“Điên rồ trong đám lửa của anh đi! Mùi của kí ức đang cháy, cháy cả người tôi nữa.”
Cô phóng xe nhanh về phía trước, tiếng động cơ sắc xé trong không gian, nhắm mắt, thả tâm khảm nhẹ như lông hồng.
Bỗng một tiếng “ầm” của kim loại và vào nhau, tiếng vỡ vụn của kim loại lạo xạo, cô chỉ kịp mở mắt nhìn về phía trước.
Một giây trước lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cô vẫn cứ tưởng mình đã đâm xe vào cột đèn, âm thanh kia là do va đập mà thành.
Không ngờ, trước mặt cô là chiếc xe Ferrari của Trường Tư Mộ. Với đôi mát tức giận của hắn cùng sự khiếp đảm của cô, không khí đã trở nên vô cùng căng thẳng.
Hắn đá tung cánh cửa xe, đúp về phía cô, mở của xe ra liền nắm lấy cánh tay cô kéo ra bên ngoài.
Đôi mắt tức giận của hắn trừng lớn như sắp nuốt chửng cô:
“Em làm cái quái gì vậy? Lái xẹp như vậy em không biết là rất nguy hiểm sao?”
Cô vẫn không đáp được lời nào.
Hắn chờ câu trả lời của cô, nhưng không đợi được nữa, cô đạ ga nhưng không nắm tay lái, hơn nữa còn nhắm nghiền mắt, không phải là tự vẫn thì là gì?
Bất giác tim hắn như bị thiêu đốt, hắn vội hỏi cô:
“Ngày hôm đó, vào đêm hoả hoạn, đáng nhẽ em đã có thể thoát ra khỏi căn nhà đó, nhưng em lại quay lại, chính là muốn tìm lại con cá heo nhồi bông có đúng không?”
Cô không nhìn vào mắt hắn, dường như có chút lảng tránh.
Hắn như không giữ được bình tĩnh, lửa giận ngút trời bấu chặt tay cô, hỏi lại một lần nữa:
“Có đúng là như thế không?”
Cô bị hắn làm đau cho nhăn mày, hằn học nói:
“Buông tôi ra. Chẳng phải anh thích nó lắm sao, thế thì giữ nó đi!”
Chẳng phải cô cũng vừa nhìn thấy con cá heo được đặt đi trên xe của hắn sao? Còn được đặt ở vị trí dễ nhìn nhất?
“Trả lời tôi có phải như vậy...”
“Đúng như vậy!” Cô hét.
“Thì sao? Anh là đang có ta muốn nói tôi hèn mọn, trong hoàn cảnh như thế này lại có thể yêu anh, tôi bị điên rồi.”
Bất chợt phía hai chiếc xe nồng nặc mùi xăng, mà dường như hắn cũng phát hiện ra điều đó.
Hắn quay người cô về hướng hai chiếc xe đang bắt đầu bốc cháy, rồi nói với giọng nói trầm dày sát tai cô:
“Em phải nhìn thật kĩ, tất cả những gì trong quá khứ đều là thứ đang bị đốt trong ngọn lửa.”
Lửa? Cháy ngột ngạt.
“Điên rồ trong đám lửa của anh đi! Mùi của kí ức đang cháy, cháy cả người tôi nữa.” Cô hét.
Hắn nhìn cột lửa, đôi mắt màu hổ phách cháy sáng, lạnh lùng, tàn nhẫn đến run rẩy, hắn...quá vô tình.
Con thú nhồi bông đó là thứ trước giờ chưa bao giờ rời xa hắn giây nào, nhưng lúc này đây, hắn đang đứng nhìn nó cháy, cháy một cách dứt khoát, tàn tro cũng không còn.
Cột khói cao ngút đen đặc.
Một tiếng nổ như khiến tim cô tách khỏi lồng ngực.
Vỡ tan là tất cả những gì xuất hiện trước mắt cô.
Hắn trong sự tang tóc ấy giống như thiên thần bóng tối xuất hiện.
Cô không nhìn thấy gì nữa, trước mắt chỉ có một màn đen.
Cô thức dậy khi mặt trời đã sáng.
Ra khỏi giường, cô vẫn còn nhớ như in chuyện tối hôm qua.
