Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh

Chương 102: Chương 102: Thanh Mai Trúc Mã Xuất Hiện




Đường ra đến cổng trường cũng không còn xa, vì buổi chiều vừa tan học nên người ra người vào cũng rất đông đúc. Cô đứng giữa hội chị em trên tay cầm chiếc điện thoại, đôi lúc lại nở nụ cười nhè nhẹ.

Tâm Liên vô tình nhìn sang bắt gặp nụ cười của cô liền được đà chọc ghẹo:“Thấy rồi nhé Niên Ái”

Tâm Liên:“Đang nhắn tin với Định Ngôn à?”

Niên Ái chầm chậm tắt điện thoại, không phủ nhận:“Ừm”

Tâm Liên khoát lấy tay cô:“Tình cảm mặn nồng quá ha”

Tiểu Dân đi bên cạnh Niên Ái:“Đương nhiên là mặn nồng rồi, ngày nào anh chàng đó cũng tìm Niên Ái ít nhất 1 lần 1 ngày đó”

Tiểu Dân:“Nói đến đây tớ ngưỡng mộ hai cậu chết mất”

Tiểu Dân:“Niên Ái cậu tìm đâu ra một anh chàng tốt thế chỉ tớ với”

Niên Ái còn chưa kịp đáp lại Mỹ Kiều đã lên giọng bắt bẻ Tiểu Dân:“Đừng mơ mộng nữa cô ơi, dù cậu ấy có chỉ cậu thật cũng chưa chắc cậu đã hợp gu người ta đâu”

Tiểu Dân phản bác:“Có hợp gu hay không cũng không liên quan đến cậu....”

Bọn người họ lại tiếp tục tranh luận với nhau không ngừng nghỉ, đi ra khỏi cổng trường. Niên Ái tạm biệt bạn bè mình rồi đi đến một cái siêu thị nhỏ gần đó để mua thực phẩm. Niên Ái không chọn quá nhiều chỉ chọn một ít thực phẩm nấu một số món đơn giản rồi thanh toán.

Rời khỏi siêu thị Niên Ái bắt tacxi thẳng đến khu nhà ở của Định Ngôn. Trong xe, Niên Ái mở điện thoại lên để thông báo cho Định Ngôn một tiếng.

Niên Ái:[Em đang trên đường đến]

Định Ngôn lập tức trả lời:[Được, anh đợi em]

Thi thoảng cô để ý thấy dường như chỉ cần cô chủ động liên lạc với anh thì lúc nào anh cũng như chực chờ sẵn để phản hồi lại cô, không để cho cô đợi một giây nào cả. Tâm trí miên man nhớ lại những chuyện trước kia, khi cô ăn tôm là anh bóc vỏ, ăn cá là anh lấy xương, chuyển nhà cũng là anh dọn đồ.

Đột nhiên Niên Ái phát hiện ra từ sau có người yêu cá không có xương, tôm không có vỏ, vali không trọng lượng, tin nhắn không phải chờ.

Cửa thang máy mở ra, đã 20p' trôi qua kể từ lần nhận được tin nhắn từ anh. Niên Ái chầm chậm sãi từng bước chân đi đến căn hộ mà anh đang ở, trước khi bước đến Niên Ái có mở sáng màn hình điện thoại, đồng hồ điểm 18h30 rồi tắt đi. Hiện tại cô cũng đã đứng trước cửa căn hộ của anh.

Niên Ái đưa tay lên nhấn vào chuông cửa, không lâu sau người bên trong đã bước ra mở cửa.

*Cạch

Cánh cửa được mở ra, thu vào tầm mắt cô là một chàng trai thân hình cao quen thuộc, anh mặc một cái áo thun trắng phối với một cái quần jogger màu đen. Niên Ái để ý thấy tóc của anh vẫn còn hơi ước, đoán chừng anh chỉ vừa mới tắm xong.

Định Ngôn nhìn thấy cô liền nở nụ cười:“Đến rồi à, vào trong đi”

Anh đưa tay lấy mấy túi thực phẩm trên tay cô rồi tiện thể lấy một đôi dép mới trên kệ đặt xuống trước chân cô. Nhìn thoáng qua là dép mới, Niên Ái gỡ giày ra rồi đi vào đôi dép trước mắt, cảm giác cũng rất vừa chân.

Định Ngôn:“Em ngồi đấy đi nhanh thôi sẽ có cơm”

Nói rồi anh đi thẳng vào bếp, Niên Ái không muốn ngồi ở phòng khách nên cũng theo chân anh vào phòng bếp.

Niên Ái:“Em muốn phụ anh”

Đến bàn, Định Ngôn đặt mấy túi thực phẩm xuống xoay người lại nhìn cô:“Em bận cả tháng nay rồi tranh thủ nghỉ ngơi đi”

Niên Ái nghiêm túc nhìn anh:“Nếu như em muốn nghỉ ngơi thì đã về kiến túc xá ngủ một giấc rồi”

Thấy Niên Ái kiên quyết như vậy Định Ngôn cũng không ngăn cản cô thêm, anh lấy túi rau ra rồi đẩy qua cô, khuôn mặt vui vẻ:“Vậy em nhặt rau đi”

Niên Ái nhận lấy túi rau:“Tuân Mệnh”

Không gian bắt đầu yên tĩnh trở lại, thi thoảng sẽ nghe thấy tiếng xả vòi nước hoặc tiếng thái thức ăn của anh vang lên do dao và thớt chạm vào nhau. Tuy là không nói chuyện nhưng Niên Ái thật sự cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc, đôi lúc chạm mặt nhau anh sẽ nhìn cô rồi nở một nụ cười ôn hòa.

