Chờ Đợi Giọng Nói Của Em

Chương 13: Chương 13: CẬU BÉ TỰ TI




Kì An, nam, 17 tuổi, học sinh lớp 10

Tôi được sinh ra trong một gia đình nông dân. Tôi ít quần áo đẹp, càng không có quần áo thời trang hay tiền nong rủng rỉnh như các bạn. Tôi chỉ có làn da đen thô ráp và tính tình hiền lành, thật thà giống hệt bố.

Phải trải qua một kì thi vô cùng khó khăn tôi mới có thể bước chân vào trường điểm của thành phố. Ngày đầu tiên đi học, trên giảng đường, kiểu đọc tiếng Anh sai bét của tôi đã làm cả lớp cười ầm ĩ, ngay cả thầy giáo cũng không nén được cười. Bạn nữ ngồi cùng bàn với tôi thậm chí còn bò ra bàn mà cười. Chỉ có tôi đứng như tượng đá ở đó, lặng lẽ nhìn cả lớp ôm bụng cười mình.Tôi không hiểu sao họ có thể cười một cách vui vẻ như vậy,họ có biết được tôi đã học chữ cái này như thế nào không? Ở dưới quê tôi không có giáo viên dạy tiếng Anh giỏi. Trường tôi thường không có giờ tiếng Anh. Để thi đỗ, tôi gần như phải tự học môn này. Dựa vào cuốn từ điển gần như đã lật đến từng trang, tôi đã lần lượt “gặm” hết tất carnhuwngx cuốn giáo trình dạy tiếng Anh của học sinh năm, sáu năm liền. Cách phát âm kì quái này hoàn toàn là do tôi tự nghiền ngẫm ra.

Ngay cả tiếng mẹ đẻ của tôi cũng không được chuẩn xác. Khi bị cô giáo ngữ văn gọi lên đọc bài, tôi còn chưa cất giongk đọc thì không khí lớp đã nhộn nhịp hẳn lên,ai cũng đang đợi một màn kịch hay sắp diễn ra. Đầu óc tôi quay cuồng, cảm giác như mình là một con vật chuẩn bị được đưa vào lò mổ. Tôi không thể không đọc bài. Quả nhiên, khi tôi vừa cất lời, những tràng cười đã vang lên ầm ĩ. Tôi đành phải giả vờ như không nghe thấy và cố đọc cho xog, cũng là để cho cả lớp có cơ hội tiếp tục cười nhạo tôi.

Một lần khác, chúng tôi được thực hành trong phòng máy. Hôm đó,tôi lại là trò cười cho các bạn. Vào phòng máy, thầy yêu cầu mọi người bật chiếc máy vi tính trước mặt lên. Tôi nhìn thấy mọi người xung quanh lần lượt ấn vào một cái nút gì đó. Thế là tôi liền nhanh nhảu làm theo. Nào ngờ, tôi vừa ấn vào cái nút thứ hai thì bỗng đâu một cái gì đó thò ra trông cứ như cái lưỡi vậy.Tôi giật mình la lên, mặt ngây ra không biết làm thế nào. Tôi biết máy tính rất đắt,nếu làm hỏng tôi sẽ phải đền tiền.Mà nghèo như tôi thì lấy đâu ra tiền mà đền cơ chứ.Lúc đó, một bạn ngồi bên cạnh quay sang xem máy tính của tôi. Tôi run rẩy : “chết rồi, làm sao bây giờ? Tớ làm cho máy tính thè cả lưỡi ra ngoài rồi!”. Nghe tôi nói vậy, cậu ta liền cười ầm lên. Sau đó,cậu ta còn đem câu chuyện ngu ngốc của tôi ra kể cho mọi người nghe. Kết quả là không khí lớp học không khác gì một cái chợ vỡ. Về sau tôi mới biết, hóa ra tôi đã ấn nhầm vào nít mở ổ đĩa máy vi tính. Chuyện này thì có gì đáng cười hay lắm sao? Những chuyện này đã để lại cho tôi những kí ức đắng cay không thể nào phai nhòa !.

