Chỗ Dựa

Chương 10: Chương 10




Edit: Tròn + Tây Tây

Thay đồ xong, Nghiêm Noãn đi theo Trình Sóc Xuyên vào phòng làm việc.

A Tinh ở ngoài nhìn xung quanh, tiếc là phòng làm việc ở đây ngay cả một ô cửa sổ để bên ngoài nhìn vào cũng không có, chẳng thấy được gì.

Cô thầm nghĩ, hai người bọn họ quen nhau sao? Không lẽ Tiểu Trình Tổng này coi trọng khuôn mặt xinh đẹp của tiểu tiên nữ nhà cô... nảy sinh ra ý đồ khác?

Nghĩ vậy, A Tinh đề cao cảnh giác. Cô đứng ở cách đó không xa, yên lặng vểnh tai lên nghe ngóng, nếu như nghe thấy tiếng Nghiêm Noãn giãy dụa thì cô lập tức xông vào.

Thật ra thì, A Tinh suy nghĩ quá nhiều rồi.

Phòng làm việc của Trình Sóc Xuyên cách âm rất tốt, nếu muốn làm gì thật, người bên ngoài cũng sẽ không nghe thấy.

Đi vào phòng làm việc, Trình Sóc Xuyên mời Nghiêm Noãn ngồi vào ghế trước bàn làm việc.

Đồ vật trên bàn anh rất ít, ngoài máy tính và tài liệu ra thì không còn thứ khác nữa.

Cách bày trí trong phòng làm việc cũng rất đơn giản. Trên tủ đặt mấy cuốn sách và mô hình trò chơi, trên tường lại treo vài bức vẽ nhân vật trong game. Nghiêm Noãn quan sát một lượt xung quanh phòng làm việc, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Trình Sóc Xuyên.

Người này sao có thể nhàm chán như thế chứ, một chút sở thích cá nhân cũng không nhìn ra được.

Mà người nhàm chán đó cũng chẳng thèm nhìn cô, anh chỉ cúi đầu xem tài liệu. Lát sau, sau khi đã xem kỹ tài liệu rồi anh mới đặt nó trước mặt Nghiêm Noãn.

“Đây là hợp đồng, nếu như không có vấn đề gì thì ký vào.”

... What?

Hả? Gọi cô đến chỉ để ký hợp đồng.

Nghiêm Noãn nhìn bản hợp đồng một hồi lâu, không nói nên lời. Người này còn có thể nhàm chán thêm được nữa không? Cô còn tưởng rằng anh muốn ôn chuyện thuận tiện tâm sự lý tưởng cuộc sống, thêm Wechat,v…v..vv.

Tâm tư thiếu nữ vỡ vụn...

Cô cúi đầu, yên lặng bắt đầu xem bản hợp đồng.

Có thể nhìn ra ngay được đây là bản hợp đồng liên quan tới đại diện trò chơi, nhưng từ ngữ viết trong này có hơi khó hiểu, cái gì mà bên A bên B rồi còn điều 2 điều 3, cũng đâu phải chơi mạt chược, thật là phiền phức.

Cô khép bản hợp đồng lại, nghiêm túc hỏi: “Cái này, chữ nhiều quá, tôi có thể mang về cho luật sư xem được không?”

“... Có thể.”

“Phải rồi, số điện thoại của anh là bao nhiêu, nếu có vấn đề gì tôi có thể hỏi anh.”

Nghiêm Noãn nhân cơ hội hỏi thêm một câu. Bề ngoài thì vẫn duy trì dáng vẻ đứng đắn, bình tĩnh, nhưng thật ra tim cô đang đập rất nhanh, cứ đập thình thịch liên tục, chỉ sợ anh nói…ví dụ như kiểu ‘để luật sư của cô liên hệ với tôi là được rồi.’

Trình Sóc Xuyên đưa mắt nhìn cô, tay cầm bút viết, “139XXXXXXXX.”

... Cái gì cơ?

Này... Anh đẹp trai, anh nói nhanh quá tôi không nghe rõ...

Nghiêm Noãn ngây ngốc nhìn anh, có vẻ như Trình Sóc Xuyên sớm biết sẽ có chuyện như vậy nên anh viết dãy số đó lên tờ A4.

