Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 84: Chương 84: Sa vào




Dương Mai đến Ôn Châu là vì tìm Giang Thủy, nào nghĩ đến chưa gặp được Giang Thủy, lại gặp ông chủ Lưu trước.

Ông chủ Lưu nhận ra Dương Mai trước, cách một con đường, dưới mưa xuân tí tách nhìn chăm chú mảnh màu đỏ rực kia.

Dương Mai mặc một chiếc áo gió mỏng màu đỏ, cảnh sắc chung quanh cô hoàn toàn trở nên ảm đạm.

Ông chủ Lưu đi qua đường cái, đến trước mặt cô, vẫy vẫy năm ngón tay, “Tôi không nhìn lầm đi?”

Dương Mai hoàn hồn, nhìn đầu tóc ông chủ Lưu thưa thớt, bởi vì dính ướt mà gục xuống, thoạt nhìn có vài phần buồn cười. Bất quá trên mặt hắn cũng không nửa phần sắc thái quẫn bách, Dương Mai híp mắt nhìn rồi lại nhìn, vẫn là không có.

“Nhận không ra?” Ông chủ Lưu cười ra nếp nhăn nơi khoé mắt.

“Nhận ra.” Dương Mai lại nhìn đầu hắn trơn bóng, trong bầu trời xám xịt cư nhiên như mang theo ánh sáng.

Ông chủ Lưu cười ha hả: “Tôi mời cô ăn bánh cá.”

Ôn Châu nổi danh với hải sản, trong đó bánh cá rất đặc sắc. Nhưng cũng không phải cứ ở Ôn Châu là nhất định có thể ăn được bánh cá chính tông. Ông chủ Lưu mang Dương Mai đi ăn bánh cá hương vị chính tông, phối hợp nước dừa ấm đánh trứng là tuyệt phối.

Nhưng Dương Mai nói: “Tôi muốn uống bia.”

Ông chủ Lưu ngẩn ra một chút, nói: “Nhìn không ra, tôi cho rằng cô là người có tâm tính trẻ con.”

Dương Mai một câu chưa nói, nhưng biểu tình rõ ràng không cho là đúng.

“Đừng không phục, theo tôi thì cô vẫn còn là cô gái nhỏ đấy.”

Dương Mai cong cong miệng, giống Giang Thủy kêu hắn “Lão Lưu”, nói: “Tôi đã 26.”

“Đúng vậy, tôi lớn hơn cô hai giáp đấy.” Ông chủ Lưu thở dài một hơi, ngẩng đầu, dường như đang hồi ức quá khứ, “Thời điểm tôi ở tuổi của cô, cái gì cũng không hiểu — cái gì cũng không có, chỉ có tính tình.”

Dương Mai nói: “Ông bây giờ cái gì cũng có.”

“Đúng vậy, cái gì cũng có, lại không biết giận — thời điểm không nên có tính tình lại có tính tình, thời điểm có thể có tính tình lại quá bình tĩnh.” Hai mắt ông chủ Lưu lóe sáng, nhìn Dương Mai, “Tính tình cô bây giờ, đến lúc thu nên thu lại rồi, đừng giống như tôi, hoàn toàn đảo ngược.”

Dương Mai cười: “Tôi nào có cái tính tình gì.”

“Tính tình bất kể hậu quả không phải sao.” Ông chủ Lưu nhất châm kiến huyết (châm đầu tiên đã thấy máu, ý nói chọc thẳng vào vấn đề hay chỗ đau) nói, “Cô đuổi tới đây như vậy, nói cho Giang Thủy không?”

“Đã gọi điện thoại, anh ấy không nhận.”

“Đúng vậy, vừa khéo bị tôi tiếp.” Ông chủ Lưu, “Cũng may là tôi tiếp, Cậu ấy đang có chuyện, tiếp cuộc điện thoại này của cô, sẽ không cao hứng.”

Dương Mai hỏi: “Anh ấy đang vội?”

“Đúng vậy, đang rất vội.”

“Vội cái gì?”

