“Đôi chim nhạn quay về chốn cũ
Bất giác nhìn bất giác dửng dưng.”
Mạch Kha Kha đi khỏi toà thành Thanh Cầm, không biết mình bên làm thế nào để tìm Ninh Ninh. Cô vẫn luôn tự hỏi, vì sao, vì sao, năm đó cô không có phản bội hắn. Hà cớ gì Ninh Ninh sinh ra là con cô mà không cùng huyết thống với Trường Tư Mộ?
Cô có ta muốn quay về trụ sở tạp chí trước đây, nhưng nhớ lại Tiếu Anh, cô từng nói, rất cả giao cho cô ấy. Bây giờ, cô chưa ly hôn, mà cô cũng chẳng phải nhà văn Thương Thanh Cầm, lấy tư cách gì muốn tranh quyền quản lí tạp chí.
Mặc dù Hoắc Lam Tư muốn cô đến sống ở Hoắc gia, nhưng cô cũng nghĩ được rằng, cô thực sự không nên...
Đang suy nghĩ thì sau lưng cô vang lên tiếng còi xe.
Giữa đường vắng, một chiếc xe màu đen đậu lại, đèn rọi rất sáng, cô chẳng thể nhìn thấy người trong xe là ai.
Rồi hai ba người xuống xe, họ mặc quần sao màu đen thần bí, cô mới giật mình trốn chạy, nhưng không may, họ còn nhanh hơn cô tưởng, đem chụp một chiếc khăn có tẩm thuốc mê, cô ngất đi trong sự kinh hãi.
--- ------ ----
“Cái gì? Cô ấy...song sinh?”
“Đúng vậy, thưa ngài Trường. Mạch Tiểu thư năm đó sinh ra hai đứa trẻ, một nam một nữ. Đều có chung huyết thống với...”
“Thanh Trạch..!” Trường Tư Mộ hét lớn ngắt lời bác sĩ Trương.
Thanh Trạch vội mở cửa, cuối đầu nhận mệnh lệnh.
“Đem Chung Ngự Thuỷ và Duệ Kha về, ngay lập tức...và cả Ninh Ninh nữa!”
Hắn đã nghĩ đúng, năm đó hắn đúng là không có làm gì Chung Ngự Thủy cả, Duệ Kha, là do Mạch Kha Kha sinh ra.
Trong một căn phòng tối...
Mạch Kha Kha mở đôi ắt nhìn mọi thứ, lại là buổi tối sao, tại sao lại tối thế này. Cô tự nhủ.
Miệng cô bị dán chặt băng dán không có cách nào kêu cứu, chỉ có thể cố sức giãy giụa.
Trong bóng tối đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc:
“Không cần cố gắng thoát làm gì, chỉ cần anh bắt được hắn ta anh sẽ thật em ra ngay.”
Cô chỉ im lặng chứ chẳng đáp lại được gì, nhưng giọng nói đí, cách nói đó, chỉ có thể là một người.
-----
Chung Ngự Thuỷ cùng Duệ Kha vào toà thành, trong khi đó Ninh Ninh đã ở sẵn trong phòng của Trường Tư Mộ.
Đôi mắt đại bàng sắc sảo khẽ liếc qua cậu bé đang run rẩy, khó nhọc mới hỏi được một câu:
“Còn run sợ ta sao?”
Ninh Ninh còn sợ hơn, lùi tận mấy bước chân.
Hắn lại nói:
“Mau đến đây với ta!”
Để xem, Ninh Ninh có gan dạ như hắn lúc còn nhỏ hay không.
Năm bảy tuổi, hắn được cha nuôi tặng cho Khổng Tinh, còn có một con hổ nữa. Hắn vì tò mò mới thử thọc tay vào chuồng vuốt lông cọp, lần đó hắn xuýt bị nuốt chửng, cũng may mà có cha nuôi kéo ra, vết cào của con hổ vẫn còn trên cánh tay, khắc sâu đến như vậy, hắn vẫn còn nhớ rất kĩ, dù rất đau nhưng sự quyền lực của con hổ đó vẫn luôn thu hút hắn vô cùng.
