“Toà thành của anh và em sụp đổ.”
Tháng tám, anh túc không hoa, cây trong vườn xơ xác, không còn xanh tươi như những mùa trước.
Bên trong phòng bệnh, tiếng máy móc kêu đều, Mạch Kha Kha đang nằm trên giường bệnh.
Sáu năm về trước.
Mạch Kha Kha là một cô gái mười tám tuổi. Là con gái của một gia đình bình thường, bố làm công nhân nhà máy, mẹ làm một y tá ở một bệnh viện nhỏ.
Bước vào cuối cấp, Mạch Kha Kha rất tập trung học hành.
Tối.
Trên bản tin thành phố T người ta không ngừng phát đi phát lại thông tin:
“Tối hôm qua, tân phu nhân của Trình thị, cô Thương Thanh Cầm đã bị tai nạn giao thông, tử vong tại chỗ. Trước thông tin này, cổ phiếu Trình thị liên tục rớt giá...”
Trên màn hình mở lại đoạn phim do camera quan sát ghi lại.
Nhưng vì sao cô gái đó lại trông giống Kha Kha thế kia?
Có điều trong suy nghĩ non nớt của cô, đó chỉ là chuyện cô hoa mắt nên cô mới thấy thế, trên thế giới này, dù có những giây phút ta nhận ra có nhiều người rất giống ta, có lẽ là hoa mắt vậy.
Tiếp tục bước đi, nhìn con đường lạnh, phía trước bỗng sáng ánh đèn. Đèn chói khiến cô không nhìn thấy người trong xe là ai.
Nhưng người trong xe, Trường Tư Mộ thì ngược lại. Hình bóng Thương Thanh Cầm không ngừng qua lại trong đầu hắn, mà cô gái đang đứng trước mũi xe lại có dung nhan y hệt.
Chiếc xe trước mắt hồi lâu mà không thấy nhúc nhích, cô bước ngang ra vệ đường, tránh đường cho hắn. Cô không biết chiếc xe là loại nào, trông rất sành điệu, mà tiếng động cơ thì phải nói là nghe như máy bay cất cánh, loại xe chỉ có người giàu mới sở hữu, thường nhìn thấy trên ti vi khi những nhà tài phiệt tới nơi dự tiệc, sự xa hoa của thành phố này thực khiến cô chóng mặt.
Chiếc xe rời đi, trong lòng Mạch Kha Kha đã không còn nhớ chuyện lúc nãy.
Trở về căn nhà nhỏ, cô bước nhanh vào bếp, nhìn thấy người mẹ đang rửa bát thì vội nói:
“Sao mẹ không nghỉ ngơi đi, bàn tay y tá để tiêm thuốc cơ mà!”
Mẹ của cô cười hiền từ:
“Mẹ làm nốt cái này thì sẽ đi ngay, con mau ăn tối rồi học bài nữa!”
Nhìn mẹ trìu mến, cô cũng ngoan ngoãn đi lên phòng.
Tắm xong, thay bộ váy ngủ rộng thùng thình, cô ngồi xuống bàn học.
Chưa được bao lâu cô lại nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô còn nghe mẹ gọi:
“Kha Kha, có người tìm con!”
Cô nghe xong liền đi xuống phòng khách.
Bố đang ngồi xem tin tức cũng dừng lại nhìn người đàn ông lịch lãm đang đứng ở cửa, phong thái của hắn, đôi mắt đó, thần thái cùng trang phục đắt tiền, không phải Trường Tư Mộ, người đang xuất hiện trên bản tin hay sao?
Ông Mạch ngạc nhiên nhìn một đám người mặc vest đen, dù không có khí chất như Trường Tư Mộ nhưng rõ ràng họ rất chuyên nghiệp.
Đôi mắt màu hổ phách sáng của hắn như ngọn đèn soi khắp căn nhà, nhưng ngọn đèn này như không có chút dương khí, lãnh lẽo thâm trầm.