Ông chủ Lưu dừng lại, thần sắc không rõ mà nhìn Dương Mai. Sau một lúc lâu, hắn nói: “Cô gái nhỏ lòng hiếu kỳ nặng như vậy, tôi nói mà, cô chính là tính tình này, nói chuyện làm việc đều tùy hứng, cao hứng là tới.”

Mâm trống không, Dương Mai lại hỏi ông chủ thêm một mâm, còn bỏ thêm rượu, là rượu vàng nhà ông chủ tự ngâm.

Ông chủ Lưu uống rượu vàng, uống đến hai má hồng hồng, cả người rồi bốc lên khí nóng. Thời gian thật dài, bọn họ đều không nói chuyện với nhau, ông chủ Lưu đột nhiên mở miệng, đầu óc Dương Mai có ngắn ngủi trống rỗng, phản ứng lại đây, mới biết được hắn trả lời vấn đề trước đó của cô.

Chờ sau khi biết rõ sự tình, vừa nhấc đầu, ông chủ Lưu đã đóng gói một mâm cá nướng chưa động tới, từ từ tiến bước vào trong mưa bụi.

Dương Mai đuổi theo, lòng bàn tay tẩm ra mồ hôi lạnh, “Ông nói đều là sự thật?”

Ông chủ Lưu quay nửa cái đầu lại, cười ngớ ngẩn: “Xem cô kìa, tôi lừa một cô gái nhỏ như cô làm cái gì.”

Hắn tiếp tục đi về phía trước, đi được hai bước, cảm giác phía sau không có ai đi theo, lại dừng lại, quay đầu thấy Dương Mai đứng cách hắn hai bước ở phía sau, giữa hai người có một con chó, đang phun đầu lưỡi nhỏ chảy nước dãi.

Là mùi hương cá nướng hấp dẫn nó.

Ông chủ rung rung túi, mắt con chó liền theo túi di tới dời đi.

“Muốn ăn?”

Con chó vui sướng vẫy đuôi.

Ông chủ Lưu cười âm u, ngồi xổm xuống, đón con chó chạy tới, “Sao đến mày cũng biết, chỗ tao có thịt ăn?”

Lấy ra cá nướng đã biến thành màu đen trong túi, vứt lên mặt đất, con cho một chút cũng không rụt rè, cứ thế mà ăn. Con chó này có vẻ ngoài xấu xí, nước mưa làm cho lông của nó dán hết lên người, dưới tác dụng thị giác càng thêm gầy gò.

Đây là một con chó cùng đường bí lối lưu lạc.

“Ăn ngon không?”

Chó không rảnh trả lời.

“Ăn ngon, bằng không cũng sẽ không một đường đi theo tới đây. Đúng hay không?”

Những lời đằng sau, là nói với Dương Mai.

Dương Mai mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm hắn, hắn đứng lên, khinh miệt cười cười, “Loại chó này cũng may vẫn còn sống được, một khối thịt mỡ là có thể cắn câu, một khối thịt mỡ liền chạy theo cô. Tôi cũng không cần nó trông cửa đâu, rất lãng phí, nhưng trên thực tế tôi đã có chó trông cửa rồi.”

“Lời này của ông là có ý gì?” Dương Mai lạnh lùng hỏi.

Ông chủ Lưu lắc đầu, “Cô đừng nghĩ nhiều, không có ý tứ gì.”

***

10 giờ tối, Dương Mai rốt cuộc gặp được Giang Thủy.

Trong phòng khách sạn không có bất kỳ âm thanh gì, chỉ để lại một chiếc đèn ở lối đi nhỏ. Sàn nhà được trải thảm, dù như vậy, Giang Thủy còn thiếu chút nữa bị vướng ngã, có thể thấy được uống nhiều đến mức nào.

Trực tiếp ngã vào trên vai Dương Mai, mùi rượu không thể đỡ mà xông tới, lập tức hun cô tới mức muốn hôn mê.

“Làm gì uống nhiều như vậy?” Dương Mai nhăn mũi.

Đầu ngón tay Giang Thủy động hai cái, có lẽ là muốn giơ tay ôm cô, nhưng cuối cùng ôm không thành, nói chuyện cũng không nhanh nhẹn.

