Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh

Chương 99: Chương 99: Đỏ Mặt




Lời nói của cô khiến người anh như hóa đá, miệng đơ cứng không biết đối đáp thế nào mới phải. Bất giác anh lại cảm thấy rất buồn cười, khóe môi công lên tạo thành 1 đường công hòa hảo. Niên Ái ngớ người ra không hiểu việc cô nói anh tự luyến là buồn cười chỗ nào.

Niên Ái:[Này, anh cười gì đấy?]

Định Ngôn khi nói vẫn mang nét cười:[Đột nhiên cảm thấy lời em nói cũng đúng lắm]

Đúng lắm? không gặp 1 ngày mặt của anh lại dày ra không ít rồi nhỉ?. Niên Ái không muốn đôi co với anh thêm nữa:[Nhìn anh mặt dày như thế em lại lười nói rồi]

Thấy vẻ chán nản hiện rõ lên mặt cô, Định Ngôn cũng thôi những câu bông đùa, nghiêm túc trở lại:[Được rồi, không trêu em nữa]

Định Ngôn:[Lúc chiều gặp Dịch Mộc Lăng đã nói những gì?]

Niên Ái bắt đầu kể lại:[Cũng không nói gì quan trọng lắm chỉ là kêu cậu ta tìm một người khác tốt hơn em]

Niên Ái:[Em hi vọng cậu ta sẽ hiểu những gì mà em nói, đừng như Đoàn Lập]

Niên Ái nói đến đây lại muốn nổi hết da gà da vịt lên:[Bây giờ nhớ lại em vẫn còn thấy sợ]

Định Ngôn:[Sẽ không như Đoàn Lập đâu, theo anh thấy Mộc Lăng dễ đối phó hơn Đoàn Lập rất nhiều]

Niên Ái:[Dễ đối phó?]

Định Ngôn:[Ừm, nói dễ nghe là dễ đối phó, khó nghe là còn non lắm]

Niên Ái:[Cũng hi vọng là cậu ta sẽ giống như lời anh nói, dễ tiếp thu, dễ đối phó]

Định Ngôn sực nhớ ra:[À, còn một chuyện nữa]

Định Ngôn:[Ngày mai anh sẽ bay sang Hà Xuyến]

Niên Ái ngạc nhiên:[Không phải nói là ngày mốt sao?]

Định Ngôn nhàn nhạt:[Nhớ em rồi, muốn gặp em]

Niên Ái:[Mới có 1 ngày mà?]

Định Ngôn kê mặt sát hơn vào trong màn hình điện thoại, giọng điệu nhẹ nhàng mang theo chút nhớ nhung:[Một ngày không gặp, như cách 3 thu]

Trong lúc không để ý lại bị anh đánh lén một cái, Niên Ái mở to mắt hơn một chút nhìn vào người trong màn hình trước mặt. Không biết từ bao giờ Định Ngôn nói ra những lời này mà mặt mũi không còn phản ứng gì nữa rồi. Trái ngược với anh, Niên Ái lại có cảm giác mặt đang nóng bừng lên, tim đập nhanh không thể kiểm soát nổi như muốn nhảy ra bên ngoài.

Không muốn anh nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ này, Niên Ái tìm đường chạy trốn:[E..em em có hơi buồn ngủ]

Niên Ái:[Em đi ngủ trước đây, ngày mai mấy giờ anh hạ cánh thì nhắn cho em]

Niên Ái:[Em sẽ ra sân bay đón anh]

Niên Ái:[Tạm biệt, anh ngủ ngon]

Cô nói một tràn vô số câu rồi chủ động tắt máy trước. Cuộc gọi kết thúc, Niên Ái nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, trái tim trong ngực vẫn chưa thôi ngừng đập, đúng là xấu hổ quá đi mất, yêu đương bao lâu rồi mà bây giờ cô vẫn xuất hiện biểu cảm ngại ngùng như thế thật mất mặt mà.

Điện thoại vang đến âm báo tin nhắn, Niên Ái chầm chậm mở lên. Thu vào mắt là bóng chat của Định Ngôn hiện ra, cô ngón tay thon dài kéo tin nhắn ra.

Định Ngôn:[Tiểu Ái Ái, em lại đỏ mặt rồi]

Aaaaa, nội tâm Niên Ái gào lên biểu cảm lúc nảy đúng là bị anh thấy rồi, lại còn gọi cô là Tiểu Ái Ái mức độ ngượng ngùng lúc nảy vì câu nói của anh chưa kịp giảm thì lại vì dòng tin nhắn này mà tăng lên không ít.

