Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh

Chương 88: Chương 88: May Mắn




Rất nhanh sau đó đã thấy bóng dáng anh trai của cô đi ra, nhìn qua khe cửa có thể thấy Lê Kiệt Tâm sãi từng bước dài nói chạy thì không phải chạy nói đi thì cũng không giống với đi nhưng trong phong thái có vẻ rất gấp gáp. Không lâu, Lê Kiệt Tâm đi đến nơi nhanh nhẹn mở cửa.

Lê Kiệt Tâm nhìn cô, gương mặt hớn hở như đứa trẻ:“Tiểu Ái Ái em về rồi”

Tiểu Ái Ái?? sao tự nhiên lại gọi cô là Tiểu Ái Ái, ngoài cô bạn thân thích chọc ghẹo của cô ra thì chả ai lại dám thường xuyên gọi cái biệt danh buồn nôn này của cô cả.

Niên Ái nhất thời chưa phản ứng kịp có chút đơ cứng:“Anh trai, anh gọi em là cái gì ấy?”

Lê Kiệt Tâm lúc mày mới nhận ra, lúc nảy vì vui mừng quá chắc có lẽ đã lỡ thốt ra lời ở trong lòng. Kiệt Tâm ngượng ngùng đưa tay lên đầu gải gải, Niên Ái thoáng nhìn cũng có thể biết được người anh trai của mình đang ngượng ngùng, Niên Ái cũng không muốn anh khó xử nên đổi chủ đề.

Niên Ái nhìn sang Định Ngôn:“Giới thiệu với anh đây là bạn trai em, Định Ngôn”

Niên Ái chuyển mắt sang Kiệt Tâm:“Còn đây là anh trai em, Kiệt Tâm”

Định Ngôn:“Chào anh ạ”

Kiệt Tâm chào hỏi lại:“Chào em”

Định Ngôn vội vàng mang món quà trong tay mình chuyển sang tay Kiệt Tâm:“Em có chút quà tặng anh ạ”

Kiệt Tâm:“Sang chơi được rồi quà cáp gì thế không biết”

Niên Ái:“Định Ngôn đưa thì anh cứ nhận đi ạ, dù sao cũng cất công đi mua rồi”

Kiệt Tâm nghe em gái nói thế cũng nể mặt nhận lấy:“Vậy được, anh nhận lấy vậy cảm ơn em”

Định Ngôn:“Không có gì ạ”

Kiệt Tâm:“Được rồi, vào nhà đi em, Niên Ái chị dâu rất trông em đó”

Niên Ái:“Thật ạ, chị ấy gần đây khỏe không ạ?”

Kiệt Tâm:“Rất khỏe”

Bọn họ bắt đầu di chuyển vào phía trong phòng khách, Niên Ái vừa đi vừa nói chuyện với anh trai, tâm tình cũng vì vậy mà tiêu hết mấy phần căng thẳng. Gần đến phòng khách Niên Ái nghe được tiếng nói chuyện rôm rả bên trong, khi đặt chân bước vào khung cảnh dần rõ ràng trong mắt cô.

Gia đình của Tấn Quang Vỹ vẫn còn chưa về, khi cô bước vào mọi hướng mắt điều đặt trên người cô. Quang Vỹ vừa nhìn thấy cô và Định Ngôn liền vui mừng ra mặt ra hiệu chào hỏi trước.

Niên Ái liếc nhìn Tấn Quang Vỹ một cái rồi cúi đầu:“Thưa ba mẹ, cô dượng con mới về ạ”

Còn chưa kịp để cô đứng thẳng lại thì cô út của Niên Ái, bà Lê Chân đã đi đến kéo tay cô sang một bên gương mặt hiện rõ vui mừng và bất ngờ.

Bà Lê Chân:“Niên Ái con về khi nào thế sao không qua thăm cô út”

Ông Tấn Đinh Đạt dượng út của cô cũng vui mừng không kém:“Đúng thế, về rồi sao không qua thăm cô với dượng”

Niên Ái:“Con cũng chỉ vừa về hôm qua thôi”

Bà Lê Chân nhìn từ trên xuống dưới người cô:“Con bé này càng lớn càng xinh đẹp, tiền đồ cũng đang rộng mở”

Bà Lê Chân:“Sinh ra được đứa trẻ ngoan thế này đúng là phúc phần 3 đời tích được”

Bà Lê Chân xoay sang chỗ ba mẹ cô:“Em nói có đúng không, anh hai”

Lúc này gương mặt của bà Lệ Chi có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Niên Ái, sau nét ngạc nhiên là nét buồn phiền còn ông Mạc Minh từ đầu đến cuối khi thấy cô điều chỉ thể hiện ra sự tức giận.

Ông Mạc Minh:“Phúc sao? tại sao anh lại không thấy vậy?”

Nói rồi ông dứt khoát bỏ lên lầu, bà Lệ Chi cũng không muốn nói gì thêm, dù sao hôm nay cũng là tết nên bà cũng không muốn làm gì cho lớn chuyện. Khi ông Mạc Minh rời đi bà Lệ Chi cũng tiếp bước theo sau.

Niên Ái nhìn thấy thái độ của ba mẹ mình kì thực vẫn có chút buồn. Nói sao thì nói đó cũng là ba mẹ cô, Niên Ái có muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân đã không làm tròn trách nhiệm của một đứa con thôi.

