Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh

Chương 37: Chương 37: Thân Thiết




Mai Châu nhìn thấy tin nhắn của Niên Ái xong rất hoảng loạn thao tác nhanh như bay:[Cậu nói cái gì? sao cậu ta lại ở nhà của cậu?]

Niên Ái giải thích cặn kẽ:[Tớ bị bệnh Quang Vỹ không yên tâm để tớ một mình nên nhờ Định Ngôn đến chăm sóc cho tớ, khi Định Ngôn đến tớ bị ngất xỉu cậu ta đưa tớ đến bệnh viện sau đó tớ cảm thấy đỡ hơn nên muốn về nhà cậu ấy đưa tớ về nhà rồi muốn ở lại tớ có khuyên thế nào cũng không đi]

Mai Châu tò mò hỏi thêm:[Vậy bây giờ cậu và cậu ta ở chung một mái nhà đấy à? sướng thể trong cái rủi lại có cái may]

Niên Ái đỏ mặt phản bác:[May mắn gì chứ ở chung với Định Ngôn làm tớ căng thẳng không ngủ nổi đây này]

Mai Châu:[Người ta còn không căng thẳng cậu cần gì căng thẳng]

Niên Ái:[Tớ đâu có mặt dày như cậu ít nhiều gì thì mình cũng thích cậu ấy, đối diện với người mình thích trong hoàn cảnh như vậy cậu bảo tớ không căng thẳng cũng khó]

Mai Châu:[Định Ngôn ở phòng khách à?]

Niên Ái:[Không ở phòng khách chẳng lẽ ở phòng tớ]

Mai Châu tinh nghịch chọc ghẹo cô:[Cũng không phải là không được]

Niên Ái đỏ mặt ngại ngùng:[Tớ không thèm nói với cậu nữa, off đây]

Mai Châu:[Bye]

Niên Ái tắt điện thoại, suy nghĩ đến lúc nảy vì vội vàng quá vẫn chưa kịp mang chăn gối cho anh. Cô đến đến tủ lấy cho anh một bộ chăn gối mới rồi mang ra phòng khách.

Ngoài phòng khách tối om chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt của màn hình máy tính. Định Ngôn ngồi trên sofa mắt dán vào màn hình không rời Niên Ái nhẹ bước đến chỗ anh, Định Ngôn cảm nhận được tiếng bước chân của Niên Ái liền xoay đầu nhìn sang cô.

Định Ngôn:“Sao còn chưa ngủ?”

Niên Ái bỏ bộ chăn gối xuống một chỗ trống trên ghế sofa:“Tớ mang chăn đến cho cậu”

Định Ngôn:“Cảm ơn cậu”

Niên Ái ngồi xuống cạnh bên anh, sự chú ý rơi vào màn hình máy tính của anh:“Cậu đang làm gì vậy?”

Định Ngôn nhàn nhạt:“Phòng nghiêm cứu gần đây có phân phát một số tài liệu, cơ bản tớ đã làm xong hết rồi nhưng về khoảng đồ họa trang trí cho bài thuyết trình trở nên hấp dẫn hơn thì tớ vẫn đang đắn đo một số chỗ”

Niên Ái tò mò:“Cậu học y dược chứ có phải học thiết kế đồ họa đâu bài viết chú trọng nội dung là được rồi màu mè quá làm gì?”

Định Ngôn:“Mặc dù nội dung quan trọng nhưng giữa một bài có hình thức đẹp và một bài chỉ toàn văn bản thô kệch thì cậu sẽ đọc cái nào?”

Niên Ái ậm ừ suy nghĩ:“hum....đương nhiên là bài viết có hình thức đẹp”

Định Ngôn thở ra một tiếng rồi lại tiếp tục chọn phông đồ họa trang trí cho bài thuyết trình của mình. Niên Ái không vội đi ngủ mà ngồi xem anh một chút không gian rất yên tĩnh như thể trên thế giới này chỉ còn lại mỗi cô và anh.

Niên Ái thi thoảng lại liếc sang nhìn anh một cái, con ngươi đen nhánh lấp lánh lên vì ánh sáng của màn hình máy tính nguc quan rõ ràng, sống mũi cao vút gương mặt muôn phần diễm lệ này khiến cho cô không ít đêm ao ước.

Niên Ái lại thoáng nhìn thấy động tác của anh, Định Ngôn cứ xóa rồi lại đính một vài kiểu trang trí khá lỗi thời. Niên Ái nhìn qua là biết tay mơ không hiểu gì về đồ họa và trang trí, không giỏi nhưng lại biết cách tự hành hạ bản thân mình Niên Ái phải phục anh sát đất rồi.

Niên Ái chạy vào phòng lục tìm những mẫu thiết kế bài thuyết trình thông dụng mà cô vẫn thường dùng sau đó đưa cho anh.

Niên Ái:“Này cậu xem thử đi có mẫu nào vừa ý không?”

Tất cả các kiểu thiết kế điều được cô in ra hết vì Niên Ái thường sẽ viết tay những bài thuyết trình bên ngoài thay vì đánh máy nên cô đã tận lực in ra hết.

Định Ngôn nhận lấy, anh vừa xem vừa sững sờ:“Tất cả cậu điều in ra sao?”

Niên Ái tươi cười:“Đúng vậy”

Niên Ái:“Tớ thường viết quảng cáo nên mấy chuyện đồ họa thiết kế rất quan trọng, học qua nhiều năm như vậy nên cũng có một chút kinh nghiệm”

Định Ngôn:“Những mẫu này điều rất đẹp nhưng có hơi lố so với chuyên ngành mà tớ học”

Niên Ái đẩy máy tính của anh qua tay cô:“Vậy cậu muốn kiểu thiết kế thế nào? tớ làm cho cậu”

Định Ngôn kéo máy tính lại phía mình:“Không cần phiền phức vậy đâu cậu còn bị bệnh mau ngủ sớm đi”

Niên Ái không phục:“Cậu ở lại tớ cũng cảm thấy rất phiền cậu nếu còn không giúp được gì thì tớ vô dụng quá rồi”

Niên Ái vừa nói vừa kéo máy tính lại chỗ mình, Định Ngôn suy nghĩ một lúc miễn cưỡng thỏa thuận:“Vậy cũng được nhưng cậu phải hứa sau đêm nay không được thức khuya hại cơ thể nữa”

Niên Ái vui cười:“Được”

Sau đó Định Ngôn đưa ra tiêu chí đồ họa trang trí cho cô, Niên Ái thành thạo làm theo những điều mà anh đưa ra chẳng mấy chốc là đã hoàn thành. Vì cô ở trong công việc này rất có năng khiếu thẩm mỹ chỉ cần anh nói cô hoàn có thể đáp ứng được những yêu cầu kia, họ cười nói vui vẻ thân thuộc đến lạ thường chính Niên Ái cũng không biết từ lúc nào cô và anh lại thân thiết đến thế này.

Hai người họ kết thúc vào lúc 11h30 tối, Niên Ái đi vào phòng ngủ rất mãn nguyện cô cảm thấy những lời mà Mai Châu nói lúc trước lại đúng thêm một phần anh thật sự có chút cảm giác với cô sao?. Nghĩ đến đây tim cô lại đập loạn lên như lần đầu cô chạm mắt với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.