Ninh Ninh chỉ do dự một lát rồi cứng răn bước về chỗ của hắn, khuôn mặt rõ ràng là sợ đến tái đi nhưng vẫn bặm môi quyết tâm không dừng lại cũng không hề chần chừ một bước nào.
Đứng trước Trường Tư Mộ, đối với cậu bé bốn tuổi chưa trải đời này thực sự là một sự sợ hãi lớn.
Hắn chợt đưa tay lên, nâng lấy khuôn mặt cậu bé, quan sát một hồi mới chép miệng phun ra mấy câu:
“Chỉ có đôi mắt là giống ta, còn lại đều giống Kha Kha cả. Nhưng cũng khá lắm.”
Cậu bé vẫn đăm đăm nhìn hắn, cho đến khi Chung Ngự Thuỷ và Duệ Kha đi vào. Thiếu Mai ngay lập tức dẫn hai cô cậu bé ra khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn mỗi hai người lớn.
Trường Tư Mộ không vòng vo, hỏi thẳng một câu:
“Chung Ngự Thuỷ, bốn năm trước cô đã gửi trò gì, cướp Duệ Kha và Ninh Ninh khỏi Kha Kha?”
Chung Ngự Thủy nhíu mày, tự hỏi không biết vì sao hán lại hỏi như vật, rồi chợt nhớ đến cậu bé kia, không lẽ...hắn biết hết mọi chuyện rồi hay sao?
“Tôi không hiểu anh nói gì!”
Hắn nhếch môi thành hình bán nguyệt, một câu tà ác chợt phun ra:
“Tôn Đông đã bị giết. Cô nghĩ mọi chuyện năm đó của cô, tôi không biết hay sao?”
Cô ngỡ ngàng.
Tôn Đông chết?
Sao cô lại nghe thấy tim mình đau đến nạt vụn thế này?
Chẳng phải người cô yêu là Hoắc Lam Tư hay sao, sao bây giờ cô đau đến vậy?
“Ai giết Tôn Đông?” Cô hỏi.
“Cô đoán đi!”
“Là anh!” Chung Ngự Thuỷ trừng mắt.
Cô hút thở nặng nhọc, bệnh hen suyễn của cô lại tái phát. Nhưng nỗi đau lòng của cô...
“Đúng vậy, năm đó tôi và Tôn Đông bày ra mọi chuyện, đem bé gái làm con mình để có cơ hội tiếp cận anh, đứa bé trai chúng tôi đem cho một nhà nghèo nuôi dưỡng. Anh chưa bao giờ nghĩ đó là điều mà anh đánh phải trả giá sao? Với tất cả những điều ác mà anh đã làm, chia cắt như thế còn chưa đủ nữa cơ mà!”
“Im đi!” Hắn hét.
“Đó là trả giá mà thôi, một người như anh, ngay từ đầu đã không còn là con người nữa.”
“Ai là kẻ đã cứu cô khỏi nanh vút của thần chết. Tôi sớm đã biết, giữ cô bân mình chỉ mang lại hại chứ chẳng hề có lợi, nhưng không ngờ, đến ngày hôm nay, cô lại làm tổn thương hết lần này đến lần khác những nguời thân của tôi. Bản báo cáo đó, là cô giả mạo?”
Khi Chung Ngự Thuỷ vẫn là một cô bé sáu tuổi, cô nhớ khi đó, một người mặc áo đen trạc tuổi ngoại tứ tuần dẫn theo một thuếu niên mười mấy tuổi đốt trụi nơi cô ở, chém giết không ghê tay, cha mẹ của cô cũng chết dưới tay thiếu niên đó. Sau này, khi vô tình nhìn thấy ảnh chụp chung của hắn và cha nuôi của hắn, cô đã thề không bao giờ tha thứ cho hắn, một ngày nào đó cô sẽ giết chết hắn báo thù cho cha mẹ.
