từ trong túi, ném lên người Giang Thủy.

Giang Thủy cầm lấy xem, hỏi: “Đây là cái gì.”

“Là cái gì mở ra nhìn xem chẳng phải sẽ biết.”

Giang Thủy mở bọc bên ngoài, bên trong là một đôi giày nam mới tinh.

Đôi giày này là tối hôm qua Dương Mai đặc biệt chạy đến trung tâm thương mại lớn để mua, chọn thật lâu mới được. Bất luận là kiểu dáng, màu sắc hay là kích cỡ đều vô cùng phù hợp với Giang Thủy.

Càng quan trọng là, đôi giày này rất thoải mái, nhưng giá cả không phải là rẻ.

“Tôi không thể nhận.” Giang Thủy đưa lại giày cho cô.

Dương Mai nghiêng đầu sang một bên, nói một cách không sao cả: “Anh không cần thì vứt đi.”

Giang Thủy trầm mặc áp hai đế giày vào nhau, cất lại trong túi. Anh thẳng eo, cánh tay đặt lên hai đùi đang mở ra, trên tay xách theo chiếc túi to kia.

Anh vừa không cất túi vào chỗ nào đó, lại không dứt khoát trực tiếp vứt bỏ mà cứ cầm như vậy.

Sau khi luyện xe xong Giang Thủy đưa Dương Mai về nhà.

Khi xe bắt đầu lên đường, Lâm Dương bỗng nhiên nhớ tới cái gì liền mở miệng hỏi Giang Thủy: “Anh Thủy, không đúng rồi, em nhớ nhà Dương Mai xa hơn nhà em và Trương Tây Tây.”

Giang Thủy nói: “Không phải, nhà cô ấy gần hơn nhà hai người.”

Lâm Dương gãi đầu còn đang nói thầm cái gì, nhưng vừa thấy biểu tình kiên định của Giang Thủy thì bắt đầu hoài nghi ký ức của chính mình có vấn đề.

Trương Tây Tây đối với việc nhà Dương Mai ở nơi nào không có hứng thú, cô ấy duỗi dài cổ ra nhìn Giang Thủy: “Anh Thủy, nhà anh là đi qua nhà bọn em một đoạn nhỉ. Lại nói, chúng em còn chưa biết nhà anh ở đâu đâu.”

Lâm Dương bị vấn đề của Trương Tây Tây chuyển hướng, đầu óc vừa chuyển, lập tức nói: “Đúng vậy anh Thủy, em cũng muốn biết nhà anh ở đâu.”

Giang Thủy báo một cái địa chỉ.

Lâm Dương rất nhanh kêu to lên: “Má ơi, kia không phải rất gần chỗ bọn em sao! Anh Thủy, em muốn đến nhà anh chơi.”

Trương Tây Tây xoay cánh tay Lâm Dương một chút, nói: “Anh sao to gan như vậy chứ, đột nhiên đòi đến nhà anh Thủy, có phải anh muốn giết người không kịp trở tay không.”

Lâm Dương cười hắc hắc: “Anh chưa nghĩ cẩn thận. Vậy anh Thủy, chừng nào thì thuận tiện, chúng em đến nhà anh chơi.”

Giang Thủy nhàn nhạt nói: “Nhà tôi không có gì để chơi cả, hơn nữa tôi ở một mình.”

“Vậy tốt quá rồi.” Lâm Dương đập tay xuống, “Có người lớn chơi không được thoải mái lắm đâu.”

Trương Tây Tây nhìn sắc mặt Giang Thủy nhàn nhạt, liền trừng mắt nhìn Lâm Dương một cái: “Để lần sau đi, nếu thật muốn đi chơi thì cũng phải gọi cả Dương Mai chứ.”

“Được được, đến lúc đó chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn rồi giết đến nhà anh Thủy đi.”

Giang Thủy bảo trì trầm mặc, sau khi đưa Lâm Dương và Trương Tây Tây về anh mới lái xe về nhà, vừa đỗ xe xong thì nhận được điện thoại của Dương Mai.