Không biết vì sao, Nghiêm Noãn cảm giác như mình vừa bị anh trêu chọc, nhưng nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Trình Sóc Xuyên cô lại thấy hình như anh không phải người hay trêu chọc người khác. Hay là do khi còn đi học, việc nhớ một dãy số đối với anh là một chuyện bình thường? Ừm, trong lòng đồng ý với giả thiết vừa đặt ra, tâm trạng cô cũng thoải mái hơn.

Cô gọi thử cho Trình Sóc Xuyên, chờ điện thoại trên bàn bắt đầu rung, Nghiêm Noãn bấm tắt.

“Đây là số của tôi, anh lưu lại đi.”

Trình Sóc Xuyên dùng giọng mũi trả lời cô, nhưng chưa hề có ý định lưu số lại.

Cô lại dùng số điện thoại đó tìm wechat, thành công tìm được một ID tên Chueng, hình đại diện là một quả trứng có gương mặt biểu cảm.

Tuy rằng hình đại diện quả trứng dễ thương và hình tượng của Trình Sóc Xuyên có vẻ như không phù hợp lắm, nhưng Chueng là Trình đúng không?

Nơi ở hiện tại cũng để là Đế Đô.

Cô thử thêm bạn tốt.

Sau khi cô yêu cầu thêm bạn tốt, điện thoại Trình Sóc Xuyên rung lên. Xem ra không sai đâu.

Nghe điện thoại di động rung, Trình Sóc Xuyên liếc mắt nhìn nó một cái rồi lại ngẩng lên nhìn cô.

Mặt không đỏ, tim không run, Nghiêm Noãn ôm hợp đồng đứng dậy, “Anh còn phải làm việc, vậy tôi không quấy rầy nữa.”

Vừa mới xoay người định đi thì cô lại quay lại, làm như không có việc gì mà bổ sung thêm, “Đúng rồi, tôi mới vừa thêm wechat của anh, anh nhớ chấp nhận, tạm biệt.”

Đi tới cửa rồi mà người sau lưng chẳng thèm nói gì.

Anh, có phải bị bệnh hạn chế khả năng ngôn ngữ không...?

Nghiêm Noãn có chút buồn bực, vừa mở cửa vừa nhìn điện thoại di động. Ngay trong lúc này, cô còn đụng phải một nhân viên nữa, dù trong lòng đang không yên nhưng ngoài miệng cô vẫn nói lời xin lỗi.

Đường Hạo Dương bị cô đụng vào quay đầu lại nhìn một lúc lâu, nheo mắt nhớ lại, người này... không phải là Nghiêm Noãn sao?

Đột nhiên, hắn như nghĩ tới cái gì đó, mắt sáng lên, tinh thần phấn chấn.

Đường Hạo Dương bước nhanh vào phòng làm việc của Trình Sóc Xuyên, cũng không chào hỏi, đi thẳng đến bàn làm việc, khuỷu tay chống lên mặt bàn, vẻ mặt nhiều chuyện, “Vừa nãy có phải Nghiêm Noãn vào phòng làm việc của cậu không? Thế nào, quyến rũ được nữ thần rồi?”

Trình Sóc Xuyên liếc nhìn hắn, “Bàn chuyện làm ăn.”

Thiếu chút nữa Đường Hạo Dương cười ra tiếng, “Được được, là bàn chuyện làm ăn.”

Trình Sóc Xuyên bình tĩnh tiếp tục xem tài liệu.

Thấy thế, Đường Hạo Dương gõ gõ vào mặt bàn, vẻ mặt thể hiện rõ sự trêu chọc, giọng nói cũng cao hẳn lên, “Xuyên Xuyên, cậu đừng nghĩ là mình không biết, trong máy tính của cậu không phải là toàn phim của nữ thần sao? Cậu hù dọa người khác thì được chứ tôi là người ở cùng ký túc xá với cậu gần bốn năm đấy, là anh em với cậu đấy. Cậu còn nhớ không, mình từng trông thấy, cậu đứng đối diện với ảnh Nghiêm Noãn… ”

Hắn còn chưa nói hết đã thấy Trình Sóc Xuyên nhấc điện thoại nội bộ gọi cho phòng tài vụ, “Ba tháng tiền lương của Đường Hạo Dương không cần phát.”

“Này này, đừng..đừng.” Đường Hạo Dương muốn xông lên cướp điện thoại, nhưng Trình Sóc Xuyên đã dặn dò xong, cúp máy.

