Chập 1:
Lễ 30/04, mọi người dậy thật sớm ngồi quay quần bên nhau ngắm cảnh mặt trời đỏ chói từ từ nhô lên và chào đón ánh bình minh đang dần ló dạng; người ta nói thời khắc này là thời khắc thiêng liêng nhất, thời khắc của sự sống: cây cỏ tốt tươi, động vật sinh soi và con người bắt đầu bận rộn với một ngày mới.
Cũng có truyền thuyết cho rằng: khi hai người yêu nhau cùng bên nhau ngắm mặt trời mọc thì họ sẽ hạnh phúc bên nhau đến hết đời nhưng tôi rằng: chỉ cần hai người yêu nhau thì cho dù ở bất kì đâu họ cũng sẽ hạnh phúc.
Mọi người tiếp tục kéo nhau xuống biển vui đùa thoả thích mới chịu về ăn sáng, cho đến 9 giờ tất cả tập trung lên xe đến nhà Lyly.
Xe dừng trước một ngôi nhà hai tầng lầu tuy không kiểu cọ nhưng cũng khá xinh đẹp.
- Woa! Lyly, nhà của em đây sau "Vỹ My nhìn thấy nhà Lyly nổi bật ở khu này".
Ba Lyly chỉ là một tài xế chuyên đưa đón khách nước ngoài cho khách sạn nhưng ông nhờ có một đầu óc biết kinh doanh nên gia đình Lyly cũng được xếp vào loại nhất nhì, mười mấy năm về trước ông đã bỏ ra một số vốn để mua lại đất ở đây với giá rẽ; đến mấy năm sau, nhiều người từ thành phố đổ xô về đây phát triển du lịch: nhiều nhà hàng và khách sạn mọc lên nên gía đất cũng theo đó mà tăng lên ùn ục. Ba Lyly đã tung đất ra bán với gía cao, có nhiều tiền nhưng lại thiếu sự ấm áp của một gia đình.
- Cũng không đến nỗi phải đi làm thêm như vậy chứ! "Thành Lâm móc méo".
- Anh có biết thời đại nào rồi không? Chẳng lẽ lúc nào cũng chìa tay xin tiền, mình phải có lập trường riêng chứ! "Thanh Trúc không thể khoanh tay đứng nhìn Lyly bị ức hiếp".
- 'Lập trường riêng' đúng là tuổi trẻ ngày nay giỏi thật, giờ nhìn lại hình như mình đã gìa rồi không còn hiểu lớp trẻ nữa... khục... khục "Thành Lâm ôm ngực giả vờ ho như một ông cụ".
- Anh...
- Chúng ta đang đứng trước nhà Lyly đó "Anh Khoa".
- Mọi người lịch sự nha, để tôi còn nhấn chuông "Quốc Đạt".
- Phải để Tinh Quân nhấn chuông chứ! "Quang Thắng".
- Có cần rắc rối vậy không?
- Mệt qúa! Không cần giành nữa để em.
Vỹ My không thèm để ý họ đi thẳng đến nhấn chuông, chưa đầy năm phút thì cánh cửa sắt mở ra; một người phụ nữ xinh đẹp tầm 26 tuổi bước đến nắm tay Lyly, vui vẻ nói:
- Lyly! Em về rồi.
- Chị hai.
- Đây là bạn em à.
- Chúng em chào chị.
- Được rồi, chúng ta nhanh vào nhà thôi.
Thì ra người phụ nữ xinh đẹp ấy là chị dâu của Lyly, theo chân họ vào nhà đến phòng khách đang có một người đàn ông nước da ngâm đã hơn 50 tuổi vẫn còn phong độ với quần tây và áo sơ mi trắng ngồi cạnh bên người phụ nữ có nước da trắng kém ông mấy tuổi nhưng vẫn còn đẹp.
- Con chào Ba, con chào Mẹ! "Lyly".
- Chúng cháu chào hai bác ạ! "đồng thanh".
- Các cháu ngồi đi "Ba Lyly".
- Vâng ạ.
- Thưa hai bác, chúng cháu có chút qùa biếu hai bác ạ "Tinh Quân".
- Đi đường xa đã mệt rồi còn mua qùa làm gì "Mẹ Lyly".
- Dạ, chỉ là chút tấm lòng của chúng con lần đầu ra mắt thôi ạ.
- Thôi, em cứ để xuống đó cho chị đi "chị dâu".
- Vâng ạ.
Chị dâu Lyly mở mấy chai nước khoáng rót ra ly cho mọi người.
- Chị để cho bọn em tự làm được rồi "Tinh Quân".
- Ừm, cảm ơn em... Ba con lên lầu gọi anh Hùng xuống "chị dâu".
- Sao em gái về mà nó còn làm gì ở trên đó? "Ba Lyly".
- Chắc ảnh chưa biết Ba ạ, nếu ảnh biết thì nảy giờ nhà ta đã loạn lên rồi "chỉ dâu cười vui vẻ bước đi".
Ba Lyly nhìn một lượt hết mọi người rồi bưng ly nước lên uống:
- Các cháu uống nước đi.
- Vâng ạ.
Còn mẹ Lyly thì mỉm cười dịu dàng nhìn con gái rồi nhìn mọi người:
- Các cháu đều là người thành phố à, ở đây cũng có nhiều điểm để tham quan lắm! Các cháu cứ kêu Lyly dẫn đi, dù sao cũng là người địa phương mà.
- Dạ, cảm ơn bác gái "Vỹ My".
- Hôm nay lễ nhà mình có đi đâu chơi không bác "Thành Lâm".
- Hai bác định về nhà ngoại Lyly nhưng nghe nói các cháu ra chơi nên hai bác chiều mới đi; mà các đã có chỗ ở chưa, ở lại chơi có lâu không?
- Dạ! chúng cháu thuê khách sạn rồi ạ, chiều mai chúng cháu mới về.
- Sao về gấp vậy?
- Dạ, tại trường học bây giờ không cho học sinh chơi nhiều bác ạ.
- Vậy trưa nay mấy đứa ở lại đây ăn cơm với gia đình bác, lâu lâu mới có dịp đông vui thế này! Phải không ông?
- Ừm.
Ba Lyly chỉ 'ừm' một tiếng không nói gì thêm, không khí cũng trầm xuống; Lyly từ lúc vào nhà chỉ ngồi im lặng không nói gì vì cuộc sống của cô từ trước đến nay đã quen như vậy, chỉ khi nào Ba Mẹ hỏi cô mới trả lời.