Cô xin nghỉ, lại là ba ngày giống như lần trước.

Giang Thủy nắm di động, vô ý thức nhìn tiểu khu trong vành đai xanh, dì Hứa ở nhà cách vách xách theo giỏ rau đi tới, thấy xe của Giang Thủy, bước chân rõ ràng vui lên hẳn, mắt thấy gương mặt tràn đầy tươi cười kia dần dần tới gần, Giang Thủy mới từ từ mở miệng với di động: “Sắp thi lần hai rồi, cô biết không?”

“Biết.”

“Trong khoảng thời gian này tốt nhất không nên xin nghỉ.”

“…”

“Rốt cuộc cô có chuyện gì gấp như vậy?”

“…”

“Bỏ đi, tùy cô.”

Anh treo điện thoại.

Dì Hứa vừa lúc đi đến, tươi cười đầy mặt nhìn vào trong xe: “Tiểu Giang, đã về rồi.”

“Vâng.” Anh từ trên xe bước xuống, thuận tay tiếp lấy rổ đồ ăn trong tay dì Hứa, “Cháu giúp dì mang lên.”

“Được được.”

Dương Mai nhét điện thoại lung tung vào túi, trước khi gọi điện thoại cho Giang Thủy, cô nhận được điện thoại của Lý Diễm.

Trong điện thoại thanh âm Lý Diễm rất nhẹ, như là cố tình đè thấp. Âm thanh ở xung quanh qua điện thoại truyền tới lại rất ồn ào, hẳn là ở nơi phố xá sầm uất nào đó. Sau đó Dương Mai cuối cùng cũng nghe rõ, Lý Diễm nói là — Tôn Uy đang ở chợ quần áo cùng với kỹ nữ kia.

Về đến nhà, Dương Mai đến nước cũng không kịp uống một ngụm lại lập tức ra cửa. Lúc cô đuổi tới chợ đêm thì sự tình đã nháo loạn lên.

Tôn Uy rõ ràng đứng ở bên phía tiểu tam kia, Lý Diễm lùn hơn so với tiểu tam, nhưng đanh đá hơn tiểu tam, Tôn Uy che chở tiểu tam, tránh tới góc tường, Lý Diễm giơ tay đang nắm chặt chiếc ghế nhựa lên cao giống như chỉ cần lơ đãng một chút cô ấy sẽ lập tức ném tới.

Dương Mai không nói hai lời, chạy lên kéo Lý Diễm ra sau. Tôn Uy cùng tiểu tam phía sau hắn liền nhần cơ hội này dịch tới mặt tiền cửa hàng bên cạnh.

Lý Diễm thấy hai người kia chạy, giận sôi máu, quay đầu liền đổ ập xuống mà mắng: “Con mẹ nó …”

Mắng được một nửa, cô ấy im miệng. Một lát sau, cô ấy như không dám tin mà nói: “Dương Mai, cậu đứng về bên nào thế? Sao cậu có thể hướng về đôi nam nữ chó má kia!”

Dương Mai không khỏi nhíu mày, cô đoạt chiếc ghế trong tay Lý Diễm, nửa ngày cũng không đoạt được đành từ bỏ, cô lôi kéo cánh tay Lý Diễm, trầm giọng nói: “Cậu nếu muốn ngồi tù thì cứ đập xuống, tớ không chỉ đồng ý cho cậu đập còn giúp cậu giữ chặt hai người bọn họ để cậu đánh.”

Lý Diễm nghe xong giật mình, rất mau nước mắt giống như nhỏ máu, tràn đầy không cam lòng cùng ủy khuất trút xuống.

Tay cô ấy buông lỏng, chiếc ghế liền rơi xuống, ôm lấy Dương Mai như ôm cọc gỗ cứu mạng duy nhất, rối tinh rối mù mà khóc: “Dương Mai, sao tớ lại xui xẻo như vậy chứ, tớ nên làm cái gì bây giờ, tớ rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ …”

Dương Mai không biết nên làm thế nào để an ủi cô ấy, chỉ dùng tay mềm nhẹ vuốt ve qua lại trên lưng cô ấy.