Một bạn nữ học cùng lớp tôi tên là Viêm, là con gái của thầy hiệu phó. Bạn ấy không xinh lắm,nhưng lại rất tốt bụng. Vì bạn ấy thường không bao giờ cười nhạo tôi nên tôi có ấn tượng khá tốt về bạn ấy. Một hôm, tôi phát hiện có một mảnh giấy nhỏ ở trong hộp bút của mình, là Viêm viết cho tôi : “Một giờ trưa thứ Năm, đợi tớ ở sân bóng rổ, tớ có chuyện muốn nói”. Chỉ có vài dòng ngắn ngủi vậy thôi nhưng tôi đã đọc đi đọc lại đến vài lần. Tôi cố đoán xem là chuyện gì, rốt cuộc bạn ấy muốn nói gì với mình? Lẽ nào bạn ấy…. Tôi không dám nghĩ tiếp, nhưng lại không thể không nghĩ. Tôi nghĩ, mặc dù tôi là dân quê, nhưng thành tích học tập rất tốt, có khả năng đỗ đại học. Còn Viêm, thành tích học tập của bạn ấy không tốt lắm, được vào đây là nhờ có ô dù,tương lai có thi đỗ đại học hay không cho đến giờ vẫn là một câu hỏi chưa có lời đáp. Hơn nữa, bạn ấy cũng không xinh cho lắm…. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy đắc chí, thế mà mình lại lọt vào mắt xanh của con gái thầy hiệu phó. Nhưng tôi cũng thấy khó xử, đến đó, tôi sẽ phải trả lời bạn ấy thế nào đây? Tôi nghĩ mãi, cuối cùng cũng đi đến quyết định : Tôi sẽ nói với bạn ấy rằng bây giờ chúng tôi vẫn còn nhỏ, không nên nói đến mấy vấn đề tình cảm, đợi vài ba năm nữa, khi tôi đỗ đại học, tôi sẽ quyết định chuyện này. Sau khi nghĩ ra cách giải quyết, tôi vui vẻ chờ đợi ngày thứ Năm đó.

Thực ra, ở dưới que, tôi đã có một người bạn gái khá thân rồi. Cô ấy tên Mai, là bạn học cũ của tôi. Mai không thi đỗ cấp ba. Bạn ấy rất xinh, tính tình hiền dịu, ngoan ngoãn. Bố mẹ tôi đều rất thích Mai, bố mẹ của Mai cũng rất thích tôi. Vì thế, mặc dù tôi và Mai chưa đi quá giới hạn bạn bè nhưng bố mẹ và họ hàng hai bên, thậm chí trong thâm tâm chúng tôi đều như đã có hứa hẹn rồi. Những đứa trẻ dậy thì sớm. Nói ra thì ngại nhưng tôi đã sớm dự định cho tương lai của hai đứa : Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi sẽ lấy Mai làm vợ,sau đó sẽ đón cô ấy lên thành phố. Mặc dù cô ấy có hộ khẩu ở quê, nhưng không sao, vì bây giờ thành phố có nhiều cơ hội kiếm việc làm. Với gia cảnh như gia đình tôi hiện nay, rất khó có cô gái thành phố nào để ý đến tôi. Chính vì thế nên tôi nghĩ rằng mơ ước của mình rồi sẽ trở thành hiện thực.

Thế nhưng hiện nay, tính hình đã thay đổi, con gái thầy hiệu phó lại để ý đến mình,điều này có nghĩa là….. Tôi càng nghĩ càng thấy vui mừng, chẳng mấy chốc đã gạt hình ảnh của Mai ra khỏi đầu, còn viện cớ rằng mình và Mai vẫn chưa chính thức là gì cả. Tôi quá thật thà và ngốc nghếch, không hề nghi ngờ gì về chuyện này.

Đợi mãi mới đến trưa thứ Năm. Tôi chải chuốt hơn bình thường, đến điểm hẹn sớm hơn một chút. Đợi đến một giờ mười mà Viêm vẫn chưa đến. Tôi đang nhìn đồng hồ thì có mấy cậu bạn nghịch ngợm cùng lớp tiến đến. Họ tinh quái hỏi tôi : “Đang đợi ai thế?”, “Oa, chiếc áo sơ mi này trắng quá nhỉ? Không phải là ni lông đấy chứ ? ”,“Đầu tóc sao bóng mượt quá vậy,xịt keo cơ đấy ? ”…. Tôi đang ngẩn người không hiểu có chuyện gì xảy ra thì một người trong số họ thốt lên : “Cậu đang đợi Viêm chứ gì ? ”, thế rồi cả lũ cười sặc sụa, còn nói : “Không ngờ cậy lại dễ mắc lừa đến thế”. Đầu óc tôi ong ong, tôi chỉ muốn đấm cho mấy tên đáng ghét này vài cú cho hả cơn giận. Nhưng trong tình huống đó, tôi vẫn cố giữ bình tĩnh. Tôi biết, làm to chuyện thì người thiệt chính là tôi chứ không phải chúng nó. Tôi vô cùng căm phẫn, thề sẽ có một ngày tôi trả thù chúng !

