Niên Ái như không nghe thấy tiếng Định Ngôn gọi tên mình, cô bước thêm một bước đến ngay trung tâm của ánh đèn đường Niên Ái cuối mặt nhìn thấy cái bóng của bản thân in dưới mặt đường cô ngồi xổm xuống lấy tay chạm vào cái bóng.
Niên Ái giọng say run lên,dáng vẻ như một đứa trẻ:“Xin lỗi đi theo mình uất ức cho cậu rồi”
Định Ngôn sãi bước dài đến chỗ cô đang ngồi, khi anh vừa đến trùng hợp vừa nghe thấy Niên Ái thốt câu nói ra khỏi miệng. Trong một khoảng không anh như chết lặng.
Định Ngôn chau mày kéo Niên Ái đứng lên:“Niên Ái về nhà thôi”
Niên Ái bị lực kéo của anh tác động thuận thế đứng lên vì đã rất say đi còn chưa vững thì nói gì đến nhận thức mọi thứ xung quanh.
Niên Ái mơ hồ nhìn anh, phản xạ lại gạt tay anh ra:“Anh là ai vậy? đừng có chạm vào tôi”
Định Ngôn kiên nhẫn nói lại:“Là tôi Định Ngôn, chúng ta về nhà thôi”
Niên Ái ủy khuất nức nở:“Nhà gì chứ tôi làm gì có nhà”
Niên Ái lại tiếp tục bước từng bước loạng choạng về phía trước, Định Ngôn đuổi theo cô, không nói gì cả trực tiếp bế cô lên.
Niên Ái vùng vẫy:“Gì vậy? anh mau thả tôi xuống”
Niên Ái:“Tôi la lên bây giờ”
Định Ngôn không trả lời lại cô, Niên Ái vùng vằng một lúc thì cũng kiệt sức không cử động nữa. Định Ngôn đưa cô lên xe rồi chở cô về nhà. Trên đường đi Niên Ái mắt thì nhắm nghiền nhưng miệng vẫn lảm nhảm.
Niên Ái:“Anh trai em xin lỗi”
Niên Ái:“Tại sao cậu lại đối với tôi như vậy?”
Niên Ái:“Tôi thật đáng trách”
Niên Ái:“Cẩm Ái Hiên”
Niên Ái:“25 tuổi”
Niên Ái:“Haha buồn cười chết tôi rồi”
Định Ngôn dường như rất để ý đến những lời mà Niên Ái nói ra khi say thi thoảng lại xoay đầu qua nhìn cô một cái. Đến trước cửa nhà Định Ngôn không cách nào mở cửa nên đành lục lọi túi xách của Niên Ái để tìm chìa khóa. Khoảng 5p sau thì anh tìm thấu chìa khóa rồi đỡ cô vào phòng ngủ.
Niên Ái nằm lên giường là ngủ say như chết, Định Ngôn chỉnh lại tư thế cho cô rồi kéo chăn lên đắp kín người Niên Ái. Niên Ái hai mắt nhắm nghiền lại những giọt nước mắt còn động lại vừa dịp rơi xuống. Định Ngôn nhẹ nhàng dùng tay lau đi cho cô, ánh mắt anh trong đêm tối sáng lên như viên trân châu đen lấp lánh. Định Ngôn quan sát nhìn thấy nét mặt Niên Ái rất khó coi chốc chốc đôi chân mày còn chau lại.
Câu nói trong lòng Định Ngôn bất cẩn được anh thốt ra ngoài:“Đến cả ngủ cũng đau khổ như vậy, Niên Ái cậu rất đau lòng có đúng không?”
Niên Ái ngủ rất say không phản ứng gì, Định Ngôn nhẹ chân bước ra phòng khách. Căn phòng tối om không một ánh đèn, anh ngồi xuống sofa tay xoa xoa thái dương mệt mỏi. Tâm trí nhớ về cuộc điện thoại giữ anh và Mai Châu vài tiếng trước.
Khoảng thời gian như được kéo về cuộc gọi đó, giọng Mai Châu cứ văng vẳng bên tai của anh.
Định Ngôn:[Alo, cho hỏi ai vậy?]
Mai Châu:[Là tôi Mai Châu]
Định Ngôn nghĩ ngợi một chút:[Cậu là bạn thân của Niên Ái?]
Mai Châu:[Đúng vậy]
Định Ngôn:[Cậu gọi tôi khuya như vậy là có chuyện gì sao?]
Mai Châu hít một hơi:[Niên Ái đang ở một quán nhậu ở Hà Xuyến cậu có thể đến rướt cậu ấy được không?]
Định Ngôn có chút hoảng loạn:[Sao? cậu ấy ở quán nhậu nào?]
Mai Châu:[Tôi cũng không biết lúc tôi hỏi thì cậu ấy hình như say quá đã gục xuống bàn rồi, chỗ đó rất ồn ào dường như là rất đắt khách]
Định Ngôn lấy áo khoác:[Được tôi biết rồi để tôi đi tìm cậu ấy]
Mai Châu nắm chặt điện thoại cắn môi:[Trước khi cậu đi tìm Niên Ái tôi nghĩ cậu cần biết 1 chuyện]
Định Ngôn dừng mọi động tác:[Chuyện gì?]
Mai Châu:[Cậu có biết Niên Ái thích cậu không?]
Định Ngôn ngạc nhiên còn chưa kịp trả lời câu hỏi kia của Mai Châu thì cô đã nói tiếp:[Cậu có biết tại sao hôm nay Niên Ái lại uống say vậy không?]
Mai Châu:[Là vì cậu, vì cậu thích Thanh Luyến nên Niên Ái rất buồn bực cậu ấy mới đến quán nhậu]
Định Ngôn không nói gì, Mai Châu được đà tiếp tục:[Niên Ái thật sự rất thích cậu, cậu ấy thích cậu từ năm lớp 10 chứ không phải đến bây giờ mới thích cậu]
Định Ngôn:[Lớp 10 sao?]
Mai Châu cảm thấy có chút chột dạ vì bán đứng chị em tốt nhất của mình nhưng nghĩ đến Niên Ái cứ phải chịu đựng cô càng có thêm động lực để nói tiếp.
Mai Châu:[Đúng, chẳng những thế Niên Ái đã vì cậu khóc không biết bao nhiêu lần rồi vì cậu mà làm bao nhiêu chuyện rồi]
Mai Châu:[Năm lớp 10 Niên Ái với anh trai cãi nhau từ lần đó Niên Ái với anh trai rất ít tiếp xúc nhưng sau đó thì sao? nhà của cậu bị người ta xiết nợ Quang Vỹ nói cho cậu mượn 8 triệu thật ra 8 triệu đó là của Niên Ái hạ mình đi xin anh trai của cô ấy]
Mai Châu:[Niên Ái xin anh trai được 5 triệu về phòng còn gom hết tiền tiết kiệm đưa cho Quang Vỹ để gửi cho cậu]
Mai Châu:[Năm lớp 11 Niên Ái biết được cậu với Thanh Luyến thân thiết với nhau thậm chí cậu còn muốn chuyển qua ban xã hội vì Thanh Luyến, Niên Ái vô cùng thất vọng cậu ấy về nhà khóc đến không thở nổi]
Mai Châu:[Hôm sinh nhật cậu Niên Ái không đến chính là muốn từ bỏ cậu, Định Ngôn cậu có biết sau đó thế nào không?]
Định Ngôn giọng lấp bấp:[Thế...thế nào?]
Mai Châu:[Sau đó Niên Ái bắt đầu tê dại với mọi thứ xung quanh cậu ấy dần mất cảm giác rồi bình thản từ bỏ cậu]