Ở phía sau mặt tiền cửa hàng kia, Tôn Uy đứng ở nơi đó, quần áo không chỉnh tề, cả người hỗn độn, như là vừa trải qua một kiếp nạn lớn.

Cũng đúng, hắn là ở người ở trong, nguyên nhân trận tai nạn này do hắn dựng lên, nhưng hắn lại giống như rùa đen rút đầu tránh mình trong vỏ. Ra mặt náo loạn đều do một mình Lý Diễm gánh vác.

Dương Mai hận đến ngứa răng nhưng cô biết, bất kể là hung hăng đánh cho Tôn Uy một trận, hay là bình tĩnh đi con đường pháp luật thì thương tổn mà hắn gây ra cho Lý Diễm cũng đã thành hình, Lý Diễm cũng sẽ không bởi vì Tôn Uy bị đánh mà cao hứng hơn, cũng hoàn toàn sẽ không vì được pháp luật và dư luận ủng hộ mà khỏi hẳn được miệng vết thương.

Bất luận tình thế phát triển như thế nào, Lý Diễm đều ở vào thế yếu.

Đàn ông ngoại tình, phụ nữ chính là người bị hại.

Cuối cùng Lý Diễm vẫn lựa chọn đi con đường pháp luật, từ trước tới nay đã xem qua vô số tin tức vợ cả đi hành hung nhân tình của chồng, Lý Diễm nói nhân tình kia xứng đáng phải chịu nhưng người vợ kia làm thế là không đáng, mặc kệ là ở ngoài đường xé quần áo nhân tình, hay là đánh nhau với nhân tình của chồng cũng đều quá mất mặt.

Trung Quốc không thiếu nhất chính là người vây xem náo nhiệt, cô ấy không muốn trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu (lúc uống xong trà, sau khi uống rượu ngồi rảnh rỗi buôn chuyện, hiểu là chuyện bàn tán lúc nhàn rỗi) của đám người kia.

Cô ấy muốn ly hôn, đề cập đến phân chia tài sản có nhiều vấn đề cần sự hỗ trợ của luật sư.

Lý Diễm trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng tỉnh táo lại, bởi vì sau thời điểm này, cô ấy còn có một trận đánh ác liệt phải đánh.

Dương Mai bị chuyện này làm cho thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, sau khi tạm biệt Lý Diễm và luật sư của cô ấy, đến sức lực về nhà cũng không có.

Cô tùy ý ngồi ở ven đường, phía sau là vành đai xanh, những chạc cây vừa dài vừa cứng chọc vào lưng khiến cô đau nhưng lại không dời thân thể ra nổi.

Di động ở thời điểm này vang lên, là một chuỗi số xa lạ.

Sau khi nhận cuộc gọi, Dương Mai mới ý thức được, người gọi cho cô là Lâm Dương, cũng không biết là lấy được số của cô từ đâu.

“Dương Mai, hiện tại cô ở đâu?” thanh âm Lâm Dương sáng ngời mà vui sướng, cách di động truyền tới khiến Dương Mai cảm thấy hết thảy dường như đã trải qua mấy đời.

Cô nâng nâng đầu, tầm mắt ở bốn phía lang thang không có mục tiêu mà băn khoăn, thẳng đến khi thấy được biển báo giao thông ở đối diện đường cái, cô mới nhớ tới chính mình rốt cuộc đang ở đâu.

Dương Mai báo một chuỗi địa chỉ

Lâm Dương sau khi nghe thấy lặp lại một lần địa chỉ này, thanh âm nhẹ hơn, như là đã lấy điện thoại ra khỏi tai.

Một lát sau, Lâm Dương lại nói: “Dương Mai, nếu không cô đi đến giao lộ đi, lát nữa anh Thủy tới đón cô. Hôm nay chúng ta ăn nướng BBQ ở nhà anh Thủy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.