Mà khi bóng dáng của Mạch Kha Kha xuất hiện giống như một ngọn nến nhỏ ấm áp.
Hắn không nói lời nào, đứng yên nhìn cô gái đang bước xuống cầu thang kia.
Cô chỉ thoáng bất ngờ trước mọi chuyện đang diễn ra.
Ông Mạch đừng lên gấp gáp nói:
“Trường tiên sinh...”
Không để ông Mạch nói hết câu, hắn đã lên tiếng:
“Tôi chỉ muốn...cô ấy!”
Ông bà Mạch chỉ kịp nhìn theo ánh mắt của hắn, cuối cùng anh mắt rơi trên người của Mạch Kha Kha.
Thoáng chốc, người cô nổ lên một đợt lạnh sống lưng, cả nhà cô như hít thở không thông, mà trong lòng ông mạch cũng hiểu. Xưa nay đồng tiền là chủ, người như Trường Tư Mộ càng không dễ động vào. Nhưng đứa con gái rượu cua ông, tuyệt đối không được.
Không kịp nói lời nào, ông lại nghe thấy giọng nói của Trường Tư Mộ trầm thấp vang lên:
“Lại đây!”
Kèm theo câu nói đó là ánh mắt ra lệnh, không dùng một chút uy hiếp nào mà vẫn khiến ai nấy đều rét run.
Mạch Kha Kha hút lấy một hơi, dũng cảm tiến về phía trước, trong lòng cô thất có chút không lành.
Đối diện trước người mà cô chỉ đứng tới vai hắn, trong lòng cũng có chút nhượng bộ.
Hắn chỉ cuối người kề môi sát tai cô:
“Bố em đang bị ung thư gan đúng không?”
Hơi nóng trong hơi thở cùng câu nói của hắn khiến cô không thể bình tĩnh mà nhăn mày, hỏi:
“Anh muốn gì?”
Hắn nhún vai:
“Tất nhiên là muốn em đi cùng tôi.”
Cô im lặng.
Hắn lại nói:
“Chỉ cần đi cùng tôi, bố em sẽ được phẫu thuật, cả nhà em sẽ được sống an nhàn đến kiếp sau. Bằng không...”
Cô ngẩng đầu nhìn hắn mà đôi mắt màu hổ phách kia cũng đang cương quyết nhìn cô, như đang nói với cô, những lời kia hoàn toàn không phải là giả.
Ngoảnh đầu nhìn cha mẹ phía sau, cô thật sự lúc bày mình làm đúng hay không, nhưng bố của cô, bây giờ thực sự cần được phẫu thuật.
Nếu cô không đi cùng hắn, không thể lường được hắn có thể làm điều gì.
Cô không biết từ lúc nào mà mình đã ở trên xe hắn, ngoảnh đầu nhìn lại, những thứ ở sau lưng cô đã đang dần bị hắn thâu tóm hết.
Cô cứ nghĩ tất cả mọi chuyện rồi sẽ ổn, nhưng...
Cô vẫn nhớ chuyện đêm hôm đó như mới xảy ra ngày hôm qua.
Cô bị hắn lôi vào trong phòng, lực quá mạnh khiến cô không cẩn thận ngã xuống sàn nhà.
Bộ váy ngủ khi cô mặc từ ở nhà đã trở nên xộc xệch. Mà hình như, Trường Tư Mộ đang say, nhưng lúc hắn nói chuyện với cô, hắn lại như không say chút nào.
Trong bóng tối của căn phòng màu đen, hắn cuối người hôn lấy cô, một sự quyến luyến đến mức khiến cô rung động. Bàn tay lạnh lẽo của hắn ôm lấy lưng, đem vùi cô vào lồng ngực hắn, khiến hơi ấm của cô cũng bị rút dần.
