4 năm về trước...
Chung Ngự Thuỷ nhìn Ngô quản gia, đây mắt như lộ ra tia cay nghiệt:
“Bà không phải đuổi, tôi cũng tự đi được.”
Chung Ngự Thuỷ bước lên lầu. Lúc này Trường Tư Mộ đang ở bệnh viện, cả căn nhà này, cô cũng chẳng cần ai nữa.
Thông tin mật của Trường Tư Mộ cô cũng giao cho Hoắc Lam Tư, cô cũng không còn nhiệm vụ gì nữa. Bao năm qua, người cứu giúp cô, Trường Tư Mộ lại bị chính cô phản bội, cho dù việc ấy là sai đạo lý, Chung Ngự Thuỷ vẫn chấp nhận.
Kéo hành lí ra khỏi Thanh Cầm thành, cô bất chợt ngoảnh đầu nhìn lại, trong lòng có chút chột dạ. Không biết vì sao cô lại thấy Hoắc Lam Tư thật giống Trường Tư Mộ làm sao.
Cô trở về Hoắc gia, trong lòng cô gái trẻ nhìn thấy nơi mà cho dù lúc nào đi chăng nữacô cũng muốn trở về, đang vui mừng tưởng như sắp hoàn thành được ý muốn.
Nhưng Chung Ngự Thuỷ cũng thật đáng thương, kẻ vẫn yêu say đắm một người đàn ông mà hắn lại xem coi như một quân cờ. Ngay cả một lần được gặp hắn cũng không thể.
Người đó, dưới chiếc mặt nạ thần bí, một đôi mắt dửng dưng như soi vào cô, người lòng đau như cắt, người lạnh lùng vô tâm. Hoắc Lam Tư, cô không thể hiểu được, trái tim hắn làm bằng thứ gì.
“Đuổi cô ta đi đi. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Cô đau đớn ngoảnh mặt, hai hàng lệ rơi xuống, tất cả như sụp đổ, cô lại dại dột đến thế, dâng cả trái tim mình cho người đàn ông ấy.
Nhưng bóng hình kia vừa đi, người đàn ông mái tóc màu đỏ như đang chần chừ, có nên đuổi theo cô hay không?
Chần chừ hồi lâu, nhìn trên lầu cao, Hoắc Lam Tư nhìn hắn, mặt nạ bạc lạnh ngắt, nhưng che dấu tia hung ác khiếp người.
Hắn dừng lại, hắn biết, nếu như hắn đi theo Chung Ngự Thuỷ, cô ta sẽ không thể sống.
Thuộc hạ của Hoắc Lam Tư, nguyên tắc chính là không được yêu người phụ nữ đã từng của Hoắc Lam Tư.
Phạm phải lỗi ấy, ngay lập tức giết chết người phụ nữ.
...
Mưa như xối nước, làm ướt hết cả người Chung Ngự Thuỷ, cô lững thững đi giữa con đường vắng.
Gió thổi lạnh lẽo, một đám người bám sát cô, lúc đầu không để ý nhưng sau cô mới sợ hãi bước nhanh hơn. Nhưng mọi việc đều đã muộn.
Cô bị bọn họ cưỡng hiếp, còn bị đem bán vào bar để làm gái điếm, cuộc đời Chung Ngự Thuỷ chính thức rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
...
Một tuần sau khi Trường Tư Mộ đi nước ngoài. Ngô quản gia về quê.
Cũng là lúc Mạch Kha Kha quyết định bỏ trốn.
Cô đi ngay trong đêm, đón xe đi ngay đến một tỉnh nhỏ ở phía bắc. Kể từ đó, cô hạn chế xuất hiện bên ngoài, thay đổi nhà trọ liên tục. Cô biết. trường Tư Mộ sẽ không dám đăng tin tìm cô, vì cô là Mạch Kha, chứ không phải Thương Thanh Cầm.
Hắn chỉ có thể âm thầm lùng sục khắp nơi tìm cô.
Toà thành Chân Ái.
Ánh đèn hoa lệ, đèn chùm pha lê rực rỡ, trên bàn bày la liệt những chai rượu đắt tiền, Trường Tư Mộ ngồi đó, bên cạnh là những cô gái xinh đẹp diễm lệ, xoay vòng cố gắng làm vui lòng hắn.
