Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 49: Chương 49: Ở bên nhau




Dương Mai tới Bắc Kinh, máy bay hạ cánh lúc 10 giờ sáng.

Thời điểm xuống máy bay gió lớn thổi tới làm làn váy cô lăn qua lộn lại. Cô dùng tay áp xuống, ánh nắng Bắc Kinh lại xuyên thấu qua tầng mây chiếu xuống, khiến cô không khỏi phải híp mắt lại.

Thời tiết tốt khiến tâm tình Dương Mai cũng tốt lên, lúc đang ngồi chờ thì di động vang lên. Cô nhanh chóng ấn nút nghe: “Em tới rồi.”

Không quá vài phút, cô ở trong đám người đang nói cười đưa tiễn đón người thấy được Giang Thủy.

Kỳ thật Giang Thủy rất dễ nhận ra, bởi vì anh vừa cao vừa đen, lẫn trong đám người phương bắc da trắng, vóc dáng thấp thì nói chung khả năng nhận ra người phía nam rất cao.

Gương mặt kia cũng không thay đổi chút nào, nhưng thoạt nhìn sáng sủa rạng rỡ hơn trước.

Dương Mai nghĩ, ánh mắt anh không quá giống trước kia, trước kia là nước lặng áp lực, bây giờ là đại dương mênh mông.

“Đi thôi.” Giang Thủy nắm tay cô.

Xe của Vương Chấn dừng ở bãi đỗ xe, Dương Mai cố ý bước chậm lại, nhìn nhiều hai mắt, Giang Thủy liền nói: “Là mượn bạn.”

Dương Mai gật gật đầu, ngồi vào ghế phụ: “Đi đâu?”

Giang Thủy: “Đưa em đi ăn cơm.”

“Bây giờ còn chưa tới 10 giờ rưỡi.”

“Cơm trên máy bay không no được, em sẽ đói bụng.”

“…”

Lúc ô tô tiến vào trung tâm thành phố đã là gần 11 giờ. Đường cái rất đông, Giang Thủy quẹo vào đường nhỏ khác, tình hình giao thông tốt hơn một chút. Trong đường nhỏ rẽ trái rẽ phải, sau khi đi ra ngoài, lại giao với đường cái, hoàn mỹ tránh đi đoạn đường tắc nhất.

Dương Mai không khỏi nhìn Giang Thủy liếc mắt một cái: “Mới đến Bắc Kinh một tháng, xem ra anh đã quen đường giống người địa phương rồi.”

Giang Thủy cười nói: “Tới Bắc Kinh chỉ có lái xe.”

Mấy quán ăn vỉa hè đã khai trương, Dương Mai cho rằng Giang Thủy sẽ mang cô đi nơi đó, không nghĩ tới xe bỗng nhiên vượt qua, đi thẳng đến một quán ăn ở phía trước giao lộ.

Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài, giá cả hẳn là không rẻ.

“Anh ở Bắc Kinh làm gì?” Dương Mai hỏi.

Giang Thủy tránh nặng tìm nhẹ mà đáp: “Vẫn là lái xe.”

“Lái thuê?”

“…”

“Tài xế riêng?”

“…”

“Không phải vẫn là dạy lái xe chứ?”

“…” Phục vụ đưa thực đơn tới, Giang Thủy ngẩng đầu liếc mắt một cái, chỉ chỉ Dương Mai, “Cô ấy chọn.”

Sau khi chọn món xong, Giang Thủy giúp Dương Mai pha một ly trà: “Nơi này hương vị không tồi, lát nữa em ăn nhiều một chút.”

“Anh trước kia đã từng tới ăn?”

Giang Thủy gật đầu.

Dương Mai bỗng nhiên nhạy bén hỏi: “Cùng người bạn anh mượn xe tới?”

Giang Thủy lắc đầu.

“Đó chính là cùng Bắc Kinh nữu cùng tới.”

Giang Thủy nhanh chóng phản bác: “Cô ấy không phải Bắc Kinh nữu.”

Dương Mai nhíu mi, dù bận vẫn ung dung mà nhìn anh, trong giọng nói đều là chế nhạo, “Còn nói không cùng nữu.”

“…” Giang Thủy muốn nói lại thôi, mặt đều nghẹn đỏ, cuối cùng bất mãn mà nói thầm một câu, “Lại không phải tất cả phụ nữ đều là nữu.”

Những lời này nghe được khiến Dương Mai thực thoải mái, cứ tiếp tục dây dưa đề tài này, ngược lại có vẻ quá mức dò hỏi tới cùng, không hiểu hài hước. Vì thế cô thay đổi đề tài hỏi: “Anh bây giờ đang ở đâu?”