Dương Mai nghe xong suy nghĩ trong chốc lát, mới hiểu được anh vừa rồi nói là “Lão Lưu cao hứng, uống nhiều mấy chén”.

Cô lạnh mặt, khẩu khí thật không tốt: “Hắn cao hứng anh liền uống thành như vậy, hắn cho anh thịt xương sao?”

Giang Thủy ngẩng đầu, ánh mắt mông lung nhìn cô.

Tựa như ý thức thiếu hụt, nghe không hiểu cô đang nói cái gì.

Dương Mai cười lạnh một tiếng, tay buông ra, Giang Thủy liền mềm oặt trên giường, hai mắt mở to ngẩng đầu nhìn cô, giống một con cún to đáng thương vô cùng.

“Đừng giả vờ được không? Em dễ lừa như vậy sao? Anh là ngày đầu tiên quen biết em? Cho rằng giả vờ say em sẽ không tính sổ với anh?” Cô ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống nhìn thẳng anh.

Giang Thủy dời ánh mắt đi, thong thả quơ quơ đầu. Đột nhiên, giống như chó săn nhào qua, dán mặt lên cái bụng mềm mại của Dương Mai. Tựa lấy lòng, tựa làm nũng.

Một lát sau, anh vói tay vào trong quần áo cô, hết xoa rồi lại sờ, càng tựa như lấy lòng, càng tựa như làm nũng.

Dương Mai không dao động đứng yên, thận trọng mím chặt môi.

Giang Thủy đứng lên, ấn cô vào cổ anh, duỗi lưỡi liếm lỗ tai cô.

Đây là tình thú nhỏ giữa người yêu, nào nghĩ đến, lại trở thành áp lực suy sụp một cọng rơm cuối cùng của Dương Mai — cô dùng sức thật mạnh đẩy Giang Thủy ra, thanh âm không lớn, nhưng thật sự kêu: “Anh thật sự coi mình là chó?”

Giang Thủy cứng đờ, nói: “Em nói cái gì?”

“Em nói, lão Lưu xem anh như chó để nuôi, anh cũng xem chính mình là chó?”

Một âm thanh nặng nề vang lên, đó là âm thanh ngón tay Dương Mai bị ném vào vách tường — Giang Thủy đứng bật dậy, động tác quá đột ngột, đẩy Dương Mai đến một bên.

Anh lấy nước khoáng trong tủ lạnh ra uống, cổ họng lăn, một chai nước sắp thấy đáy. Anh rất khát, lúc này dường như bụng anh có thể chứa được cả một vùng biển.

“Sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?” Cô nói.

Ừng ực ừng ực, anh chỉ biết uống nước.

Vì sao muốn uống nhiều rượu như vậy? Anh hối hận, nếu không phải vì rượu, bây giờ anh sẽ khát như vậy sao?

“Anh có nghe thấy không!”

Nghe thấy được, lại giống như không nghe thấy. Giờ này khắc này, hai lỗ tai anh chỉ còn lại âm thanh nước khoáng trôi xuống dạ dày — trải qua thực quản dài dòng, một đường nghiêng ngả lảo đảo, cuối cùng hội tụ trong dạ dày. Tiếp theo, trước mắt anh bỗng nhiên xuất hiện một mảnh biển, đó là cảnh biển trong mơ của Dương Mai, anh tận mắt nhìn thấy chính mình trầm mình dưới biển, nhìn chính mình chết đi.

Trên lưng bị người đụng phải một chút, sau khi anh phản ứng lại, Dương Mai đã chạy đến bên tay trái anh, giơ tay đập, chai nước khoáng của anh rơi xuống trên mặt đất.

Bọt nước nện vào tường sơn tuyết trắng, giống như thứ gì nổ tung.

Thứ gì chứ? Giang Thủy nghĩ tới, lại quên mất.

Dương Mai bị dáng vẻ trầm mặc của anh làm cho tức giận đến cả người phát run, cây đại thụ này càng lớn càng rắn, cô hận không thể một lần nữa rút nó lên trồng lại.

