Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh

Chương 126: Chương 126: Bảo vệ




Song song lúc đó, phía ngoài cửa phòng bệnh bà Lệ Chi, Kiệt Tâm và Ly Mạc đã sớm ở đó. Khi bà Lệ Chi tỉnh lại, bà cứ khăng khăng muốn đến gặp ông vậy nên Kiệt Tâm đồng ý đưa mẹ đến. Đến cửa thì nghe thấy nhưng lời nói kia của Niên Ái làm cho cả ba ngây ngốc ra không nói được lời nào.

Có lẽ những thứ mà một cô gái phải chịu đựng khi 18 tuổi ở nơi xứ lạ quê người là không thể nào tưởng tượng nổi nhưng mà bà lẫn anh trai chị dâu của Niên Ái mãi mãi cũng không thể nghĩ được cô đã bị thiệt thòi nhiều đến thế.

Tiếng khóc thật sự rất lớn giống như uất ức của cả 4 năm qua điều tràn ra một lúc vậy. Bạn đã từng nghe qua câu Với Một Trái Tim Bị Sứt Mẻ Thì Hoàng Hôn Có Đẹp Đến Mấy Thì Cũng Là Một Buổi Chiều Tà hay chưa? Niên Ái đã từng cảm thấy như thế, có lẽ bởi vì có một khoảng thời gian cô cô đơn, bất lực thậm chí là tuyệt vọng vậy nên thế giới khi ấy đối với cô chả có gì đẹp đẽ.

Nhưng rồi mọi chuyện qua đi, và hiện tại Niên Ái cô cảm thấy không có gì gọi là đau khổ quá nữa. Có người sẵn sàng ôm cô vào lòng mỗi khi cô khóc, có công việc chỉ cần cái gật đầu của cô là lập tức làm ngay, có những người yêu quý cô vô điều kiện. Và tất cả điều được đánh đổi bằng khoảng thời gian mà cô miệt mài cố gắng.

Tiếng khóc dần nhỏ đi sau 30 phút rồi dứt hẵng, con người ai mà không có phút ngủi lòng, và khi khóc ra được rồi thì sẽ thanh thản hơn gấp bội phần. Mọi người bên ngoài chờ đến khi không còn nghe thấy gì nữa rồi mới mở cửa vào trong.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Niên Ái lau đi giọt nước mắt cuối cùng còn động trên má. Bây giờ cô có thể nở một nụ cười tự nhiên hơn mà đối diện với người nhà của mình.

Niên Ái nhìn mẹ mình:“Mẹ tỉnh rồi ạ?”

Bà nhìn cô, cười đôn hậu:“Ừm”

Nụ cười ấy làm cho cô rất nhớ nhung, đã bao lâu rồi cô mới lại nhìn thấy được nụ cười này rồi. Niên Ái đứng lên nhường ghế cho mẹ mình.

Niên Ái:“Mẹ ngồi đi ạ”

Bà ngồi xuống chỗ trống mà Niên Ái đã nhường, nắm lấy đôi tay của người chồng mấy mươi năm nằm im bất động trên giường bệnh. Khóe mắt bà rưng rưng, cánh môi mấp máy:“Ông à, tôi đến thăm ông đây”

Bà Lệ Chi:“Ông phải mau mau khỏe lại đấy“.

||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||

Lê Kiệt Tâm và Trình Ly Mạc không nói gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn ông. Có thể những lời nói hiện tại chỉ là dư thừa vậy nên họ chọn cách im lặng và theo dõi. Khi sắp mất đi con người sẽ tự động sinh ra một cảm giác nuối tiếc, vậy nên trãi qua được cảm giác đó họ sẽ biết trân trọng hơn những giây phút ở bên nhau.

Sáng Hôm Sau

Niên Ái và Định Ngôn cùng nhau đi xuống nhà ăn của bệnh viện để mua ít đồ ăn sáng cho cả nhà. Trong lúc đợi thức ăn, Niên Ái nhìn sang nói với anh vài lời.