Giang Thủy nói một cái địa chỉ, rồi sau đó không biết sao lại bổ sung một câu: “Anh cùng Vương Chấn ở cùng một tòa nhà. Vương Chấn chính là người cho anh mượn xe, nam giới.”

Anh cố ý cường điệu hai chữ cuối cùng, còn bỏ thêm trọng âm. Dương Mai nghe xong mừng rỡ cười không ngừng, ấn đường Giang Thủy nhíu lại, nói: “Cười cái gì mà cười?”

“Cười anh khẩn trương đó.” Dương Mai nói, “Em cũng chưa hỏi cái gì, anh khẩn trương như vậy làm gì.”

“…” Giang Thủy ngậm miệng, giấu đầu lòi đuôi nhìn về một bên.

Đồ ăn được bưng lên, Dương Mai nghiêng nửa người trên, né khỏi người phục vụ che mắt, từ khoảng giữa tìm kiếm Giang Thủy. Cô càng nhìn trong lòng càng vui sướng, trêu chọc anh nói: “Bên kia đã nở hoa rồi sao, cứ xem mãi thôi, đẹp như vậy à?”

“…” Giang Thủy mặc kệ cô.

Lại là một trận cười. Chờ cười đủ rồi, Dương Mai mới đứng đắn lên: “Ai, rốt cuộc bây giờ anh đang làm gì? Em đoán không được.”

Công việc lái xe, ngoại trừ lái xe taxi, làm giáo viên trường dạy lái xe, lái xe riêng cho người ta, hẳn là không còn gì khác?

Cô lại quơ quơ cánh tay Giang Thủy: “Anh nói thẳng đi, đừng thừa nước đục thả câu.”

“…” Giang Thủy chuyển người ngồi thẳng lên, không nói một lời mà gắp đồ ăn.

Dương Mai thúc giục: “Hỏi anh đấy.”

Giang Thủy bình tĩnh liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Lười nói chuyện với em.”

Dương Mai không tiếp tục hỏi nữa, cùng anh an an tĩnh tĩnh ăn đồ ăn.

Cơm trưa xong đã qua 12 giờ.

Hai người ngồi vào bên trong xe, Giang Thủy nhìn thời gian, trực tiếp trở về thì quá sớm, liền dò hỏi: “Muốn đi nơi nào dạo một chút không?”

Dương Mai nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đường phố Bắc Kinh rộn ràng nhốn nháo, bên ngoài trừ nơi nơi là ô tô, còn có nơi nơi là người. Cảnh tượng người người lui tới vội vàng khiến Dương Mai không khỏi mơ màng, có phải Giang Thủy cũng từng là một trong số đó hay không.

“Đi Cố cung, hay là đi đâu?” Giang Thủy tự hỏi, sờ sờ cằm.

Đợi trong chốc lát, Giang Thủy nhìn về phía Dương Mai: “Em muốn đi nơi nào?”

“…”

“Nghe thấy anh nói không?” Anh nắm lấy tay trái Dương Mai.

Dương Mai giật mình, phục hồi tinh thần lại, nhìn gương mặt Giang Thủy thần sắc nhàn nhạt, bỗng nhiên hừ nhẹ một tiếng, nói: “Không phải lười nói chuyện với em sao?”

“…” Giang Thủy quay đầu lại, không tiếp tục dò hỏi ý kiến của cô, đột nhiên lái xe ra.

Không đi Cố Cung, cũng không đi bất kỳ nơi nào ngắm cảnh, Giang Thủy không ngừng vòng quanh thành phố. Trên thực tế cũng không phải chỉ vòng vài vòng, bởi vì kẹt xe, đi tiếp cũng thấy phiền, cuối cùng tùy tiện tìm một công viên dừng lại.

Giang Thủy rút chìa khóa. Mở cửa xe, một chân đã bước ra ngoài, qua kính chiếu hậu thấy người bên cạnh còn chưa động đậy, liền dừng lại động tác: “Xuống xe đi.”

Dương Mai ôm tay nói: “Bên ngoài nóng quá.”

Lúc này là đúng sau giờ ngọ, thời điểm nóng nhất trong ngày. Từ trong xe nhìn ra ngoài, gót chân người đi đường dính những chiếc bóng đen đen, theo dòng người đi lại, những chiếc bóng từ dài thành ngắn, lại từ ngắn thành dài, duy nhất bất biến chính là màu đen của chúng.

Đủ để chứng minh mặt trời có bao nhiêu mãnh liệt.

Nhưng trên thực tế, sau khi nhập thu, thời tiết so với mùa hè đã mát mẻ hơn nhiều rồi, chỉ là còn chút nắng gắt cuối thu.

“Vậy được.” Giang Thủy thu lại chân bên ngoài về, “Không có nơi nào để đi.”