Hắn vừa có chút khẩn tưởng vừa có chút ngang tàn mà xé tung váy ngủ của cô, khi da thịt cảm nhận một lường khí lạnh cô mới ngẩn người mà ngớ ra, nhìn hắn một cách sợ hãi, cất giọng nhỏ như tiếng dế trong đêm:
“Anh...khoan đã!”
Đôi mắt hổ phách trong bóng tối như mắt chim ưng nhìn cô như đang nhìn con mồi, không có bất kì một biểu cảm nào, hắn chỉ khẽ gọi:
“Thanh Cầm!”
Mạch Kha Kha nhíu mày, không biết cảm cúc lúc này của cô là gì, là chán ghét hay là ganh tỵ?
Cô không có quyền chán ghét hắn.
Cũng không có quyền ganh tỵ.
Thực ra, cô không được làm gì cả.
Cô chỉ thấy sống mũi cay cay, nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, lòng như nghẹn lại, nói:
“Tôi không phải Thương Thanh Cầm, tôi là Mạch Kha Kha.”
Không biết hắn có nghe được không, nhưng thanh âm của cô khá nhỏ. Cô như vật trao đổi, cũng là vật thay thế.
Cô chỉ đau đớn nhắm mắt, cảm nhận nỗi thê lương bắt đầu từ bây giờ.
Hắn từng chút từng chút chiếm lấy cơ thể non mềm của cô, mỗi lần hắn cuối xuống hôn cô, trong miệng của kẻ say chỉ có một cái tên Thương Thanh Cầm.
Trong đêm, cô nhìn thấy mặt trăng rất tròn, ánh trăng rất sáng, người cũng rất tà mị vô ảnh.
Nửa đêm, Trường Tư Mộ vẫn thức, trong chăn, cô gái nhỏ nằm ngủ rất ngoan ngoãn, khẽ đưa tay vuốt lấy khuôn mặt trắng nõn mềm mại kia, cảm giác như chạm đến hồi ức, tim như rỉ máu, giọng trầm bất giác thốt lên:
“Sao có thể giống nhau đến vậy?”
Toà thành Thanh Cầm.
Đường vào dinh thự, một hàng cây phong nhuộm đỏ một vùng.
Thương Thanh Cầm nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng động cơ xe Bugatti gầm rú, một thân màu đen từ cánh cổng sắt, men theo lối hàng cây lăn bánh chậm dần đều.
Mà trong thâm tâm cô từ lâu đã tự hiểu được, người ngồi trong chiếc xe đó là ai. Thoang thoảng, cô ngửi thấy mùi hoa Anh Túc, sống mũi chợt cay cay, cô là Mạch Kha Kha, hoàn toàn không phải Thương Thanh Cầm, vậy mà suốt năm năm qua, cô cứ ngỡ mình là cô gái đó.
Đã năm năm rồi, cô bị hắn bắt rời đi khỏi gia đình mình năm năm rồi, chỉ thấy như chớp mắt, trôi qua như dòng nước, không còn để lại một thứ gì khác ngoài thứ được gọi là kí ức.
“Thực ra, Trường Tư Mộ chỉ tự lừa mình dối người.”
Một ngày, một đêm, hắn dường như có lại hết mọi năng lực sống.
Một chút nhung nhớ, một chút thương yêu, cưng chiều, tất cả mọi thứ tưởng chừng đang chờ đợi cô.
Mở mắt, cô trở mình, chợt bắt gặp ánh mắt của Trường Tư Mộ đang chống tay nghiêng người nhìn cô, bất giác cảm thấy có chút mất tự nhiên, nghiêng người định xuống giường.
Nhưng động tác của cô quả nhiên chậm hơn rất nhiều. Bàn tay lạnh lẽo bắt lấy cổ tay cô ghì lại, thanh âm trầm thấp trong sự yên tĩnh sớm mai trở nên tinh khiết:
“Em đi tìm quản gia, nói bà ấy mang thức ăn lên phòng!”
Cô nhìn hắn, nhíu mày khó hiểu:
“Tại sao phải mang lên phòng?”