Ai ở đây cũng hiểu, được ông chủ để mắt tới không chút là binh hạnh mà chính là cả tương lai sống trong vinh hoa phú quý.
Mùi rượu hoà cũng mùi thuốc lá gay mũi, mỹ phẩm rẻ tiền trên người những cô gái khiến hắn nhíu mày. Một cô giọng ngọt ngào cố đẩy bộ ngực căng tràn của mình tới trước mặt hắn, ngọt ngào:
“Ông chủ, hôm nay vui vẻ..!”
“Ông chủ. Vẫn chưa thể tìm thấy cô chủ!” Thanh Trạch đứng trước mặt hắn, nghiêm giọng ngắt lời cô gái kia.
Cô gái nguýt một hơi, khó chịu tránh qua một bên. Trường Tư Mộ đã rất tiều tụy, đôi môi lạnh ngắt rời khỏi thành ly rượu, thở hắt ra ném ngay chiếc ly vào tường vỡ toang. Tiếng đổ vỡ khiến cho những cô gái kia giật mình, rượu vang đỏ tung toé trên nền trắng.
“Tìm cho bằng được. Khi nào tìm thấy mới có thể dừng lại.”
Thanh Trạch rời đi, những cô gái kia vây quanh hắn, nhưng trong lòng hắn trống rỗng khôn cùng. Bất ngờ phần nộ đẩy một cô gái xuống bàn, cuối người gặm cắn xương quai xanh như trút giận, rõ ràng rất đau nhưng cô gái kia cố gắng phát ra những âm thanh bại hoại. Âm thanh đó lọt vào tai hắn, bất chợt hắn dừng lại.
Mạch Kha Kha không bao giờ kêu những âm thanh bại hoại như vậy, cô chỉ cắn chặt môi, cô cũng không bao giờ dâm đãng hưởng ứng hắn.
Đẩy cô gái sang một bên, hắn đi lên lầu, để lại đằng sau cô gái đang chu môi khó chịu.
Hắn nhớ cô, thực sự rất nhớ cô.
Hắn cho lo lắng cho cô, vì cô đang mang thai, hắn lo cho cô, vì để trốn tránh hắn cô sẽ phải sống rất khó khăn. Lần cuối cùng cô rút tiền từ tai khoản đã cách đây gần một tháng, thế mà hắn một chút manh mối về cô hắn cũng không biết.
--- ------
Chung Ngự Thuỷ bước vào căn phòng xanh xanh đỏ đỏ, người đàn ông duy nhất trong phòng khiến cô ngỡ ngàng. Hắn - Tôn Đông mái tóc màu đỏ rực rỡ.
“Tại sao em lại làm việc này?”
Chung Ngự Thuỷ thấy sống mũi mình cay cay, từng đã nói chuyện nhiều lần với nhau khi còn ở Hoắc gia, nhưng trong giây phút này, cô là gái điếm, hắn là khách, mọi thứ trở nên vượt quá chịu đựng của cô. Cô xoay người, định chạy đi thì cũng đúng lúc hắn nắm lấy cổ tay cô, hỏi một câu:
“Em có từng nghĩ đến tôi, vì tôi mà sống thật tốt?”
“Buông ra!”
Tôn Đông kéo chặt cánh tay cô, dường như dùng hết cả sự bình tĩnh để nói với cô:
“Đi cùng tôi, tôi đưa em đi khỏi đây!”
Cô cười khẩy:
“Vậy tại sao ngay từ đầu không giữ tôi lại Hoắc gia? Tôi yêu Hoắc Lam Tư, là sai lầm của tôi. Cuộc đời này, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho tất cả những người cướp đi tình yêu của tôi cho Hoắc Lam Tư, tôi hận anh đã để tôi rời đi, để ngày hôm nay tối đến bước này. Bây giờ anh tới nói muốn đưa tôi đi, có phải tôi nên rối rít cảm ơn anh?”
“Tôi không có ý đó!”
Chung Ngự Thuỷ từ lúc nào đã rưng rức:
“Xem như tôi nợ anh, khoảng thời gian qua, tôi trả hết cho anh!”
Tôn Đông trong lòng như rỉ máu, người phụ nữ mà hắn yêu ra đến nóng nỗi này, hắn đúng là một kẻ tệ hại.
Chỉ có duy nhất một cách để cứu vãn, hắn sẽ đưa cô ra khỏi đây.