Niên Ái:“Hay là anh về Hà Xuyến trước đi, bên đó anh còn biết bao nhiêu công việc mà”

Mắt Niên Ái có chút sưng lên vì đêm qua đã khóc rất nhiều, nhìn kĩ còn có thêm cả quần thâm mắt.

Định Ngôn:“Không về”

Định Ngôn:“Không gấp”

Không gấp gì chứ? anh nói ra mấy lời này ai mà tin, dù Niên Ái cô không học cùng ngành với anh nhưng cũng hiểu một đạo lý chính là vừa đi công tác về thì phải nộp bài báo cáo với cấp trên còn anh thì cứ dửng dưng ở thêm 1 ngày rồi lại 1 ngày.

Niên Ái cằn nhằn:“Ở đây cũng không còn việc gì nữa đâu, em tự chăm sóc mình được. Với lại em cũng sẽ không ở Nam Lĩnh quá một tháng vì ở Hà Xuyến em cũng còn việc mà”

Định Ngôn lại vấn dụng sự nắm bắt trọng tâm của mình:“Một tháng”

Định Ngôn:“Xin lỗi, nhưng anh xa em một ngày cũng không được chứ đừng nói là một tháng”

Trong tình huống thế này mà anh lại tiếp tục vận dụng mấy cái kiến thức tổng tài bá đạo thì cô cũng bó tay chịu thua. Thở ra một cái Niên Ái nhận lấy thức ăn rồi trả tiền, Định Ngôn nhanh chống giúp cô xách thức ăn. Trên đoạn đường đi về phòng, hai người họ vẫn cứ luyên thuyên về việc ở lại của anh.

Đến trước cửa, Niên Ái nghe thấy bên trong có những tiếng chửi mắng to nhỏ khác nhau vang lên.

Giọng một người phụ nữ chua chát:“Tôi nhất định sẽ kiện các người ra tòa”

Sau đó, giọng bà Lệ Chi vô cùng nhẫn nhịn tiếp theo:“Tôi xin chị, ông nhà tôi cũng đã như thế rồi chúng tôi thật sự...”

Theo tiếp là một giọng đàn ông trung niên cắt ngang:“Nè, chị nói thế thì không được”

“Ông nhà chị bị như vậy còn con trai tôi chắc nhẹ nhàng”

Giọng người phụ nữ chua ngoa đó lại thêm một lần nữa vang lên:“Con trai tôi nó mới có 22 tuổi, bị tai nạn như vậy thì tương lai còn biết thế nào?”

“Các người nói một câu ông ta cũng bị thương là giải quyết được mọi chuyện à? đừng có mơ”

Không nghe tiếp được nữa, Niên Ái mở cửa xông vào phòng. Khung cảnh đập vào mắt là hai người trung niên một nam một nữ đứng trước mặt mẹ, anh trai và chị dâu cô một cách giận dữ.

Niên Ái đi đến chỗ bà Lệ Chi, cô hỏi:“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”

Bà Lệ Chi lấy lại bình tĩnh rồi giải thích:“Đây là ba mẹ của người mà ba con gây ra tai nạn”

Bà Lệ Chi:“Họ muốn kiện ba con ra tòa”

Bà Lệ Chi:“Mẹ đã năn nỉ hết lời nhưng họ vẫn không làm đơn bãi nại”

Người phụ nữ kia nghe mấy lời mà bà nói như không lọt tay, lên giọng quát mắng:“Bãi nại? con tôi ra nông nổi này còn muốn gia đình tôi bãi nại? đừng có mơ.”

Người đàn ông bên cạnh vỗ vai vợ mình như để tiếp thêm sức lực, ông ta nói:“Đúng vậy, chúng tôi sẽ không bãi nại đâu, thế nên đừng tìm luật sư đến gặp chúng tôi nữa”

Tìm luật sư? Niên Ái xoay sang nhìn mẹ mình:“Mẹ tìm luật sư?”

