"Chị biết là anh ta!" Trên mặt Tiêu Vi tràn
đầy căm giận: "Thành, em không cần sợ anh ta, chị bây giờ phải đi mời luật
sư, chị không tin thế giới này không có pháp luật..."
"Chị..." Tiêu Thành kéo lại Tiêu Vi đang nổi
giận đùng đùng. "An Nặc Hàn, người này không đơn giản."
"Cho dù không thắng kiện, chị cũng không để anh
ta sống những ngày sung sướng."
Tiêu Thành kéo chặt tay cô ấy, vì dùng sức quá mạnh,
tác động đến vết thương, anh ta đau đến nỗi mặt không còn giọt máu. Tiêu Vi
không dám cử động nữa, vô cùng khẩn trương hỏi anh ta có chuyện hay không.
"Chị có biết anh ta nói với em cái gì
không?" Tiêu Thành nói.
Mạt Mạt ngừng thở nghe anh ta nói tiếp, bỗng nhiên lại
có chút sợ hãi nghe câu kế tiếp của anh ta.
"Anh ta cảnh cáo em, nếu như em mà nói một câu
không nên nói, anh ta sẽ uy hiếp tính mạng của chị!" Tiêu Thành đột nhiên
mỉm cười, nụ của của anh ta còn thiếu sức sống hơn cả khuôn mặt anh: "Anh
ta dám tìm người xã hội đen giữa ban ngày ban mặt đánh em, còn có chuyện gì
không dám làm nữa?"
Sắc mặt Tiêu Vi nhất thời tái mét, ngón tay lạnh lẽo
nắm chặt thành nắm đấm.
"Anh ta thật sự nói như vậy..."
Cô ấy ngồi bệt xuống bên giường, trên khuôn mặt không
phải là sự kinh hoàng, cũng không phải sợ hãi, mà lại một loại hoàn toàn tuyệt
vọng.
...
Ngay lúc này, điện thoại di động mới mua của Mạt Mạt
reo lên, hai chị em trong phòng bệnh đồng thời nhìn về phía cô.
Cô chẳng kịp nghĩ bất cứ cái gì, vô thức cầm lấy điện
thoại chạy về phía cầu thang, dừng lại trong một góc tối không ai trông thấy.
Là điện thoại An Nặc Hàn gọi tới. Sau khi nối máy, hai
đầu điện thoại đều im lặng một lúc, hô hấp hai người rõ ràng như vậy, lại xa
xôi như thế.
Im lặng vô cùng khiến Mạt Mạt nhớ lại khuôn mặt không
hề có chút máu của Tiêu Thành, nhớ tới thần sắc tiều tụy không chịu nổi của
Tiêu Vi, cô cũng không muốn trách cứ bất kì ai, lại càng không muốn chỉ trích
An Nặc Hàn, thế nhưng bất mãn trong lòng cô, không biết trút ra thế nào.
Cô biết chính mình đã nói rất nhiều điều không nên
nói. Cô cũng không cố tình, chẳng qua khi cô nghe thấy tiếng hô hấp của An Nặc
Hàn, liền mất đi lý trí nên có. Càng nghe An Nặc Hàn luôn miệng nói Tiêu Thành
muốn tổn thương cô, Mạt Mạt thật muốn nói cho anh biết:
Ngoại
trừ anh ra không ai có thể làm tổn thương trái tim em, người làm tổn thương em
sâu nhất thật ra là anh.
Anh
không thương em, vì sao còn đối xử tốt với em như vậy? Không muốn lấy em, vì
sao lại lừa gạt em khi em lên bảy?
Vào
lúc em ôm hy vọng vô nghĩa, mỗi ngày tha thiết trông mong lớn lên, anh lại ở
trước mặt em ôm cô gái khác một cách đương nhiên anh anh em em.
Chờ
em, đối với anh, khó như vậy sao!
Cái gì cô cũng chưa từng nói, bởi vì cô cảm thấy An
Nặc Hàn đang tức giận, hơn nữa là rất rất tức giận.