Hai người nhất thời không nói gì, trong thùng xe bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh. Bầu không khí yên tĩnh này theo thời gian trôi đi làm người ta cảm thấy càng thêm khó chịu trong lòng.

Sau một lúc lâu, Giang Thủy một lần nữa đẩy cửa xe ra, trước khi đi ra ngoài nói: “Quá bức bối.”

Anh đi được vài bước, đứng trước một gốc cây, tán cây râm mát có gió thôi qua, khá thoải mái. Trên người có mang thuốc lá, dựa vào thân cây cảm thấy nhàm chán, liền móc ra hút một điếu.

Đối diện chính là xe ô tô và Dương Mai đang ngồi ở bên trong. Kính chắn gió phía trước xe tối màu, cản trở tầm mắt Giang Thủy, anh phải hết sức chăm chú mới có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng người phụ nữ bên trong.

Cô ngồi ở đó, bảo trì tư thế ban đầu không nhúc nhích, thật an tĩnh. Cô tựa trên ghế dựa giống như một tấm phù điêu. Hẳn là không có bất kỳ biểu cảm gì, không cười, cũng không khóc.

Nếu làm cô khóc thì anh còn là đàn ông sao.

Giang Thủy cầm điếu thuốc đã hút mấy hơi, dùng sức ném trên mặt đất, mang theo cảm giác bức bối bước nhanh tới.

Anh nghĩ, hình thức hai người bọn họ ở chung luôn là như vậy. Anh luôn không lay chuyển được cô, luôn là người cúi đầu nhận thua.

Một lần nữa ngồi vào trong xe, mới biết được không gian bị bịt kín chỉ mấy phút ngắn ngủi, cũng có thể khiến không khí bên trong cùng bên ngoài khác biệt một trời một vực. Bên ngoài tuy rằng có ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, nhưng bởi vì đồng thời có gió lưu động nên không tính là quá nóng.

Mà trong xe không mở điều hòa, lại nóng như vậy.

Giang Thủy theo bản năng đi nhìn Dương Mai, mặt cô không có biểu cảm gì chỉ nhìn chằm chằm chân chính mình, đôi mắt rũ xuống. Nhìn gần như vậy, càng giống như một bức phù điêu.

Anh cứ yên lặng không lên tiếng mà nhìn trong chốc lát, khiến chính mình tức đến bật cười: “Khó chịu hay không?”

Dương Mai quay đầu sang hướng bên kia.

Giang Thủy cắn răng, khởi động xe, bật điều hòa chạy đến lớn nhất: “Anh đưa em về.”

Vương Chấn ở trong tiệm cảm thấy chán muốn chết, xa xa thấy Giang Thủy tiến vào, vui vẻ ra mặt mà chào hỏi. Mới tiếp đón được một nửa liền ngơ ngẩn — anh ta thấy người phụ nữ đi theo phía sau Giang Thủy.

“Đã trở lại.” Lời là nói với Giang Thủy, nhưng đôi mắt Vương Chấn lại đi theo Dương Mai.

Trong lòng Vương Chấn có một suy đoán, nhưng không dám tự kết luận. Muốn hướng Giang Thủy xác nhận một chút, nào nghĩ thằng nhóc này mắt nhìn thẳng bỏ qua anh ta, chạy thẳng lên lầu.

Người phụ nữ ở phía sau cũng một bước không rơi mà theo sát, Vương Chấn chỉ kịp xem đại khái. Nhưng cũng đủ rồi — người phụ nữ này dáng người cao, da trắng, khuôn mặt rất đẹp, là một đại mỹ nữ không hơn không kém.

Sau khi lên lầu, Giang Thủy đóng cửa lại.

Dương Mai đứng trong căn phòng giản lược quét một vòng bên trong, tự nhủ nói: “So với trước kia khá hơn nhiều.”

Giang Thủy đóng cửa sổ, kéo màn vào rồi mở điều hòa. Trong phòng khá tối, anh lại đi đến cạnh cửa bật đèn, chiếc đèn cũ xưa, sau khi ấn chốt mở, lóe lên vài cái mới phát sáng, Giang Thủy nhìn chằm chằm bóng đèn, lại lần nữa nhìn thấy lớp bụi bẩn trên chụp đèn.

Anh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mở miệng nói: “Rất nhiều lần em không nghe điện thoại.”

Dương Mai nghe không hiểu: “Cái gì?”

Giang Thủy nói: “Gọi cho em rất nhiều cuộc, em không nghe máy.”

“À,” Dương Mai gật gật đầu, “Khi đó em đang bận.”

“Bận cái gì?” Bận đến mức liên tiếp bỏ qua điện thoại của anh.

“Việc của Lý Diễm.”

