Có chút ngạc nhiên khi nghe thấy lời yêu cầu mà Định Ngôn vừa đưa ra, không phải lúc trước ở Mỹ một khoảng thời gian để chữa trị cho cô hay sao? vừa về nước chưa đến 1 năm lại muốn sang Mỹ du lịch?
Niên Ái đưa mắt nhìn anh, ẩn ý khó hiểu:“Sao lại muốn đi Mỹ? không phải lúc trước anh ở đó đến phát chán rồi sao?”
Định Ngôn không nhìn cô mà đưa mắt nhìn xuống bàn, cặp lông mi dài cũng theo cơ mà đưa xuống:“Lúc trước ở Mỹ cũng không đi đâu nhiều, gần đây lướt trên mạng thấy có một số điểm rất vui.”
Định Ngôn:“Liền muốn cùng em đi đến đó thử một lần.”
Anh nói cũng đúng, khi còn ở Mỹ là lúc Niên Ái hôn mê, một ngày 24 giờ anh ngoài ở viện nghiên cứu ra thì khoảng thời gian còn lại chủ yếu là đến bệnh viện chăm sóc cô, làm gì có thời gian mà ra ngoài đi đây đi đó ngắm cảnh vui chơi.
Niên Ái thỏa hiệp:“Được, vậy tuần sau chúng ta đi chơi.”
1 Tuần Sau.
Chuyến bay hạ cánh vào lúc 11 giờ trưa, bọn người họ cùng nhau kéo vali rời khỏi sân bay. Không khí mùa đông ở Mỹ đặc biệt lạnh lẽo hơn ở trong nước rất nhiều, mặc dù đã có sự chuẩn bị nhưng Niên Ái vẫn cảm thấy cơ thể cứ run rẩy lên khi một cơn gió lạnh kéo qua.
Bắt một chiếc xe tacxi đi về hướng khách sạn mà anh đã đặt trước, may mắn là đã sống ở nơi đây một thời gian, đường xá trong mắt anh cũng không còn xa lạ giống như lúc ban đầu.
Đến khách sạn, Định Ngôn lấy thẻ phòng sau đó bọn họ cùng nhau đi lên. Tất cả các quá trình từ đặt vé máy bay, đặt khách sạn, thậm chí là việc sau khi đến Mỹ bọn họ sẽ đi đến nơi nào điều là do Định Ngôn giải quyết còn việc của cô chính là đi cùng anh mà thôi.
Đến phòng, vừa mở cửa bước vào Niên Ái đặt vali sang một bên rồi vươn vai một cái đi thẳng vào phòng tắm.
Trước khi đi không quên nói mấy câu với anh:“Em vào trong tắm trước đây.”
Định Ngôn đi sau cô, lúc này mới bước vào khỏi cửa cận thận đóng lại:“Được.”
Bọn họ đến đây không lâu, chỉ khoảng tầm 2 hôm là sẽ về nước vậy nên hành lý cũng rất nhẹ nhàng. Định Ngôn cẩn thận treo từng bộ quần áo của hai người vào tủ, không gian xung quanh yên tĩnh lạ thường, chú ý kĩ một chút sẽ chỉ nghe thấy tiếng nước chảy đều đều từ trong phòng tắm mà thôi.
Trong phòng tắm, Niên Ái ngâm mình trong một bồn tắm nước ấm lớn, mọi cơ quan trong cơ thể điều như được giản ra bội phần xua đi cái lạnh giá của thời tiết ngoài kia. Nhắm mắt lại, đầu óc miên man suy nghĩ về một vài chuyện không xác định trong quá khứ.
Lại đến đây thêm một lần nữa, nhưng lần này lại rất khác biệt. Lần này cô không phải chỉ là một cái xác, lần này cô là người thật, cô có hồn, cô có thể cử động, thật là một chuyện tốt đẹp.
Ngâm mình được khoảng hơn 20 phút Niên Ái mới đặt chân bước ra khỏi bồn tắm. Cô cẩn thận lau người rồi sau đó mặc vào chiếc áo choàng tắm được chuẩn bị sẵn ở trong khách sạn. Vì tóc còn rất ước nên trên đầu cô đội thêm một chiếc khăn bông, khi tất cả đã chỉnh tề Niên Ái mới mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.
Tay vẫn cố dùng chiếc khăn kia để lau tóc, nhìn xung quanh không thây anh đâu Niên Ái có chút lo lắng. Cô đi đến lấy điện thoại nhấn gọi cho anh, nhưng chiếc điện thoại vừa kết nối thì tiếng chuông của một chiếc điện thoại khác từ trong vali vang lên tiếng.
Biết anh không mang theo điện thoại, Niên Ái lại càng thêm lo lắng hơn, nghĩ thầm trong lòng không biết anh đi đâu mà lại không thèm mang theo điện thoại thế kia.
Niên Ái bỏ chiếc khăn trên đầu mình xuống dự định sẽ đi tìm, nhưng khi vừa bước chân đến cửa, tay nắm cửa còn chưa kịp chạm vào thì cánh cửa đã bật mở ra. Đập vào mắt cô là gương mặt của anh có chút phờ phạc, đôi môi hơi đỏ dường như mới ra ngoài.
Niên Ái hỏi:“Anh vừa đi đâu thế? đến điện thoại cũng không mang theo.”