Cô không muốn làm anh cáu, vì thế liền nói: "Anh
Tiểu An, sau này em sẽ không gặp lại Thành nữa!"
Không nghĩ tới An Nặc Hàn nói với cô không mang theo
chút tình cảm nào: "Mạt Mạt, em muốn gặp người nào thì không ai có thể
ngăn cản em được."
Anh đánh Tiêu Thành, anh đe dọa Tiêu Thành, mục đích
không phải là sợ Tiêu Thành lừa cô, tổn thương cô.
"Thế nhưng..."
Không đợi cô nói xong, An Nặc Hàn chặn đứng lời cô:
"Em vì cậu ta, chết cũng sẵn lòng, ai còn có thể ngăn cản em?"
"Không phải..." Cô vội vàng giải thích:
"Em là muốn cứu anh ấy thôi, em không nghĩ tới..."
Trong cuộc điện thoại vượt đại dương vang tới một một
tiếng gọi mơ hồ: "An..."
Sau đó, điện thoại liền bị ngắt.
Mạt Mạt đờ đẫn nghe tiếng báo máy bận trong điện
thoại, dựa vào vô số lần kinh nghiệm chuyển đổi giờ của cô, hiện nay là sáng
sớm ở Anh, một chàng trai và một cô gái vào lúc sáng sớm sẽ làm cái gì? Cô
không muốn biết.
Cô chỉ muốn biết vì sao anh phải ngắt điện thoại,
dường như cô là người thứ ba vụng trộm, không thể thấy ánh sáng.
Cô giận dữ quay số lần nữa, đối phương đã tắt máy...
Bàn tay cầm điện thoại mất hết sức lực buông thõng
xuống, Mạt Mạt tựa lưng vào tường, mỉm cười, lúc này hình như không nên cười.
Thế nhưng cô không dằn lòng được muốn cười nhạo chính
bản thân mình!
Trên đời có nhiều chàng trai tốt như vậy, cần gì phải
khăng khăng yêu anh ấy? Anh ấy đáng sao?
Cô dâng trọn cả trái tim cho anh, mà anh thì ở bên
ngoài chơi bời trăng hoa, sau khi chà đạp trái tim của cô, lại còn chế giễu cô "không có
cơ thể khiến người ta có thể yêu"...
"An Nặc Hàn! Anh là một thằng khốn nạn! Tôi Hàn
Bọt cho dù cả đời không lấy được ai, cũng không lấy anh!"
Quát tháo xong, Mạt Mạt ngồi xuống giữa cầu thang, ôm
chặt lấy ngực.
Lồng ngực rất đau, rất đau. Từng giọt máu đào rơi tí
tách tí tách!
Sau đó, ngực không còn đau, máu dường như cũng đã chảy
khô. Cô lần theo tay vịn cầu thang đứng dậy, từng bước từng bước đi xuống tầng,
rời khỏi bệnh viện.
Ngày thứ ba sau sinh nhật mười lăm, cô thật sự đã
trưởng thành!
Mới phát hiện ra, trưởng thành chẳng hay ho gì!
...
Năm ngày trôi qua, anh không gọi điện lại, cô cũng
không muốn nghe giọng nói của anh.
Một chút cũng không muốn!
Sau khi tắm rửa, Mạt Mạt dùng khăn mặt lau khô nước
trên người, thay một chiếc váy màu đen, hoa văn tối màu mới mua, lấy lược chải
từ trên đỉnh đầu xuống mái tóc ẩm ướt đang bện vào nhau , ánh mắt rơi vào màn
hình di động cách đó không xa.
Tóc vướng vào lược, cô dùng thêm sức, tiếp tục chải.
Chân tóc bị kéo mạnh đứt đoạn, cô chẳng hề cảm thấy đau, tiếp tục chải.
Đúng lúc, di động reo vang, cô chạy hai bước đến trước
tủ cầm điện thoại lên.
Mặt trên hiện lên một dãy số xa lạ, cô có chút chờ đợi
nhận máy, bên kia đầu dây truyền đến một giọng nữ nhỏ nhẹ: "Xin hỏi, có
phải Hàn Mạt không?"