Nhưng hắn không nói gì, xoay người xuống khỏi giường, để lại cho cô một mớ hỗn độn.
Cô đi xuống lầu, nơi khiến cô chợt thấy bàng hoàng vì vẻ nguy nga, mà tất cả thì như mới, tráng lệ xa hoa như trong miêu tả của những con người yêu cái đẹp.
Ở đây có rất nhiều tranh, cũng có rất nhiều người qua lại. Nhưng cô hỏi người nào cũng không biết quản gia đang ở đâu.
Đi đến rất nhiều căn phòng khác nhau, cũng không nhớ đã đi qua bao nhiêu cầu thang lấp lánh, đến khi đi đến một nơi người giúp việc chỉ có vài người, cô chợt nhìn thấy Trường Tư Mộ.
Anh vẫn trông vô cùng vui vẻ, nhưng câu hỏi của cô như khiến anh khó chịu:
“Tôi đi cùng anh, bố tôi, anh phải nhờ bác sĩ tốt nhất để chăm sóc, gia đình tôi, tôi muốn anh đưa họ đi nước ngoài, em trai cũng được học tập trong một ngôi trường danh tiếng...”
“Tôi biết rồi!”
Hắn nói nhỏ, thanh âm không rõ ràng như đang cố tình đẩy câu nói của cô ra khỏi đầu.
Hắn chỉ muốn biến cô trở thành Thương Thanh Cầm thứ hai mà thôi.
Phật pháp kê trên đời có tám nỗi khổ: sinh, lão, bệnh, tử, yêu ly biệt, oán hận dài lâu, cầu không được, không thể buông tay. Mà không thể buông tay là nỗi khổ cuối, vừa day dứt vừa khó chịu, tiến lùi lưỡng nan, còn đau đớn hơn cái chết gấp mấy lần.
…......................
Những năm đầu gây dựng Phượng Hoàng lửa cùng Trình thị, vùng tam giác vàng chưa vào tay của hắn.
Người đứng đầu ở Hồng Bang là Thường Tiếu vẫn là nhân vật lũng đoạn ở đây.
Hắn đến tam giác vàng nhưng lại không an tâm khi để Mạch Kha Kha ở lại thành phố T một mình, hắn liền đưa cô theo.
Chuyến vũ khí đầu tiên mà hắn trực tiếp chuyển, bên cạnh hắn, Mạch Kha Kha luôn luôn là hậu phương vững chắc.
Nhưng chuyến hàng lần đó bị chặn ngang ở con đường phía Bắc.
Bước ra cửa, hắn lấy vội chiếc áo khoác khoác lên người, Mạch Kha Kha vội chạy theo, nói:
“Tôi sẽ đi cùng anh!”
Trong đôi mắt chân thành của cô, có một chút quan tâm, một chút lo lắng. Chỉ một cái gật đầu của hắn, cả hai người sẽ cùng vào sinh ra tử.
Đến rừng trời đã tối, hắn tạt ngang qua cục thông quan, nơi hàng hoá bị giữ lại, mà trước đây, hắn đã lo lót gọn gàng.
Người đứng đầu ở đây đểu cán tới mức nhìn thấy Trường Tư Mộ liền vờ không quen biết.
Trường Tư Mộ rút súng, một tiếng “đoàng” khiến Mạch Kha Kha giật mình.
Tên đứng đầu cục thông quan bị một viên đạn bắn xuyên hộp sọ. Máu theo nơi bị viên đạn xuyên qua chảy ra.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng cùng tiếng thét, có người còn la lên:
“Hồng Bang!”
Trường Tư Mộ nhanh nhẹn bắt lấy tay cô, nói một câu:
“Yên tâm, đi cùng anh!”
Trong tim Mạch Kha Kha dường như có chút gì đó, một chút rung động, cũng xót xa vô cùng.