Định Ngôn bước vào trong rồi đóng cửa lại, anh vừa thay giày vừa trả lời cô:“Ra ngoài xử lí chút việc lặt vặt thôi.”
Niên Ái xoay người đi ngước vào trong:“Ở bên đây mà anh cũng có việc à?”
Định Ngôn từ tốn đi theo sau cô, giải thích:“Lúc trước ở đây một thời gian, cũng quen biết được một số bạn bè lần này lại đến tranh thủ đi chào hỏi một chút.”
Cô đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, ừ một tiếng rồi thôi, về chuyện bạn bè của anh Niên Ái xưa nay không hề quản tới vì đó là quyền riêng tư của nhau, Niên Ái cũng có những người bạn mà anh không biết, Định Ngôn cũng vậy là chuyện đương nhiên.
Lục tìm được chiếc máy sấy tóc, Niên Ái cẩn thận cắm điện rồi bắt đầu công việc sấy tóc của mình. Tiếng máy sấy điều đặng vang lên không được bao lâu đã bị một lực khác mạnh bạo giành lấy từ trong tay cô.
Định Ngôn dịu dàng, nhẫn nại:“Để anh giúp em.”
Những lọn tóc đen dài óng ánh trượt trên đôi bàn tay của anh, Niên Ái giọng trong trẻo nói mấy câu khuyên nhủ:“Anh đi tắm cho ấm người trước đi, em tự làm cũng được mà.”
Định Ngôn điềm nhiên:“Sấy tóc xong cho em anh sẽ đi tắm.”
Niên Ái phản ứng:“Như vậy đâu có.....”
Định Ngôn ngắt lời cô:“Ngoan, nghe lời một lát là xong ngay thôi.”
Thuận theo ý anh, Niên Ái cũng không có phản ứng gì nữa, trước nay là thế những quyết định của anh đa phần sẽ không ai có thể thay đổi được nhưng mà anh không phải kiểu người ép buộc người khác một cách quá mức, dù là chỉ muốn làm theo ý mình nhưng lại không khiến cô cảm thấy khó chịu chút nào.
Khoảng 15 phút trôi qua, tóc của Niên Ái cũng đã khô, anh đi vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa cho bản thân mình. Họ cùng nhau thay đồ rồi ra ngoài dùng bữa trưa, những chuyện thoáng qua trong tầm mắt của bọn họ điều trở nên đẹp hơn khi cả hai tay trong tay đi dưới nền đất tuyết.
Có đôi khi cả hai chẳng nói gì cả, chỉ im lặng đi cùng nhau nhưng bất tri bất giác chẳng biết khi nào không khí lạnh xung quang cũng không còn cảm nhận được nữa.
Buổi tối, bọn họ cùng nhau đến một khu công viên ở gần đó để đi dạo. Nói là đi dạo nhưng người ở đây nhộn nhịp vô cùng, dù là trời đông nhưng cũng rất đông người qua lại. Ánh đèn đường tỏa sáng cả một vùng trời. Khung cảnh trước mắt đẹp như trong chuyện cổ tích thời xưa vậy, màu sắc lung linh mê hoặc lòng người.
Phấn khích tột độ hiện rõ trên mặt, Niên Ái không giấu nổi sự vui vẻ trong lòng mình, trước mắt cô đây chính là côn viên Disneyland trong truyền thuyết.
Ngẩn ngơ về vẻ đẹp của nơi này, Định Ngôn tiếng lên một bước gần lại cô, nói nhỏ vào tai Niên Ái:“Có thích không?”
Niên Ái xoay mặt nhìn anh, liên tục gật đầu:“Thích, thích lắm.”
Lại nhìn về hướng phía trước:“Lúc trước em có nghe nói công viên Disneyland ở Mỹ đẹp như trong truyện vậy, lúc đầu có chút không tin được nhưng bây giờ xem ra còn đẹp hơn cả trong tranh nữa.”
Định Ngôn đưa tay kéo lấy tay cô:“Thích như thế thì cùng nhau vào trong tham quan đi.”
Bọn họ cùng nhau đi qua khắp nơi trong công viên, khu vui chơi này thật sự quá rộng, quá đẹp, đi đến đâu mọi thứ cứ như mở ra một chân trời mới vậy vô cùng sinh động. Về đêm, những tòa lâu đài nguy nga lộng lẫy thấp đèn sáng rực, vì là đầu đông, tuyết vẫn chưa rơi quá dày đặc nên khung cảnh càng trở nên tráng lệ hơn.
Đi một vòng lớn cuối cùng lại đến quảng trường chính của công viên, nơi đây người qua lại nói ít không ít, nói nhiều cũng không phải là quá nhiều chỉ là mật độ người ở nơi đây so với những nơi tham quan khác chắc có lẽ là ít hơn một chút.
Có lẽ vì sợ cô lạnh nên trên suốt quãng đường đi tay Định Ngôn cứ luôn nắm chặt lấy tay cô rồi đút vào túi áo của mình. Đi đến một điểm có thể xem như vắng người hơn một chút, anh đột nhiên dừng lại.
Điều này khiến Niên Ái lấy làm tò mò, cô hỏi:“Sao thế?”
Chạm chạp hơn ngày thường một chút, Niên Ái có thể nghe rõ một hơi hít thở dài của anh. Khoảng hơn 5s anh mới xoay người lại, đối diện với cô.
Định Ngôn:“Niên Ái anh có chuyện này muốn nói với em.”