Mạch Kha Kha vội quay đầy nhìn phía sau, không ai đuổi theo cô cả. Hoắc Lam Tư khởi động xe, tiếng động cơ rít lên. Bỗng...Đoàng. Tiếng súng phát ra làm Mạch Kha Kha giật mình. Phía trước, chính là Trường Tư Mộ ngồi trong một chiếc xe mui trần, trên tay, khẩu súng vẫn còn bốc khói.
“Bắt họ lại cho tôi!”
Một đám người lao xuống, bắt cô và Hoắc Lam Tư lại.
Điều làm cô phải suy nghĩ chính là vì cô cũng hiểu đôi chút về Hoắc Lam Tư, hắn có khả năng đấu tay không thắng hết những tên thuộc hạ ở đây, nhưng lúc nãy hắn lạ để trên bị họ trói đi.
Cô bị đánh ngất đi.
Đến khi tỉnh lại, cô chỉ nhìn thấy một không gian tối tăm chỉ tồn tại đôi ba vệt sáng. Người cô bị trói vào một sợi dây buộc cô phải đứng thẳng. Bên cạnh cô, Hoắc Lam Tư bị trói vào một cái cột cao.
Cô nhìn quanh, không cách nào cô có thể tự cứu mình được.
Đột nhiên trong bóng tối, cô nghe thấy âm hanh của đế giày thù công cang lên chầm chậm, âm thanh đó, đối với cô thực sự vô cùng quen thuộc, đó là tiếng bước chân của Trường Tư Mộ, còn có giọng nói đầy từ tính của hắn phát ra:
“Tăng cường an ninh đi, người của hắn ta có thể sẽ đến đây!”
Bóng dáng ma quỷ kia xuất hiện trong bóng tối khiến cô không rét mà run.
Hoắc Lam Tư cũng tỉnh lại, lớp mặt nạ dày không biểu lộ thứ cảm giác hay biểu cảm gì. Nhưng sự yên lặng trong bóng tối đó, khiến cô nhận ra, cô là người sợ hãi nhất, hít thở không thông nhất.
Trường Tư Mộ nhìn Hoắc Lam Tư, trên môi nở một nụ cười quỷ quyệt:
“Cuối cũng tôi cũng chờ được tới ngày hôm nay!”
“Ý của anh chính là, anh cố tình thả tôi đi để bắt Hoắc Lam Tư sao?” Cô mất bình tĩnh hỏi.
Hắn nhếch mép:
“Vậy em nghĩ, làm sao tôi có thể để em bước khỏi toà thành này?”
Nhung Hoắc Lam Tư, cô chợt thấy có mình mà hắn vị Trường Tư Mộ bắt giữ.
Ý định bỏ trống cô đã ngàn lần nghĩ đến, sau khi tìm ra được số điện thoại của Hoắc Lam Tư cô mới lên kế hoạch nhờ hắn đón cô. Cô lại không ngờ, ngày hôm nay, Trường Tư Mộ lại thật sự thả cô. Cô chớp lấy thời cơ, thật không ngờ.
Trường Tư Mộ chợt như hiện trong mắt cô như một con quỷ, hắn với khuôn mặt quỷ dị không tưởng đang trừng trừng nhìn cô, đôi bàn tay chợt nang lên chạm lấy khuôn mặt cô, một câu đau đớn thốt ra:
“Hắn có gì mà tôi không có?”
“Em năm lần bảy lượt làm những điều không có ích lợi gì cho tôi?”
“Thông tin về chuyến hàng của tôi, có phải cũng là do em tiết lộ cho hắn?”
Cô chỉ giương đôi mắt trong vắt nhìn hắn. Khắc nà, cô sẽ không nói gì cả, vì cô cho rằng người trước mặt không phải là Trường Tư Mộ. Nhưng rất cả đều vô cùng chân thật, chân thật đến quá rõ ràng.
Rốt cuộc, hắn có gì thua Hoắc Lam Tư?
Cô nhìn con người trước mặt, không nói gì cả.