“…”

Giang Thủy âm thầm thở dài, tránh đi cái này không nói tiếp. Lúc này, anh mới phát hiện từ sau khi Dương Mai tiến vào vẫn luôn đứng.

“Không có chỗ khác có thể ngồi, em ngồi ở trên giường đi.”

Giang Thủy nghĩ, anh đã có tiền, đến lúc nên đặt mua một ít gia cụ rồi.

Dương Mai đi lại vài bước, nhưng không ngồi xuống mép giường. Cô chuyển tới cánh cửa bên cạnh cửa sổ, đi vào nhìn xem.

Đó là buồng vệ sinh, có bồn rửa tay và vòi hoa sen, khá thuận tiện cũng xem như toàn diện.

Lúc xoay người ra ngoài, Giang Thủy vừa vặn chắn trước cửa, hai cánh tay mở ra, chống ở cửa buồng vệ sinh, thân hình anh cao lớn, cứ như vậy đã hoàn toàn chặn người bên trong.

“Làm gì?” Dương Mai hỏi.

Lời vừa ra khỏi miệng, cô mới bừng tỉnh phát hiện, hiện tại nói cái gì cũng là dư thừa. Ánh mắt Giang Thủy quá nóng bỏng, sắp so được với ánh mặt trời rồi. Anh muốn nói rất nhiều điều. tất cả đều giấu trong ánh mắt, lúc này toàn bộ đều trào ra, ào ạt không ngừng, nhằm về phía Dương Mai.

Trong lúc nhất thời, Dương Mai thật sâu mà than thở — cái gì cô cũng không nghĩ quản, cái gì cũng không để bụng. Bởi vì cô nhớ anh như thế.

Buổi chiều qua 5 giờ, Vương Chấn hơi có chút đứng ngồi không yên. Anh ta muốn gọi cơm hộp, nhưng lại không biết có cần gọi cho cả Giang Thủy và Dương Mai không. Chờ đến gần 6 giờ, Giang Thủy mới chậm chạp từ trên lầu xuống dưới.

“Rốt cuộc biết đi xuống rồi? Đói rồi?” Vương Chấn nói.

Giang Thủy cười một chút, nói: “Vương Chấn, còn số điện thoại của quán cơm hồi trước không?”

Vương Chấn sửng sốt, ngay sau đó nhếch miệng cười: “Nhà đó à, hương vị không tồi, nhưng đưa cơm khá chậm, còn đắt nữa. Cậu thật muốn gọi cơm nhà đó à?”

“Ừm.” Giang Thủy duỗi tay, “Đưa tôi.”

“Hô!” Vương Chấn vui vẻ quét Giang Thủy từ trên xuống dưới, dùng ngữ khí khinh bỉ nhà giàu mới nổi mắng, “Cậu có tiền, cậu ghê gớm!”

Tay Giang Thủy run lên, Vương Chấn hung tợn ném tấm card ghi dãy số gọi cơm vào lòng bàn tay anh: “Địa chủ, cậu hảo tâm cũng gọi một phần cho tôi đi.”

Giang Thủy liếc nhìn anh ta một cái: “Đã muộn vậy rồi, sao anh còn chưa gọi cơm?”

Nghe xong lời này, Vương Chấn thiếu chút nữa tức muốn phun ra. Cũng không nghĩ xem rốt cuộc là vì chờ ai anh ta mới chưa kêu cơm hộp chứ.

“Bỏ đi, gọi cả cho anh nữa.” Giang Thủy cúi đầu gọi điện thoại.

Cái giọng cố mà làm này. Vương Chấn trừng mắt nhìn bóng dáng anh, chờ anh ngắt điện thoại mới cười tủm tỉm nói: “Giang Thủy, cậu tới đây.”

“?” Giang Thủy đi qua.

Vương Chấn chống tay xuống bàn, cố tình hạ giọng: “Nếu hiện giờ cậu có tiền như vậy … Anh em cho cậu cái kiến nghị nhé.”

“Cái gì?”

“Cậu có muốn suy xét đến cửa hàng gia cụ trong thành phố không, đổi cái giường nát kia của cậu đi?”

“…”

“Mấy giờ liền, kẽo kẹt kẽo kẹt, tôi ở đây nghe được vô cùng rõ ràng.”

“…”

“Hiểu ý tôi chứ?” Vương Chấn cười lấm la lấm lét, “Lúc nãy tôi nghe đến lỗ tai cũng sắp mọc kén rồi, thiếu chút nữa đã đi lấy chổi thọc trần nhà cậu rồi đấy.”

Đúng lúc này, Dương Mai từ trên lầu đi xuống. Lời thô tục Vương Chấn nói còn chưa đã thèm, Giang Thủy đã liếc mắt về phía kia một cái lập tức đấm Vương Chấn một quyền thật mạnh: “Anh câm miệng đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.