Đường Hạo Dương bắt đầu khóc than, “Trình tổng, Trình tổng, tôi sai rồi được không, chuyện này không nên làm như vậy chứ? Tôi trên còn mẹ già dưới còn con thơ. Cậu không thể chỉ vì tôi trong lúc đi làm trêu chọc ông chủ mà trừ thẳng ba tháng lương được.”

Trình Sóc Xuyên ngừng lại, “Dưới còn con thơ?”

Một con cẩu độc thân như cậu thì con ở đâu ra?

***

Trong phòng làm việc, Đường Hạo Dương khua môi múa mép, đắc tội với Trình Sóc Xuyên, còn Nghiêm Noãn ngồi trong xe bảo mẫu thì lòng nóng như lửa đốt cầm chặt điện thoại di động.

A Tinh cầm hợp đồng của cô lên xe, mắt mở to, chuyện quyết định nhanh như vậy sao? Không phải vừa mới thử chụp hình à, không cần mở cuộc họp thương lượng sao?

Hơn nữa, mức giá đưa ra trong hợp đồng cũng rất hợp lý.

Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc, Nghiêm Noãn cứ thất thần khiến A Tinh tò mò hỏi, “Chị, chuyện của chị, Tiểu Trình tổng có biết không?”

Nghiêm Noãn cắn móng tay, không biết đang suy nghĩ cái gì, có vẻ như cô không nghe thấy câu hỏi của A Tinh.

“Chị?”

A Tinh gọi thêm lần nữa Nghiêm Noãn mới hoàn hồn, “A... Làm sao vậy.”

Nhìn A Tinh, đột nhiên cô nhớ tới chính sự, “Được rồi, video quay được chưa?”

Video, thiếu chút nữa A Tinh cũng quên luôn.

A Tinh gật đầu, lấy máy quay đưa cho Nghiêm Noãn.

“Nghiêm Noãn, cô cũng có ngày hôm nay à. Chắc cô chưa biết rồi, thuộc về tôi. Hôm nay cô tới chỗ này làm gì thế…”

Trong video, Chu Thiên Huệ hung hăng đạp vào tay của Nghiêm Noãn, vẻ mặt đắc ý. Những lời cô ta nói ra khác một trời một vực với hình tượng sáng chói thường ngày, giống như biến thành một người khác. Tuy lúc đó có hơi ồn ào những mỗi câu mỗi chữ đều được ghi lại rất hoàn hảo.

Video A Tinh quay lại lời nói của Chu Thiên Huệ đã kết thúc.

Nghiêm Noãn đem quá trình mình bị nhục nhã tua lại xem hai lần, rồi đưa trả lại cho A Tinh.

“Quay không tệ, gửi cho người đại diện của Chu Thiên Huệ đi.”

A Tinh gật đầu.

Lúc đó, Nghiêm Noãn nói muốn đi toilet, còn không cho cô theo cùng, cô đã lấy làm kì lạ.

Nếu nói trong giới này ai thấy sung sướng khi Nghiêm Noãn tuột dốc thì Chu Thiên Huệ chính là người đầu tiên. Đến bây giờ hai bên đã hoàn toàn trở mặt, Chu Thiên Huệ khẳng định sẽ tìm cơ hội làm nhục cô, dưới tình huống như này, sao Nghiêm Noãn có thể đi toilet một mình chứ?

Nhưng Nghiêm Noãn ra hiệu một chút, A Tinh đã hiểu.

Trốn ở một bên quay đoạn video này, A Tinh vài lần không nhịn được muốn xông ra. Cô hoàn toàn không nghĩ tới Chu Thiên Huệ lại ác độc như vậy, giẫm lên tay Nghiêm Noãn!

Nhưng nếu không nắm được nhược điểm, dùng nó để khiến Chu Thiên Huệ an phận không giở trò nữa thì sự ủy khuất mà Nghiêm Noãn phải chịu sẽ trở nên vô ích. Lúc đó, cô không thể làm gì khác ngoài việc áp chế sự tức giận của mình xuống. Quay tới đoạn Chu Thiên Huệ nới chân ra, cô lập tức đi tìm người phụ trách, nhưng không ngờ là cô đi rồi thì Tiểu Trình tổng đột ngột xuất hiện…

Đúng thế, Tiểu Trình tổng.