Dù vậy, Niên Ái vẫn ra vẻ hiên ngang trả lời lại một cách đầy dũng khí:[Camera điện thoại em không tốt, anh nhìn nhằm rồi]

Định Ngôn rất nhanh đã trả lời:[Oh, là nhìn nhằm]

Phía sau dòng tin nhắn anh còn cẩn thân thêm vào 2 icon mặt cười nhưng thể đang cố tình giả vờ tin rằng camera của cô đúng thật là không tốt. Vì gần đây nhìn màn hình máy tính lẫn điện thoại rất nhiều nên mắt có chút ngứa ngáy, cô đưa tay dụi dụi mắt một cái rồi tiếp tục nhắn.

Niên Ái:[Ngày mai mấy giờ anh đến]

Định Ngôn:[7h tối]

Niên Ái:[Được, vậy em đón anh rồi chúng ta cùng đi ăn tối]

Định Ngôn gửi cho cô một sticker ra hiệu đồng ý, Niên Ái tắt điện thoại đi vệ sinh cá nhân. Cô cẩn thận xả nước ra một cái thau cỡ vừa rồi rót thêm một ít nước nóng vào, Niên Ái đưa tay kiểm tra nhiệt độ, khi cảm thấy nhiệt độ đã được cân bằng cô bắt đầu rửa mặt.

Không gian yên tĩnh đến độ cô có thể nghe được âm thanh của những động tác mà cô tạo ra. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Niên Ái tắt đèn rồi trèo lên giường đắp chăn kín lại. Vì tâm tình hôm nay rất vui vẻ không lo nghĩ chuyện gì nên rất nhanh chóng cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Trong cơn mộng say, Niên Ái có thể nhìn thấy bản thân đặt chân đến một thảo nguyên trong xanh, tay trong tay cùng Định Ngôn tiến về phía trước. Bầu trời êm dịu trong xanh gió mát cùng người mình yêu tận hưởng cuộc đời đây chính là giấc mơ tuyệt đẹp nhất thế gian.

Ngày Hôm Sau

Vì buổi tối ngủ hôm qua được một giấc rất ngon nên buổi sáng hôm nay Niên Ái cảm thấy trong người tràn đầy năng lượng. Khi bước ra khỏi kiến túc xá, Niên Ái cẩn thận nhìn sang 2 bên để xác nhận hôm nay Dịch Mộc Lăng có đến không, nhìn qua lại một lúc không thấy Dịch Mộc Lăng, cô thầm nghĩ chắc có lẽ cậu ta đã hiểu những gì cô nói hôm qua rồi.

Niên Ái vẫy tay bắt một chiếc tacxi đến thư viện ở trung tâm thành phố. Đến nơi, Niên Ái chầm chậm bước vào bên trong, hôm nay cô quyết định đi đến đây bởi vì cô muốn học hỏi, học cách xuất bản sách, học cách làm một cái bìa của một cuốn sách. Tuy nói là cuốn sách hay không nằm ở trang bìa nhưng mà một cái bìa truyện thu hút cũng sẽ khơi gợi chút tò mò từ người đọc mà nhỉ.

Có lẽ vì còn trong kì nghỉ tết nên thư viện không có nhiều người cho lắm, nhìn qua nhìn lại không tới 10 người ở đây. Thoáng qua thì đa phần là các bạn trẻ chắc là sinh viên không về nhà mà ở lại đây đón tết. Cô đi đến giá sách tìm kiếm cho mình một số quyển sách rồi đi đến bàn đặt xuống.

Niên Ái ngồi xuống, cô giở từng quyển sách ra đọc dần. Thời gian cứ như vậy chầm chậm trôi qua, mọi tâm trí của cô điều được dồn vào nội dung quyển sách trước mắt. Niên Ái từ bé đến lớn đã rất thích đọc sách, số sách mà cô đọc qua có thể chất đến đầu nhưng cô không hề ngán ngẩm với việc này ngược lại cô còn cảm thấy rất thú vị. Mỗi nhà văn điều có cách diễn đạt riêng của mình, không ai giống ai cả, người thì mạnh mẽ như đá, người thì dịu dàng như nước, người thì lại chọn cách nóng bỏng cao trào.

Phong cách của một nhà văn chính là điều quan trọng nhất, Niên Ái quan niệm một nhà văn thành công chỉ khi người khác đọc một cuốn sách dù không nhìn tên vẫn đoán được tên của người viết. Và đây cũng là điểm yếu nhất của cô, Niên Ái xưa nay quen với viết lách, việc gì cũng viết nên không có phong cách nào riêng biệt cả, chỉ điều này thôi cũng khiến cô rất đau đầu.

Trong lúc miên man suy nghĩ, bên cạnh đột nhiên vang lên một thứ âm thanh trong trẻo thanh thoát.

“Em là Niên Ái đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.