Bà Lệ Chi gật đầu lặng lẽ xác nhận, Niên Ái hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Cô bước lên phía trên cuối gập người về phía người đàn ông và người phụ nữ kia.

Niên Ái:“Xin lỗi hai bác ạ, nhưng con có thể xin hai bác đừng kiện ba con ra tòa có được không ạ?”

Dứt câu, cô thẳng người lên nhìn hai người họ:“Hai bác nhìn thấy đó, ba con cũng thành ra thế này rồi xem như là cái giá mà ông phải trả”

Niên Ái:“Vậy nên hai bác xin hãy rộng lượng mở lòng từ bi mà bỏ qua cho con lần này”

Niên Ái:“Tiền viện phía và tiền bồi thường thiệt hại con hứa sẽ trả lại đầy đủ”

Người phụ nữ kia trợn mắt nhìn cô:“Bồi thường? cô muốn bồi thường bao nhiêu?”

Không do dự, Niên Ái đưa ra một cái giá:“100 triệu ạ”

Niên Ái cô không tiết tiền, chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình mà thôi. 100 triệu bây giờ đối với cô đúng thật rất lớn, nhưng cộng tiền sách vừa xuất bản và tiền tiết kiệm trong mấy năm qua cũng xem như là đủ để trả viện phí và bồi thường.

Cái giá cô đưa ra tuy không phải con số nhỏ nhưng vẫn không làm hài lòng đôi vợ chồng này, người đàn bà kia ngược lại còn cáu gắt hơn:“Cô nghĩ với 100 triệu mà có thể mua được sự khỏe mạnh của con trai tôi sao?”

Người phụ nữ:“Cô nghĩ có tiền thì hay lắm à? cô đừng có nằm mơ.”

Người đàn ông kia không khuyên vợ mà còn đốc thúc thêm:“Đúng thế, vợ chồng tôi nhất định không để yên chuyện này vậy đâu”

Niên Ái nhẫn nhịn:“Con biết hai bác rất sót con, nếu đổi lại thì con cũng sẽ làm như hai bác”

Niên Ái:“Nhưng mà con vẫn muốn xin hai bác hãy giải quyết chuyện này một cách êm đẹp nhất có thể được không ạ?”

Niên Ái:“Ba con cũng đã như thế rồi, thật sự không thể ra tòa được đâu ạ”

Cơn điên trong người phụ nữ nổi lên, bà ta hiểu nhầm ý hòa giải của Niên Ái là muốn phủi bỏ trách nhiệm:“Mày nói thế là muốn dùm tiền bịt miệng tụi tao để cho cái gia đình mày yên đấy à?”

Bà ta lao đến vươn tay lên:“Mày đúng là giống y hệt ba mày, đụng người ta rồi nằm một chỗ như không có tội tình gì vậy”

Bàn tay ấy như đã lao đến dán thẳng vào mặt cô nhưng không, một bàn tay khác đã kịp thời bắt lại. Niên Ái nhìn sang, người đỡ lại cú tát ấy chính là Định Ngôn, anh vung tay của người đàn bà kia ra đẩy ngược về sau khiến bà ta suýt ngã.

Người đang ông thấy vợ mình đứng không vững thì chạy lạy đỡ lấy, miệng không quên móc mỉa:“Thành ý của nhà các người là thế à?”

Định Ngôn đứng trước mắt cô, lưng anh đối diện với mặt cô. Khuôn giọng điềm nhiên dõng dạc từng chữ từng lời rành rọt.

Định Ngôn:“Con trai hai người bị gì?”

Người phụ nữ xoa xoa cổ tay rồi nói:“Gãy chân”

Anh cười một điệu nham hiểm:“Hết rồi”

Trước khi thế ấy, bà ta có phần e dè hơn:“Ừ”

Định Ngôn bật cười rồi nói:“Ra là chỉ có một cái chân à?”

Định Ngôn:“Vậy mà từ nảy đến giờ tôi cứ nghĩ con trai bà chết hay bại não liệt nữa người gì rồi đấy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.