Lúc này A Tinh mới nhớ ra vừa rồi cô hỏi Nghiêm Noãn có biết Tiểu Trình tổng không nhưng chị ấy vẫn chưa trả lời, đề tài đã bị đổi sang chuyện khác rồi.

Khi A Tinh định hỏi thêm lần nữa thì chuông di động Nghiêm Noãn vang lên.

Nghiêm Noãn cầm lên xem.

Thông báo của wechat xuất hiện thêm một tin chưa đọc, hình đại diện quả trứng, tên tài khoản là Chueng.

“Lời mời của bạn đã được chấp nhận. Hiện tại các bạn có thể bắt đầu cuộc trò chuyện.”

Đây cũng là lời nói dài nhất mà Trình Sóc Xuyên nói với cô, mặc dù là hệ thống tự động gửi đi... Ừ mặc kệ có phải hay không, chính là anh nói.

Nhìn điện thoại di động, mắt Nghiêm Noãn lấp lánh, còn cười khúc khích. Thấy bộ dáng này của cô, A Tinh chẳng dám nói lời nào, im lặng nuốt xuống lời định hỏi.

***

Về đến nhà, chuyện gì Nghiêm Noãn cũng không muốn làm, nằm lì ở trên giường yên lặng lướt xem trang cá nhân của Trình Sóc Xuyên.

Nội dung rất ít.

Về cơ bản thì toàn là liên quan tới những trò chơi mà công ty đã làm, lướt đến cuối cùng, mới tìm thấy hình chụp tập thể.

Hình chụp đã nhiều năm về trước,

Nghiêm Noãn phóng to ảnh chụp, tìm một vòng mới tìm được Trình Sóc Xuyên ở góc bên trái. Trong ảnh bọn họ mặc đồng phục, nhưng không giống với bộ đồng phục trong giải đấu ACM mà cô tìm được trên mạng ngày đó. Hơn nữa, Trình Sóc Xuyên trong hình này dường như còn trẻ hơn so với năm 18 tuổi.

Cô lặng lẽ lưu bức ảnh lại, trong đầu có chút nghi ngờ.

Lại nhìn nội dung bài viết của Trình Sóc Xuyên, chỉ có vài chữ ngắn ngủn: Vĩnh viễn KO.

Quên đi, xem không hiểu.

Cô lướt xem vòng bạn bè của Trình Sóc Xuyên rồi lấy chai nước hoa để dưới gối ra xịt vào không trung.

Tuy rằng không giống với mùi hương trên người Trình Sóc Xuyên, nhưng tốt xấu gì cũng có chút tương tự.

Ai, hay là lúc nào thử hỏi anh xem có dùng loại sữa tắm đặc biệt nào để tắm không?

Nghiêm Noãn cảm giác hình như mình yêu rồi.

Mình, yêu, đơn phương.

Cô ôm gối ở trên giường lăn qua lăn lại, rồi không hiểu sao lại bật cười thành tiếng.

Cứ lăn qua lăn lại đến lúc sắp ngủ, cố lấy điện thoại di động đăng một tin trong vòng bạn bè.

“Từ hôm nay trở đi, muốn học nấu ăn.”

Trong đầu mấy người bạn nhìn thấy tin này đều là dấu chấm hỏi, nghĩ rằng: Nghiêm Noãn có phải bị kích thích nên thần kinh không bình thường? Cô ấy không thấy trên weibo mình bị mắng thành cái dạng gì rồi sao... còn có tâm tình học nấu ăn nữa. Chẳng lẽ đây là cười cho qua chuyện trong truyền thuyết?

Chỉ có A Tinh khi nhìn thấy tin này thì trong lòng chấn động. Trực giác phụ nữ nói cho cô biết Nghiêm Noãn đăng tin này lên vòng bạn bè chắc chắn có liên quan tới Tiểu Trình tổng.

Cô gửi một tin nhắn wechat cho Nghiêm Noãn, “Chị, có phải chị đã để ý tới Tiểu Trình tổng không?”

Lát sau, Nghiêm Noãn trả lời cô bằng nhãn dán hình con thỏ mặt lưu manh, đúng thế.

Mẹ nó...

A Tinh kích động, “Chị, cuối cùng chị cũng tỉnh ra, biết phải đi ôm đùi kim chủ sao?”

Nghiêm Noãn: “Không, đơn giản là chị chỉ yêu nhan sắc thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.