"Là tôi." Giọng nói này cô không chỉ từng
một lần nghe trong điện thoại, là Tiêu Vi: "Chị tìm tôi có việc gì
sao?"
"Tôi có thể nói chuyện với cô không?"
Cô vừa định nói chúng ta không có việc gì để nói, Tiêu
Vi rất nhanh bổ sung một câu: "Về Thành."
"Được."
Mấy ngày nay, cô rất muốn biết tình trạng thương tích
của Tiêu Thành có khá lên chút nào chưa.
...
Nửa tiếng sau, Mạt Mạt đi trên con đường rải đầy lá
cây bạch quả ra khỏi trường học, Tiêu Vi đã chờ cô tại cổng chính.
Mấy ngày không gặp, Tiêu Vi càng hốc hác hơn, quần áo
hàng hiệu, đồ trang sức lấp lánh cũng không thể che đậy được vẻ u ám trên khuôn
mặt cô ấy. Mạt Mạt vô thức sờ mặt mình, đoán rằng sắc mặt của cô cũng không tốt
hơn Tiêu Vi là mấy.
"Có thể tìm một chỗ nào đó ngồi không?"
"Có thể." Cô đưa Tiêu Vi đi tới quán nước
cạnh khuôn viên trường, gọi hai cốc trà sữa nóng, chờ Tiêu Vi mở lời.
Trước khi nói chuyện, Tiêu Vi mỉm cười một chút, cười
rất cay đắng: "Chuyện Thành bị đánh cảnh sát đã điều tra rõ rồi."
Mạt Mạt kinh hãi, cốc trà sữa trong tay bị bóp đến
thay đổi hình dạng.
Tiêu Vi bình thản nói: "Cảnh sát nói, ông chủ
quán bar của Thành thua rất nhiều tiền trong một sòng bạc, không dậy nổi, lại
không muố phải cầm cố cả quán bar đi gán nợ, người phụ trách sòng bạc đã từng
thương lượng với ông ta rất nhiều lần, cũng không có kết quả. Thế nên, người
của sòng bạc đã mời xã hội đen tới hỗ trợ. Người trong xã hội đen làm việc cũng
không tính hậu quả, vì cảnh cáo ông chủ bar, đứt khoán đập tan tành cả quán,
làm Thành bị thương..."
Đây là câu chuyện nghìn lẻ một đêm thần thoại nhất mà
Mạt Mạt đã từng nghe, hóa ra cảnh sát Australia còn có thể bịa chuyện hơn so
với người Hy Lạp.
"Ông chủ quán bar đã xin lỗi Thành, nói ông ta
sẵn lòng nhận toàn bộ trách nhiệm, còn nói người của sòng bạc mong muốn trả cho
Thành một số tiền khá lớn, coi như bồi thường, khuyên nó có thể đồng ý hòa giải
không cần tòa án. Thành ngoại trừ đồng ý không còn lựa chọn nào khác."
"Thương tích của Thành đã tốt hơn chưa?"
Tiêu Vi lắc đầu, cúi mặt uống một hớp trà nóng, giữa
hơi nóng mong manh, trên lông mi của cô ấy đọng lại giọt nước. "Các người
vì sao muốn đối xử với nó như thế, vì nó là em tôi sao?"
Mạt Mạt không cách nào trả lời được, trên thực tế,
chuyện này cô cũng từng hỏi vô số lần: Vì sao muốn đối xử như thế với
Tiêu Thành? Anh ta làm sai cái gì?
Mỗi người đều cho cô một đáp án giống nhau: Bởi vì cậu ta
là em trai Tiêu Vi.
"Cô hận Thành, đúng không?" Tiêu Vi hỏi lại
cô.
Mạt Mạt lắc đầu, cô không hận, cho dù anh ta là em
trai Tiêu Vi, cho dù anh ta vì báo thù cho chị gái mình, cố tình tiếp cận cô,
cô cũng không hận anh ta.
Chưa hề đầu tư tình cảm, làm sao có hận?