Cô lao về phía hắn với con dao gọt trái cây trên tay:
“Tôi phải giết anh!”
Nhưng cô còn chưa biết, vận tốc đạn bay nhanh hơn lực tay của cô rất nhiều, viên đạn bắn ra, cắm ngay vào giữa ngực cô ta, một ít máu phụt ra, dính lên gò má hắn.
Chung Ngự Thuỷ ngã xuống sàn, đôi tay vẫn còn nắm chặt con dao.
Có một nguyên tắc đối với Trường Tư Mộ mà nói, trên đời đã từng có hai người quan trọng nhất với hắn chính là Thương Thanh Cầm và cha nuôi, bây giờ cả hai người đều rời xa hắn, chỉ có Mạch Kha Kha là quan trọng nhất với hắn từ giờ về sau.
Chung Ngự Thủy, hắn giết cô, giống như giết Tôn Đông, hay nhiều người khác nữa, là một trong những kẻ gây rắc rối và cản trở hắn.
Chợt hồi tưởng về câu chuyện năm ấy, khi hắn cứu Chung Ngự Thuỷ, một cô bé ngây thơ, có ánh mắt hệt như Thương Thanh Cầm, cũng nhìn hắn bằng đôi mắt ấy.
Trước giờ, hắn rất tuyệt tình, Chung Ngự Thuỷ cũng biết rõ điều đó, cho dù yêu thương trân trọng bao nhiêu, hắn vẫn sẽ vứt bỏ khi không cần tới nữa.
Nhanh chóng đem dọn cái xác đi, một đám thuộc hạ bên ngoài chạy vào, trên tay cầm điện thoại của Trường Tư Mộ, gấp gáp nói:
“Là điện thoại từ Hoắc gia!”
Hắn nhận lấy điện thoại, bên kia vang lên giọng nói khàn khàn:
“Muốn tìm Mạch Kha Kha, một mình đến địa chỉ này X.”
“Vì sao anh lại nghĩ tôi sẽ đến?”
“Vậy thì đến nhận xác cô ta!”
“Tút tút tút...”
Điện thoại mất liên lạc, số điện thoại cũng trở thành không tồn tại.
“Thiếu gia...” Thanh Trạch vừa mở miệng thì Trường Tư Mộ đã ngắt lời.
“Chuẩn bị xe!”
Thanh Trạch muốn nói gì đó nhưng lại thôi, đi khỏi căn phòng.
Trường Tư Mộ nhìn ra khung cửa sổ, bóng đêm dần bao trùm. Trong lòng hắn ngổn ngang vô số cảm xúc, chẳng phải đã đi cùng Hoắc Lam Tư, vì sao lại bị bắt cóc như thế này? Còn bọn họ chỉ muốn mỗi hắn đến mà không phải tiền, đây rõ ràng chính là một cái bẫy.
Cho dù vậy, hắn vẫn muốn tìm cô.
Thanh Trạch biết, âm thầm theo sau.
Trường Tư Mộ lái xe đến đúng địa chỉ đó.
Là một căn nhà hoang, hắn đi vào bên trong. Bóng tối bao trùm, hắn đi qua rất nhiều căn phòng, đến căn phòng cuối mới nhìn thấy cô.
Trường Tư Mộ vội đi vào trong tháo băng bịt mắt của cô, tháo hết dây trói. Hắn đưa cho cô một chiếc điều khiển xe, nói:
“Em mau về trước, tôi sẽ về sau!”
Cô chạy đi nửa đường, chợt ngỡ ra, người trong còn có Hoắc Lam Tư, nếu như thế thì Trường Tư Mộ sẽ gặp nguy hiểm. Cô liền quay trở lại.
“Tôi muốn em phải biết, người cuối cùng cho em hạnh phúc chỉ có thể là tôi!” Hoắc Lam Tư bá dạo nắm chặt lấy cổ tay cô.