Một đám người mà dẫn đầu chính là Dương Uy Vũ đi nhanh vào, kéo Hoắc Lam Tư đi ra. Cô chợt gọi với theo:
“Anh Lam Tư!”
Đó là cách mà cô gọi hắn từ khi hắn đưa cô sang Pháp. Trái lại, trong mắt Trường Tư Mộ, cách gọi đó lại trở thành cách gọi nhân tình.
Trong căn phòng tăm tối, chỉ còn nghe thấy tiếng thở của cả hai, nhưng tiếng thở mạnh của hắn dường như còn có khả năng áp chế cô, chỉ cần ngẩng đầu đã nhìn thấy hắn ở bên cạnh.
“Bây giờ, anh đã nghĩ tôi như vậy, thế thì tôi mặc anh giải quyết vậy!” Cô nói.
“Sao không giải thích, hay em không hề quan tâm tới việc tôi có hiểu lầm em hay không?”
“Mặc anh nghĩ gì, tôi không muốn biết!”
Hắn nhíu mày, cái nhíu này quen thuộc khiến cô nhớ tới trước kia, khi hắn nhíu mày, đôi mày nhíu chặt lại rất khó chịu, hắn chưa bao giờ dịu đang với cô, chỉ toàn là lừa dối lọc lừa, mật ngọt chết ruồi.
Đến lúc này, từng hành động hay cử chỉ của hắn đều khiến cô đề phòng.
Hắn vén chiếc áo mỏng của cô lên, dưới lớp áo chính là vết thương lần trước, đã lành nhưng còn đỏ, có lẽ sẽ là một vết sẹo nhỏ. Mà còn hơn cả người gây ra chính là hắn. Bên dưới bàn tay tay lạnh lẽo của hắn lớp da mỏng còn trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, cô giật mình tránh khỏi bàn tay của hắn.
Nhưng hắn nhanh nhẹn bắt lấy người cô kéo sát gần mình.
“Cho dù như thế nào em vẫn là vợ tôi, là nữ chủ nhân của toà thành Thanh Cầm, là tù nhân cả đời của tôi!”
Từ lúc nào cô đã cắn răng mà đáp:
“Ly hôn đi, tôi không yêu anh, anh cũng không muốn giữ lại tôi, hà cớ gì cứ hành hạ tôi mãi. Người anh nên hành hạ nên chính là Thương Thanh Cầm kia mới phải.”
Cánh tay hắn siết chặt lấy eo cô, cánh tay hằn lên gân xanh, nhưng hắn cô dãn tay ra, bình tĩnh chầm chậm nói:
“Cả đời này, em cũng đừng mong được.”
Cô trừng mắt nhìn hắn, hắn không nhìn cô, đôi mắt vô hồn nhìn về một hướng khác. Hắn nhớ tới trước đây, Thương Thanh Cầm từng nói rất thích Hoa anh túc, hắn đã tự tay trồng cả một vườn anh túc. Nhưng hắn chưa từng biết Mạch Kha Kha có thực sự thích hoa anh túc không.
Loài hoa đó, rất thơm, rất đẹp, rất mỏng manh, nhưng cũng rất độc, còn là một chất gây nghiện cường độ cao.
“Em có từng thích hoa anh túc chưa?”
“Chưa từng!” Cô đáp.
Hắn chợt nghe thấy tiếng gió thổi mạnh quanh tai.
“Vậy em thích gì?”
“Tất cả những thứ không liên quan tới anh và Thương Thanh Cầm!”
Ý cười chợt xuất hiện trên môi hắn.
Cố tránh né nhưng cô không thể tránh được, hắn nắm lấy đuôi tóc của cô kéo ngược về sau, cánh môi bạc nhếch lên:
“Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vì em làm một điều điên rồ như thế này!”
Nói rồi hắn dùng con dao nhỏ dưới đất cắt đứt sợi dây nhưng không tháo nút trói cho cô.
Cô ngã đập xuống nền, chân vì phải đứng quá lâu mà không còn một chút cảm giác. Hắn cúi xuống, dang tay bế cô lên trước sự vô lực của cô, hướng về cánh cửa mở có chút ánh sáng le lói.