Liều mạng xoay thân hình cứng đờ của anh lại, rõ ràng thực tức giận, lại bi thương đến cơ hồ muốn rơi lệ: “Giang Thủy? Tại sao anh lại như vậy? Em hỏi anh, rốt cuộc là vì cái gì?”

“Muốn kiếm tiền.” Anh nhẹ nhàng nói, nhẹ bẫng tựa như bọt sóng hoa râm rơi xuống trong biển.

“Cách kiếm tiền của anh sao đều trái pháp luật? Lần trước là đua xe phi pháp, lần này, là cho vay nặng lãi?!”

Giang Thủy không hé răng, lại lấy ra một chai nước khoáng từ tủ lạnh, mới vừa vặn ra nắp chai, lại bị cô hất lên tường. Bang một tiếng, bọt nước nổ mạnh.

Cô cũng không nói gì, chỉ nhìn anh. Ngực không hề phập phồng, bả vai cũng không run rẩy, trên mặt không có phẫn nộ cùng bi thống rõ ràng. Chỉ là cả người lạnh lẽo, giống như loại lạnh lẽo do ngâm mình ở trong nước quá lâu.

Trong hoảng hốt, cô cảm thấy chính mình đã chết đuối, hơn nữa còn ngày càng trầm xuống. Sờ không tới đáy, nhìn không thấy ánh sáng.

Trong một mảnh bóng tối, cô đang giãy giụa một lần cuối cùng. Lần trước cô mang thai, khuyên được anh trở về, lần này, cô hỏi anh có thể lại vì cô từ bỏ mạo hiểm hay không.

Lần trước anh do dự, lần này anh không —

“Dương Mai, em biết một tháng anh có thể thu về bao nhiêu không?”

“Anh không cần lấy mạng đổi tiền, lại còn có thể trải qua những ngày muốn cái gì có cái đó.”

“Người không có tiền không thể sống.”

“Cho nên anh nói — không.”

Anh đi rồi, lưu lại một mình Dương Mai ngốc tại khách sạn. Anh không quay đầu lại, nhưng giống như có mắt sau lưng, cố tình biết đôi mắt Dương Mai vẫn đuổi theo anh.

Đó là một đôi mắt bị mưa bụi chôn vùi.

Mãi cho đến khi anh chui vào trong xe, ánh mắt kia mới bị ngăn cách.

Anh cắn chặt hàm răng, tàn nhẫn hạ quyết tâm, đánh xe từ khách sạn rời đi.

Dừng trước đèn đỏ, trong giây lát anh nhớ tới, bọt nước nổ mạnh kia giống cái gì.

Giống trái tim anh.

Nếu có một ngày, trái tim anh đã chết, nhất định sẽ nổ tung giống như vậy, máu bắn thành một đóa hoa.

Anh bây giờ rất đau lòng, dường như nháy mắt tiếp theo sẽ nổ tung.

Tích tích tích, di động của anh vang lên. Đám bạn bè của ông chủ Lưu thiếu người chơi bài, gọi điện thoại cho anh tới cứu cánh. Anh không do dự liền đồng ý. Phòng bài rất ầm ĩ, nói chuyện với nhau đều nghe không rõ. Anh nghĩ, ở nơi đó anh sẽ có cảm giác an toàn.

Nếu trái tim anh thật sự nổ tung, ở nơi đó anh cũng nghe không thấy một khắc thảm thiết kia.

Huống chi, anh đã không trở về được nữa. Nếu anh là một con cá biển, anh nhất định phải hướng tới nơi càng sâu càng tối mà đi. Ánh sáng cùng bờ cát phía sau, anh rốt cuộc đã không thể đạp lên nữa rồi.

Không có gì đáng tiếc. Có cái gì so với sang quý, thuốc lá, rượu và tiền mặt thành bó càng làm cho người ta cảm thấy ấm áp đây?

Anh còn phải dùng những đồng tiền đó nuôi sống lòng tự trọng ngày nào đó sẽ bành trướng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.