Trước giờ Niên Ái vẫn luôn thích tuýt người trầm tính hoặc có thể nói vì trước giờ người cô thích chỉ có anh nên cô đã dần dần quen với cái trầm tính của anh và thậm chí đã yêu luôn cái trầm tính này. Nghĩ đến đây mới nhớ năm cấp 2 cô đã từng có một ước mơ chính là phải lấy một anh đại thiếu gia vừa đẹp trai vừa học giỏi lại phải thật là giàu có nhưng từ sau khi gặp anh, Niên Ái lại cảm thấy những điều đó không còn quan trọng chút nào.

Tại sao lại nói nó không quan trọng nữa vì bạn đã từng nghe qua câu anh ta có bao nhiêu tiền không quan trọng, quan trọng là anh ta sẵn sàng đem hết tiền của mình giao cho bạn. Định Ngôn chính là cho cô cái cảm giác như thế, mặc dù anh không có gì cả nhưng anh lại không muốn để cho cô thiếu thốn những gì.

Có lẽ chữ nghèo ở đây không được định nghĩa bởi sự giàu nghèo mà là định nghĩa về ý chí, người đàn ông cả đời này Niên Ái muốn yêu đương có thể không giàu về tiền bạc nhưng phải giàu về ý chí. Một người biết tiến lên phía trước chắc chắn sẽ là một người giàu, một người có tiền nhưng không có ý chí đến cuối cùng vẫn mãi là một kẻ nghèo mà thôi.

19h40, tất cả món ăn đã được dọn lên bàn, những món ăn còn nóng hổi trên bàn làm cho dạ dày Niên Ái cồn cào không ít. Định Ngôn đưa bát cơm cho cô.

Định Ngôn:“Ăn đi”

Niên Ái:“Ừm”

Cô cầm đũa lên gắp từng miếng cho vào miệng, gương mặt hiện lên nét hưởng thụ rất rõ ràng:“Đúng là hương vị này rồi, ngon quá đi mất”

Định Ngôn vươn tay gắp một ít thiếc ăn bỏ vào bát cơm của cô:“Ngon thì ăn nhiều một chút”

Niên Ái cảm thán:“Thức ăn ngon như vậy đương nhiên phải ăn nhiều rồi”

Nhìn cô ăn tích cực như vậy tâm tình của anh cũng vui vẻ hơn rất nhiều, anh cũng gắp một ít thức ăn cho vào miệng:“Gần đây công việc em thế nào rồi?”

Niên Ái nhìn anh, vừa ăn vừa nói:“Cũng ổn lắm”

Định Ngôn:“Sao hôm nay lại đến tìm anh”

Niên Ái:“Không phải em nói rồi sao, đột nhiên nhớ đồ ăn anh nấu thôi”

Định Ngôn cười khẽ:“Thật không đấy”

Niên Ái:“Thật, cực kì chân thật”

Bầu không khí trở nên sôi nổi hơn cũng khiến cho con người ta trở nên ngon miệng hơn. Một lát sau, Niên Ái buông đũa tay với lấy ly nước uống một ngụm rồi đặt ly nước trở về chỗ cũ.

Niên Ái:“No quá đi”

Định Ngôn lúc này cũng đã ăn xong, anh bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc của bữa ăn.

Định Ngôn:“Ăn xong rồi thì ra phòng khách ngồi đi”

Định Ngôn:“Anh dọn dẹp xong sẽ mang trái cây ra cho em”

Thấy anh dọn dẹp Niên Ái cũng đứng lên phụ một tay:“Như vậy đâu có được, ăn là cùng ăn vậy tại sao chỉ một mình anh dọn”

Niên Ái đem chén bát chồng lại với nhau:“Em cũng muốn cùng anh dọn”

Lần này anh cũng vẫn thua cô, có thể nói trên đời này chỉ cần là chuyện Niên Ái muốn làm Định Ngôn cũng điều không muốn cản.

Tiếng chuông cửa vang lên tập trung sự chú ý của hai người. Niên Ái liếc qua thấy anh đang rửa bát trên tay vẫn còn xà phòng nên cô đã nhanh nhẹn chạy ra ngoài.

Niên Ái:“Để em mở cửa cho”

Đi đến cửa Niên Ái nắm vào tay khóa mở cửa, thua vào mắt là một cô gái thấp hơn cô một xíu thân hình thanh mảnh nhưng khí chất trưởng thành. Nhìn vào gương mặt Niên Ái liền nhận ra đây là ai.

Niên Ái nói to giọng vẻ ngạc nhiên:“Tuệ Mai”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.