Xuống lầu, đập vào mắt cô là hình dáng của Trường Tư Mộ và một cô gái vô cùng đáng yêu, mà họ còn đang rất vui vẻ nói chuyện với nhau. Đã lâu rồi cô chưa bắt gặp nụ cười đó của hắn, dịu dàng, ấm áp.
Trong lòng cô như trào lên một dòng chua xót, bởi lẽ nụ cười đó trước nay chưa bao giờ dành cho cô.
Như một loại trực giác, cô gái kia nhìn lên cầu thang với đôi mắt ngỡ ngàng, cười một nụ cười ranh mãnh, sau đó quay sang phía Trường Tư Mộ, cất một giọng trong vắt ngọt lịm mà hỏi:
“Chị ấy là ai vậy anh Tư Mộ?”
Hắn liếc nhìn cô rồi như không như có đáp:
“Không là gì cả!”
Mà vô tình câu nói của hắn như đập một phát thật mạnh lên người cô, gây ra một loại áp lực rất lớn, khiến cô như nghẹt thở.
Cô gái kia tỏ ra rất hoà đồng, tự đứng lên giới thiệu:
“Em là Chung Ngự Thuỷ, là bạn gái của anh Tư Mộ!”
Cô gái rất tự nhiên, chính sự tự nhiên ấy khiến cho cô như bị rút hết sức lực, không thể nói một câu nào khác.
Bạn gái?
Bạn gái!
Trên ngón áp út của cô, chiếc nhẫn đính đá hổ phách phát sáng, sao cô thấy lòng mình đau đến thế?
Chỉ vì người đàn ông đang vô tình ngồi trên ghế kia, chút vì cô gái xinh đẹp kia, phút chốc cô trở hành kẻ dư thừa nhất trên Trái Đất này.
Chung Ngự Thuỷ liếc mắt nhung qua bụng nhỏ của Mạch Kha Kha. Hình như có chút khác thường, nhô cao hơn một chút, trong lòng Ngự Thủy cũng hiểu ra được một số chuyện.
Trong cái không khí thừa thải ấy, Mạch Kha Kha đã rời đi trong im lặng.
Cuối tuần, một nữ bác sĩ sản khoa tới đưa Mạch Kha Kha đi khám thai. Đứa trẻ đã bốn tháng, nhưng khi cốp bác sĩ hỏi cô có muốn biết giới tính đứa trẻ không thì cô lại không muốn, là con trai hay con gái, đều là con của Trường Tư Mộ, cô chỉ là người hắn xem như thế thân.
Cô không biết vì sao cha mẹ và em trai cô lại mất, nhưng cô hứa, một ngày cô nhất định phải làm cho hung thủ phải trả giá.
Trở về nhà cũng đã là lúc tối muộn, bước vào cửa đã nhìn thấy Chung Ngự Thuỷ đang đánh đàn piano. Cá tính của Kha Kha xưa nay chính là mọi thứ của cô cô không thích bị ai động vào, nhung thấy Chung Ngự Thuỷ vô tư chạm vào khiến cô vô cùng tức giận.
Đi về phía Chung Ngự Thủy, lần đầu tiên cô giận dữ hất bàn tay xinh đẹp của Chung Ngự Thuỷ ra khỏi chiếc đàn piano của cô rồi nói:
“Cô có biết đây là đàn cô ai không? Nếu như đồ của tôi không sử dụng nữa, tôi sẽ ném nó đi, tuyệt đố không để ai khác được chạm vào!”
Chung Ngự Thủy cả kinh nhung hành động của Mạch Kha Kha, như có như không run rẩy nói:
“Em xin lỗi! Sẽ không như thế nữa...!”
Mạch Kha Kha nhăn nhó đi lên lầu.
Ở một góc trong nhà, Trường Tư Mộ nhìn tất cả mọi chuyện vừa diễn ra, cô gái này, thực sự rất sắt đá.
Dương Uy Vũ đứng bên cạnh cùng cô bác sĩ, trên tay cần một tập giấy, nói:
“Thời gian: mười bảy tuần. Chỉ số sức khỏe 5/10. Giới tính thai nhi:....”
