Chập 2:
Không khí tự nhiên trầm xuống cho đến khi từ phía cầu thang một người đàn ông cao to đang vội vàng đi xuống, theo sau là chị dâu của Lyly; anh ta đẹp trai trong rất bụi với cái đầu đinh, quần jean xanh và áo thun trắng ôm sát có thể nhìn thấy cả cơ bắp.
Lyly mỉm cười đứng dậy đi về phía anh còn anh thì chạy nhanh đến ôm Lyly vào lòng, sau đó kéo cô ra hôn lên hai má và lên trán cô; ai nhìn thấy cũng không thể tin họ thật là anh em chứ không phải người yêu.
- Lyly! anh nhớ em đến cả thịt nát xương tan, em có biết không? Sao giờ em mới chịu về chứ huhu...
- Anh đừng mà, em xin lỗi; em sẽ không như thế nữa.
- Thật không hihi... em gái anh là nhất "anh nựng hai má của Lyly".
- Anh nhà mình đang có khách.
- A! đúng rồi, em chỉ cho anh; thằng nào muốn giành em gái với anh, anh phải xem có nên giao em cho nó không mới được.
- Anh à!
Mọi người đều quay sang nhìn Tinh Quân, thấy anh mặt mầy méo xệch rất muốn cười nhưng họ lại không dám cười; đến lúc ba Lyly lên tiếng mới thấy Tinh Quân có đồng minh:
- Hùng! Con thật là, con định giữ em gái con cả đời sao, phải để em con đi lấy chồng chứ!
- Ba! Con không chịu, con chỉ có một đứa em gái.
- Vậy sao con không kêu vợ con đẻ mấy đứa cho con.
- Ba! em gái với con gái khác nhau nha, cái này Ba phải kêu Mẹ đẻ cho con mới đúng.
- Bà xã, bà có đồng ý đẻ thêm một đứa em gái cho nó không kìa.
- Hai cha con ông thật qúa đáng "bà đánh lên lưng ông một cái".
Thấy cuộc nói chuyện của Ba và anh trai Lyly, họ không nghĩ ông là một người đàn ông dữ dằn và nghiêm túc với con cái.
- Lyly! con qua đây, Ba có chuyện muốn nói với con "ông đưa tay vẫy vẫy Lyly".
- Dạ, thưa Ba.
Lyly bước đến, ông đưa tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh; nhẹ nhàng vuốt mái tóc xuông mượt của cô còn cô thì bất động trước những hành động thân mật đó. Ông dịu dàng nói:
- Hình như đây là lần đầu tiên Ba ngồi cạnh con thế này, lần đầu tiên Ba vuốt mái tóc đen dài của con thế này; Lyly... Ba xin lỗi, Ba đã gây tổn thương tâm hồn khi còn non nớt của con. Ba chưa một ngày cho con cảm nhận được tình thương của một người Ba vậy mà... Lyly! Ba sai rồi, Ba đang cố gắng thay đổi mình; con có tha thứ cho Ba không?
Lyly nước mắt đang lăn dài không kiềm được mà khóc oà lên, ông ôm cô vào lòng khẽ vỗ về; ông khóc, một người đàn ông kiên nghị như ông lại khóc.
Ông khóc cho tội lỗi của mình, chỉ vì cái tính nóng nảy nhất thời; ông đã chia rẽ khoảng cách tâm hồn giữa ông và cô con gái duy nhất.
Một ngày nào đó con gái ông theo chồng, ông không còn cơ hội để bù đắp lại cho cô nữa rồi.
Lyly vẫn khóc nghẹn ngào, có ai biết cô: đã khát khao, đã chờ đợi, đã mong ước giây phút này như thế nào; giây phút như bao đứa trẻ khác được: yêu thương, nâng niu và chìu chuộng.
Xung quanh tất cả đều im lặng chỉ còn tiếng khóc thúc thíc của Lyly, ngay cả: Vỹ My, Kim Lan, Thanh Trúc, chị dâu và mẹ Lyly không kiềm được nước mắt cũng sụt sùi mỉm cười; nụ cười hạnh phúc, nụ cười đầy mãn nguyện dành cho Lyly.
- Ba! Con không sao rồi, con là người phải xin lỗi mới đúng; đã hơn hai mươi năm trôi qua, con chưa một lần báo hiếu vậy mà còn khiến cho Ba Mẹ phải lo lắng.
- Không! Ba mới là người phải xin lỗi.
- Ba...
- Thôi! hai Ba con ông, người xin lỗi qua người xin lỗi lại làm gì? Hoà hợp là tốt rồi.
Không khí ấm áp, mọi người cũng thấy vui vẻ, hạnh phúc thay cho hai Ba con Lyly, cho cả gia đình Lyly.