"Nó thật lòng yêu cô, hôm đó, nó nói những lời đó
là có nỗi khổ tâm."
"Tôi biết..."
Tiêu Vi giương mắt nhìn cô, tiếp tục nói: "Trước
kia, Thành đánh giá rất cao thiên phú của cô, cũng bị sự cố chấp của cô với âm
nhạc làm cảm động, nhưng nó không muốn dạy cô hát, vì cô đã giành mất bạn trai
tôi... Nhưng cô nhiều lần kiên trì, nhiều lần dây dưa. Về sau nó bị cô dây dưa
đến phiền, cố tình lừa cô, muốn cô tự thấy khó mà rút lui, từ bỏ suy nghĩ học
nhạc với nó. Không ngờ cô lại tìm cả ngày trong nhạc viện. Ngày đó, Thành nói
với tôi: Nó muốn dạy cô..."
Mạt Mạt nhớ tới ngày cuối tuần mấy tháng trước, cô đi
khắp nơi tìm Tiêu Thành, mệt đến nỗi cạn kiệt cả tinh thần lẫn sức lực.
Ngày đó, nếu cô sớm biết đến quan hệ của Tiêu Thành và
Tiêu Vi, tuyệt đối sẽ không ép anh ta. "Nhưng nếu anh ấy nói sớm cho tôi
biết, tôi sẽ không cưỡng cầu anh ấy."
"Thành thích cô thật, nó nói cô là một cô gái có
thế giới nội tâm vô cùng phong phú. Nó còn nói cho tôi biết, tình cảm của cô
đối với An Nặc Hàn chẳng hề kém tôi, chuyện tình cảm, không có ai đúng ai sai,
chỉ có ai thua ai thẳng. Vì chuyện của cô, tôi còn từng cãi nhau với nó không
chỉ một lần..."
Tiêu Vi khóc, Mạt Mạt đưa giấy ăn cho cô ta, Tiêu Vi
lau nước mắt, tiếp tục nói: "Về sau, tôi phát hiện thấy nó thật lòng yêu
cô, nó muốn đem toàn bộ những thứ mình biết dạy cho cô, nó muốn giúp cô quên đi
nỗi buồn, sống những ngày thật tốt, hài lòng vui vẻ. Tôi hiểu cảm giác yêu một
người, cũng không trách nó thêm nữa."
"Vì sao muốn nói với tôi những thứ này?"
"Bởi vì..." Tiêu Vi khẩn khoản nắm lấy tay
cô: "Thành cần cô, trừ cô ra không ai có thể giúp nó."
"Cần tôi? Vì sao?"
Bác sĩ nói phổi của nó bị hư tổn, sau này có thể không
hát được những âm cao nữa."
"Cái gì?" Mạt Mạt kinh hãi đánh độ cốc trà
nóng trong tay. "Chị nói anh ấy không thể hát được nữa?"
"Cũng không phải nói hoàn toàn không thể, bác sĩ
nói: cũng không phải không có khả năng khôi phục. Nhưng Thành không tin, nó nói
bác sĩ đang an ủi nó... Trạng thái tâm lý của nó rất kém, tôi lo nó xảy ra
chuyện."
Âm nhạc là tính mạng của Thành, không thể hát, vậy đối
với anh ta có nghĩa lý gì?
"Mạt Mạt, chỉ có cô mới có thể giúp nó. Cô đi
khuyên nó tỉnh táo lại mà đứng lên, đồng ý điều trị... Coi như tôi cầu xin cô,
cô nhất định phải giúp nó."
"Chị yên tâm, tôi sẽ làm." Mạt Mạt gật đầu.
Trong lúc người đàn ông yếu ớt nhất, điều khiến anh ta có thể xây dựng được
lòng tin không phải là bố thí, mà là sự coi trọng và mến mộ của người khác đối
với anh ta.
Khi Tiêu Vi rời đi, cố ý dặn dò cô: "Đừng để
Thành biết tôi đã từng đến tìm cô, nó nhất định sẽ trách tôi… Nó không muốn
quấy rầy cô."
"Tôi sẽ không nói cho anh ấy biết."