Bà Lê Chân vỗ vỗ vào mu bàn tay Niên Ái:“Anh trai trước giờ là vậy, con được để tâm”

Niên Ái gạt chuyện của ba mẹ sang một bên trước, cô xoay lại hướng mắt về phía Định Ngôn:“Giới thiệu với mọi người anh ấy là bạn trai con, tên là Định Ngôn”

Hướng mắt của mọi người đổ dồn lên người của Định Ngôn, anh lập tức chào hỏi:“Chào mọi người con là Định Ngôn ạ”

Bà Lê Chân:“Chào cháu”

Lê Kiệt Tâm:“Thôi cả nhà ngồi xuống đi, rồi nói chuyện”

Niên Ái cố ý đi lại ngồi bên cạnh Định Ngôn, cô biết hiện tại ở đây cô chính là chỗ dựa tinh thần cho anh, giống như những lần trước ở nhà anh, Định Ngôn đã rất nhiều lần âm thầm kề bên cô thì hôm nay đổi lại, cô sẽ cố gắng bảo vệ chàng trai này, bảo vệ người mà cô muốn bảo vệ nhất ở quá khứ, hiện tại và cả ở tương lai.

Vừa đúng lúc, Trình Ly Mạc từ phòng bếp đi ra trên tay còn bê thêm một đĩa trái cây thật to, chưa đi đến nơi đã nhìn Định Ngôn.

Trình Ly Mạc hô to:“Niên Ái em biết chọn người thật đấy, em rễ đẹp trai quá”

Hai từ 'Em rễ' rơi vào tai Định Ngôn khiến anh có hơi đẻ mặt. Lê Kiệt Tâm thấy vợ bê một đĩa trái cây to liền nóng lòng chạy đến giúp vợ, miệng còn càm ràm:“Vợ à, em đang mang thai sao lại làm mấy chuyện này?”

Trình Ly Mạc khó chịu:“Em mang thai chứ có phải bị gì đâu mà không được làm”

Niên Ái nghe được Ly Mạc mang thai cũng hương phấn:“Chị dâu chị mang thai ạ”

Ly Mạc đi lại chỗ cô, ngồi xuống cạnh cô:“Đúng thế, mới có 3 tháng thôi”

Ông Tấn Đinh Đạt ngắt quãng câu chuyện giữa Niên Ái và Ly Mạc, ông đặt tách trà xuống mặt nghiêm nghị như một bật trưởng bối trong nhà hỏi Định Ngôn.

Ông Đinh Đạt:“Định Ngôn cháu năm nay bao nhiêu tuổi?”

Định Ngôn nghiêm túc trả lời:“Tết năm nay cháu 23 tuổi ạ”

Ông Đinh Đạt:“Vậy là lớn hơn Niên Ái nhà chúng ta một tuổi nhỉ?”

Định Ngôn:“Vâng ạ”

Ông Đinh Đạt:“Cháu đi làm rồi đúng không?”

Định Ngôn:“Cháu trễ học 1 năm nên vẫn chưa ra trường ạ”

Ông Đinh Đạt:“Ồ, vậy cháu đang học trường gì?”

Định Ngôn:“Trường đại học y dược Hà Xuyến ạ”

Quang Vỹ bên cạnh cũng ngứa mồm nói vài câu:“Định Ngôn là bạn của con, cậu ta tốt lắm đấy ba, cũng rất giỏi nữa vả lại còn rất yêu thương chị Niên Ái đấy.”

Định Ngôn nhìn Quang Vỹ, sống 23 năm lần đầu tiên nghe thằng bạn thân khen mình một tiếng Định Ngôn cảm thấy cuộc đời đúng là vi diệu kiểu này chắc vạn tuế cũng sắp nở hoa rồi.

Giống như có thể đọc được nội tâm Định Ngôn, Quang Vỹ liếc nhìn anh một cái như thể muốn kêu anh cảm ơn cậu ta đi hoặc đưa cho cậu ta thứ đồ gì đó hối lộ đó.

Ông Đinh Đạt:“Nếu như là bạn của Quang Vỹ thì dượng cũng an tâm rồi”

Ông Đinh Đạt:“Niên Ái nhà chúng ta cực khổ cũng nhiều rồi nếu có thể tìm được người tốt biết trân trọng nó thì còn gì bằng”

Ông Đinh Đạt xoay sang Bà Lê Chân:“Bà nói có đúng không?”

Bà Lê Chân:“Đúng cái đầu ông đấy”

Bà Lê Chân:“Bạn thằng nhóc nhà này 10 đứa thì hết 8 đứa không ra hồn rồi”

Lúc này đến lượt Định Ngôn liếc lại Quang Vỹ, rốt cuộc trong mấy năm qua cậu ta chơi chung với kiểu người gì vậy? làm cho anh cũng bị gắn cái mác bạn không ra hồn của cậu ta luôn. Ánh mắt của anh hiện tại giống như thiếu chút nữa là có thể nuốt luôn Quang Vỹ.

Quang Vỹ nhìn thấy ánh mắt sắc bén kia của Định Ngôn mà âm thầm nuốt nước bọt, càng nghĩ càng thấy sống lưng ớn lạnh Quang Vỹ cảm thấy hiện tại cậu nên im lặng thì hơn, nhỡ đâu nói ra cái gì đó sai trái không đợi Định Ngôn nuốt cậu thì Niên Ái cũng băm cậu ra trước.

Niên Ái ngồi giữa không nghĩ cũng biết hai người này đang dùng ánh mắt trao đổi chuyện gì. Cô có chút buồn cười, rõ ràng Định Ngôn là người rất ít nổi đóa nhưng chỉ cần gặp Quang Vỹ, cậu ta nói mấy câu là anh liền bày ra đôi mắt muốn ăn thịt người.

Niên Ái nhìn Bà Lê Chân:“Cô yên tâm, Định Ngôn rất tốt ở bên Hà Xuyến anh ấy giúp đỡ con không ít đấy ạ”

Niên Ái nhìn sang Định Ngôn:“Trong 3 năm qua điều con cảm thấy may mắn nhất khi đến Hà Xuyến có lẽ là có Định Ngôn bên cạnh”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.