Chập 2:
Vỹ My nhận được điện thoại của Thanh Trúc rũ nhau đi ăn kem nên sau giờ tan học, quán kem Wenky đang có sự hiện diện của ba cô.
- Vậy tối nay hai đứa đi cùng chị đến quán Osaka có chương trình hát với nhau hay lắm.
- Em cùng Lyly cũng có đến đó mấy lần... Lyly hát tiếng anh rất hay vậy mà em năng nỉ hoài cô ấy không chịu lên hát.
- Ô hay, không phải đi karaoke mình hát cho cậu nghe đến chán luôn à.
- Lyly hát hay lắm sao? vậy tối nay em lên hát nha.
- Nhưng... "chưa kịp nói hết câu Thanh Trúc đã chen ngang".
- Chẳng phải cậu nói sống khác sao... thể hiện tài năng cũng là một niềm hạnh phúc đó.
- Nhưng mà...
- Đừng lo, bên cạnh em không phải có thêm chị sao, em chỉ cần nhìn chị và Thanh Trúc là được rồi.
- Quyết định vậy đi, để mình gọi Duy Minh xin nghỉ làm chiều này dùm mình.
Nói là không sao nhưng về đến phòng, Lyly chỉ mới tưởng tượng đứng lên sân khấu thôi cô đã cảm thấy hồi hộp rồi "liệu mình làm có được không?".
Take me to your heart
Take me to your... "là ai vậy?"
- alô.
- Xin chào! có phải cô Glint không?
- Vâng, đúng rồi.
- Tôi gọi từ tập đoàn thời trang Teren, tôi muốn báo cho cô một tin mừng đó là tác phẩm "ánh sáng nhạt" của cô đã được tập đoàn chúng tôi chọn, không biết ngày mai cô có thể cho chúng tôi một cuộc hẹn được không?
- Tác phẩm của tôi được chọn sao?
- Đúng vậy, còn được nhà thiết kế nổi tiếng Fanshea đánh giá cao.
- Thật sao? vậy trưa mai 11 giờ tại quán cafe Ấn Tượng gần trường đại học Kinh Tế được không? vì buổi chiều tôi còn phải đi làm.
- Quyết định vậy đi, tôi sẽ theo số điện thoại này liên lạc với cô, chào cô.
- Vâng...
Tất cả cứ như mơ vậy, tuy từ lúc 10 tuổi cô đã thể hiện tâm trạng mình trên những tác phẩm do cô thiết kế nhưng chưa bao giờ cô có ý nghĩ sẽ đi theo con đường này vì cô sợ một khi ý tưởng không còn nữa thì thiết kế cái gì nên chỉ xem nó như một niềm vui riêng của mình.
Từ lúc đọc báo thấy "cuộc thi tìm người thiết kế tài năng" thì cái ước mơ nhỏ bé trong cô trỗi dạy. Cô chỉ muốn tham gia tìm chút niềm vui chứ không nghĩ sẽ được đánh gía cao.
Thanh Trúc nói đúng "thể hiện tài năng cũng là một niềm hạnh phúc".
8 giờ tối tại một gốc bàn trong quán Osaka đã có mặt của họ đang cười nói vui vẻ. Vì Vỹ My đã hẹn trước với Trang và Linh nên cũng có sự tham gia của hai cô, Thanh Trúc cùng Duy Minh có cả Kim Lan và Anh Khoa nữa.
Khi mở cánh cửa đen tối ra thế giới bên ngoài thật thú vị, Tuy cô chưa được tự nhiên lắm nhưng khi thấy mọi người cười cô cũng cười theo "mình phải cố gắng để bắt kịp mọi người mới được".
Anh gọi mãi tên em người ơi.
Nhưng chỉ thấy sao xa ngút ngàn.
Những câu...
Thấy Thành Lâm gọi nên Anh Khoa ra ngoài nghe máy.
- alô.
- Mày đang ở đâu, bọn tao đang ở trước nhà mày nhưng thấy khoá cửa là sao?
- À, tao quên đã hẹn tụi mày, tại tao có việc gấp nên chưa kịp báo.
- Có phải việc gấp của mày là chở bạn gái đi chơi riêng không? Nói thật tao tha mạng cho...
- Thật ra thì Kim Lan cứ đòi tao chở đi nghe Lyly hát nên tao cũng hết cách.
- Ủa, Lyly là ca sĩ nào, sao tao không biết nhỉ.
Tinh Quân nghe nhắc đến Lyly nên anh giật điện thoại của Thành Lâm:
- Anh Khoa, tao Tinh Quân đây.
- Ừm...
- Mày nói Lyly hát cái gì?
- À, nghe Vỹ My nói Lyly hát hay nên dẫn cô ấy đến quán Osaka hát.
- Được rồi...
- ... tút... tút...
Tinh Quân trả điện thoại lại cho Thành Lâm rồi cả bốn phóng xe thẳng đến quán Osaka. Vì không muốn phá vỡ bầu không khí đang tốt đẹp của họ nên cả bốn người chọn một bàn cách xa họ một tí.
Cuối cùng cũng đến ca khúc "Dreaming" do Lyly trình bầy.
Duy Minh dắt tay cô bước lên sân khấu, trông cô xinh đẹp bình dị với chiếc váy xanh biển nhạt đơn giãn vòng eo được ôm bởi một dây đai cùng màu.
Cô cất giọng đều đều rồi dâng cao như muốn thể hiện ước mơ cháy bỏng, chuyển sang chất giọng ngọt ngào rưng rưng khiến tâm trạng người nghe cũng phải lắng xuống...
Hết lời một có mấy người lên tặng hoa cô mỉm cười rồi gật đầu, Thành Lâm cũng mua bó hoa lên tặng thấy cô không chú ý nên anh thừa cơ hội ôm chầm cô một cái rồi quay người đi nhanh đến bàn của Anh Khoa làm mọi người trong bàn bật cười.
Vỹ My đánh anh một cái, ba người kia cũng di chuyển đến bàn của họ còn Lyly hơi thẫn thờ một chút cũng trở lại bình thường tiếp tục lời hai...