Trường Tư Mộ giật lấy tập tài liệu gì đó ném xuống đất, hung hăng nói:
“Suốt ngày chỉ đọc đi đọc lại, tôi muốn biết sức khỏe của cô ấy và đứa bé. “
Cô bác sĩ cúi mặt có chút kìm nén sự run rẩy, đáp:
“Phu nhân...không ăn được những món bổ dưỡng, hơn nữa...vì thể trạng, tâm trạng không tốt nên...!”
Hắn buông thõng tay, nói:
“Đi đi! Tôi biết rồi!”
--- ------ ------ ------ -----
Cô bỏ bữa chiều.
Đến tối cô vẫn không thấy đói.
Nằm trong phòng mà không cách nào ngủ được, cô quyết định đi dạo trong Thanh Cầm viên một lát. Buổi tối, trong vườn đèn điện chập chùng.
Cô vừa đi dạo vừa tĩnh tâm lại.
Gần đây cô hay cáu gắt, dù biết như vậy nhưng không hiểu sao cô luôn không thể kìm chế.
Khi hai chiếc xe hơi cháy, cá heo nhồi bông trong biển lửa đó cũng cháy rụi, hắn cũng từng nói, tất cả những chuyện trước kia đều bị lãng quên. Thế mà hắn vẫn chưa cho cô một câu trả lời về cha mẹ cô.
Bất chợt nhìn thấy Chung Ngự Thuỷ đứng trước mặt, cô khựng lại.
Chung Ngự Thuỷ quả thật rất xinh đẹp, mà nét đẹp của cô ta không phải hoa lệ, trông rất thanh thuần, đôi mắt to tròn đôi khi khiến cho người đối diện kinh ngạc vì sự ngây thơ. Nhưng người đứng trước mặt cô lúc này lại bỗng như hoá quỷ dị, nhìn cô bằng ánh mắt lang sói.
Nhưng đôi mắt kia thay đổi ngay, lại trở về với sự ngây thơ ban đầu.
Chung Ngự Thuỷ sau sự im lặng hỏi cô:
“Lúc chiều chị không ăn gì cả!”
Cô ngạc nhiên:
“Tôi không muốn ăn thôi!”
Không nói gì, Chung Ngự Thuỷ đi theo hướng ngược lại. Để Mạch Kha Kha nhìn theo, trong lòng không thể hiểu được rốt cuộc cô gái đơn thuần này đang nghĩ thứ quái gì.
Trở về phòng, vừa nằm xuống giường cô đã nhắm mắt ngủ ngay.
Chỉ một lát sau, Trường Tư Mộ đã đi vào phòng, không gian tối tăm quỷ dị vì phong thái của hắn mà càng trở nên mờ ám.
Nhìn nữ nhân năm trên giường, ngay cả chăn cũng không chịu kéo lại, váy ngủ dài chấm dầu gối phủ lên người mỏng manh. Trong đáy lòng hắn như một chút gì đó rung động, khẽ vươn tay chạm lên khuôn mặt tựa hoa của Mạch Kha Kha. Hắn nhớ Thương Thanh Cầm, mà Mạch Kha Kha từng chút từng chút đều rất giống cô. Không những giống nhau ở gương mặt, dáng người mà còn giống nhau cả tính cách, giống sự cố chấp luôn đối nghịch với hắn, là người duy nhất trên đời này hắn chưa thể nào khiến cô gái đó vạn kiếp bất phục, cũng chẳng thể quên.
Năm đó, Thương Thanh Cầm có thai, sức khỏe rất tệ, còn tệ hơn Kha Kha bây giờ, bỏ qua sự khuyên nhủ của hắn, cô nhất quyết không phá thai. Cho đứa trẻ là con của Thường Tiếu, hắn thực sự không muốn cô mang thai con người khác.
Qua bao nhiêu dằn vặt, cũng chỉ còn lại kí ức đau thương cho người ở lại mà thôi. Bao nhiêu lâu cũng chỉ làm đau nhau, vậy mà hắn vẫn cố chấp.
Cô khẽ trở mình.
“Đã rất lâu, không nhìn thấy em cười!”
Giọng nói hắn âm trầm, như hơi thở, bị gió cuốn đi.