Sau chuyện này, tôi càng nghĩ càng tức. Tôi hận những kẻ đáng ghét đó đã lừa tôi, cười nhạo tôi, tôi hận mình quá ngốc nghếch dễ bị mắc lừa. Thậm chí tôi còn buồn rầu nghĩ rằng ,chẳng qua tôi chỉ là con nhà nông dân, e là không bao giờ có thể đấu lại được những đứa thành phố xảo trá này. Lúc nào chúng cũng muốn lấy tôi làm trò đùa. Tại sao lúc nào chúng cũng tự tin hơn tôi ? Tôi có gì không xứng với Viêm cơ chứ ? Tôi cũng là con người, tôi cũng có sự tự tôn của mình, tại sao họ lại không tôn trọng tôi ? Nông dân thì có làm sao ? Không có nông dân thì người thành phố ăn cái gì ? Nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi ,tôi không thể không trách ông trời, tại sao tôi sinh ra trong một gia đình nông dân như vậy ?

Chat room :

Chắc Kì An đang cho rằng hoàn cảnh xuất thân của mình không tốt. Sinh ra trong một gia đình ở nông thôn, phải đối mặt với một đám học sinh thành phố nghịch ngợm, tinh quái, sự thật thà và chất phác của người dân quê khó tránh khỏi việc trở thành trò cười cho những người thành phố. Với con mắt của một người ngoài cuộc, tôi thấy chuyện này mặc dù có vẻ rất thê thảm với người trong cuộc là Kì An, nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức bạn phải phí hoài công sức vào kế hoạch trả thù. Cho dù bạn không xuất thân từ nông thôn đi nữa cũng rất khó tránh những xung đột giữa các học sinh nam với nhau. Thiếu niên không giống như những người trưởng thành, họ thường không có nhiều vấn đề phải giải quyết. Thến nên họ thường phải tìm cách gây trò cười để làm cho cuộc sống thêm phần thú vị, thậm chí có gây tổn thương cho người khác thì chính bản thân họ cũng không biết. Có thể đấy chỉ là một sự nông nổi, đồng thời cũng là sự ngây thơ của lớp thanh thiếu niên hiện nay.

Tôi nghĩ rằng Kì An là một người tương đối nhạy cảm. Do tự ti và quá nhạy cảm nên dễ làm cho mình bị tổn thương. Nếu như bạn cứ để cho suy nghĩ này chi phối mình thì bạn sẽ có cái nhìn thì hận với các bạn học khác khiến tâm hồn bạn xấu xa đi. Nếu như ngày đó đến thật, đấy mới chính là bất hạnh của bạn đó !

Kì An cũng không nên giấu diếm suy nghĩ của mình. Bạn nên tin tưởng rằng giữa bạn bè với nhau không phải hoàn toàn không thể nói chuyện và thấu hiểu cho nhau. Tôi nghĩ bạn có thể thử một vài cách như : tham gia các hoạt động của lớp, làm báo tường để bộc lộ tâm sự của mình và đề nghị mọi người hãy tôn trọng mình. Làm như vậy chưa chắc sẽ nhận được sự đồng cảm của tất cả mọi người nhưng ít nhất bạn cũng có được một cơ số người nào đó hiểu cho nỗi lòng của bạn.

Cuối cùng tôi muốn tặng bạn câu nói nổi tiếng của nhà văn Lộ Giao : “Chúng ta xuất thân trong một gia đình nông dân nghèo khó. Nhưng dừng bao giờ khinh thường xuất thân của mình bởi lợi ích mà nó mang lại cả đời chúng ta không lường hết được. Tuy nhiên, chúng ta nhất định phải thoát khỏi sự hạn hẹp trong nhận thức của người nông dân để theo đuổi ý nghĩa cao đẹp hơn trong cuộc sống”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.