Trước đây hắn mua cô khỏi gia đình chính cô, cô đã nghĩ mình không hề có tiền đồ, khi cô biết mình chút là thế thân cho cô gái có tên Thương Thanh Cầm, cô đã xác định rằng muôn kiếp cô vẫn phải sống như vậy. Nhưng lúc này, khi người đàn ông phía trước đang nắm tay cô thật sự hết lòng vì cô, tâm hồn thiếu nữ trẻ tuổi bất chợt cảm động mà cảm giác đó được gọi chính là vào sinh ra tử, là cùng sống cùng chết.
Một đám người cùng đuổi theo cô và hắn.
Trời tối, trên trời là mặt trăng tròn như bóng đèn điện treo trên ngọn cây.
Trường Tư Mộ dừng lại bên một mỏm đá, dựa vào mà ngồi xuống. Chạy cả buổi tối, hắn hay cô, ai cũng mệt mỏi.
Hắn đột nhiên nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách dưới trăng như ảo như thật hỏi cô:
“Em có muốn được quay về không?”
Cô nhìn anh, đôi mắt đen vừa chân thực nhưng cũng mờ ảo, một giọt mồ hôi chảy dọc theo gò má, tóc cũng bết lại đinh trên da và mép tai, cô cất giọng đáp:
“Tôi...muốn!”
Hắn cười khổ, mỉa mai, hình như có mà cũng như không, đôi lúc hắn rất nhớ Thanh Cầm, nhìn thấy Kha Kha, hắn vẫn liên tưởng tới người cũ, hắn không thể thực sự buông bỏ, nhưng Kha Kha, cô không có lỗi.
“Em yêu anh!”
“Thương Thanh Cầm nói rằng em yêu anh!”
Nhưng câu nói mà thực sự từ đáy lòng cô, cô muốn được ở lại bên anh. Đáng tiếc, người anh cần là Thương Thanh Cầm.
Em yêu anh
Em yêu anh
Mạch Kha Kha yêu anh.
Đáng tiếc, người cô yêu không yêu cô.
Gió thổi nhẹ nhàng, thổi cành lá rung rinh, yên tĩnh một màu.
Trăng soi dưới nước, bóng trăng bàng bạc, mặt nước yên tĩnh.
Trường Tư Mộ đứng lên, nói:
“Ngồi lên, tôi cõng em!”
Cô lắc đầu:
“Không cần đâu!”
“Tôi sẽ đưa em quay về nhà an toàn!”
Nói rồi chìa bàn tay ra trước mặt cô:
“Nắm lấy tay tôi, tôi cho em một đời bình thản!”
Chớp mắt, năm năm trôi qua.
Mạch Kha Kha đứng bên cửa sổ.
Tiếng bước chân khẩn trương bên ngoài cửa vọng lại.
Trường Tư Mộ nhìn dáng hình đã lâu luôn bất động, người luôn im lặng, không ngừng khiến hai người tổn thương, có lẽ đúng là như vậy.
Hắn đi về phía cô, hắn biết cô đã phát giá được sự có mặt của hắn ở đây.
Thân ảnh gầy guộc trước mắt, hắn không khỏi đau lòng.
Bất chợt ban tay giơ lên định chạm vào cô lại ngưng trệ giữa không trung, cô quay người nhìn anh.
Mà bàn tay trên không trung vô tình chạm trúng gò má cô, khiến cho cô gai sạt mình vì độ lạnh lẽo của đôi bàn tay này.
Trong khoảnh khắc ấy cô đột nhiên tự vệ mà lùi ra sau mấy bước, người vừa chạm vào thành cửa sổ.
Hắn chột dạ buông thõng bàn tay, âm trầm hỏi:
“Cơ thể còn đau không?”
Cô cúi đầu nhìn sang hướng khác, đáp:
“Không!”
Hắn cười mà như không vòng tay qua eo cô, nhích người cô lại gần, cúi sát cổ bên phải của cô, giống như một loại cảm nhận, hắn chỉ như hít một hơi, khiến cô không khỏi rùng mình.