Cũng giống như mỗi lần An Nặc Hàn về nước, người hai
nhà đều cùng đi ăn đồ Pháp. Hôm nay còn đặc biệt hơn tình cảnh lần đầu tiên anh
về nước, bữa cơm này vô cùng phù hợp với thói quen ẩm thức Pháp - tình cảm, ưu
nhã, thanh lạnh.
Mạt Mạt cúi đầu ăn gan ngỗng béo, một câu cũng không
nói.
An Nặc Hàn cũng không hề mang vẻ mặt phấn chấn kể về
Anh, cả bữa cơm số lần anh nói chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mỗi khi được hỏi về
công việc và cuộc sống, câu trả lời của anh luôn luôn ngắn gọn mấy câu. Trong
mấy câu ngắn ngủi đó, Mạt Mạt nghe ra được công việc của An Nặc Hàn tại Anh rất
không được tốt. Anh đang làm cho một công ty điện, đi lên từ chức vụ kỹ thuật
viên thấp nhất, ngoại trừ tăng ca còn phải đi công tác, vất vả mệt nhọc đổi lại
chỉ được mấy đồng bảng Anh ít ỏi đến đáng thương.
Được coi là một người ngoại quốc, tại một nơi như Anh,
quan niệm phân biệt đẳng cấp rất nghiêm trọng, muốn được khẳng định, đòi hỏi
phải nỗ lực trả giá khó có thể tưởng tượng được, nhưng anh vẫn không muốn quay
về Australia.
Mạt Mạt nhìn anh, cho dù trên mặt anh rõ ràng hiện lên
đường nét khiến anh có mùi vị kiên định và nội liễm của đàn ông, khiến anh càng
trở nên mê người, nhưng cô vẫn vì anh mà cảm thấy không đáng. Australia có
người trải phẳng cho anh một con đường, tạo cho anh một cuộc sống an nhàn, anh
lại tình nguyện sống cuộc sống tại tầng lớp thấp nhất ở Anh, chỉ vì có thể ở
bên người anh yêu...
Chẳng lẽ ở bên người mình yêu, dù cuộc sống khổ thế
nào cũng vẫn cảm thấy ngọt ngào?
An Nặc Hàn đưa tay nâng ly rượu vang đỏ, ánh mắt vô
tình chuyển qua cô, cô lật tức cúi đầu tiếp tục ăn.
Ăn xong cơm tối về nhà, cả gia đình ngồi hàn huyên
trong phòng khách một lát, khi mọi người trở về phòng riêng thì đã khuya.
Mạt Mạt trở lại phòng tắm rửa, vừa định đi ngủ, nghe
thấy phòng bên cạnh vang đến tiếng gõ bàn phím máy tính, đoán rằng An Nặc Hàn
nhất định còn đang làm việc. Cô lưỡng lự thật lâu, đi tới cửa phòng anh, gõ
cửa.
Nghe anh nói: "Mời vào."
Mạt Mạt trước hết ở trước cửa thử nở nụ cười hai lần,
mới đẩy cửa ra, thò người đi vào.
An Nặc Hàn ngồi trước máy tính, hàng mày nhíu chặt,
thật rõ ràng là đang suy nghĩ vấn đề phức tạp gì đó.
"Anh Tiểu An, anh bận nhiều việc sao?" Cô
cẩn thận hỏi.
An Nặc Hàn nâng mắt, hàng mày lập tức giãn ra, nét
cười lộ bên môi. "Anh nói bận, em sẽ không vào sao?"
"Em đến giúp anh dọn hành lý, không quấy rầy anh
đâu." Cô chớp chớp đôi mắt to ngây thơ.
"Anh không có hành lý." Anh nói.
"À!" Cô liếc mắt nhìn chiếc vali, vali lớn
thế sao lại không có hành lý.
Thấy khuôn mặt cười Mạt Mạt hơi có chút cứng lại, ánh
mắt An Nặc Hàn cũng không che giấu được ý cười. "Trong vali đều là quà
tặng em."
"Thật à?" Cô lập tức chạy vào, trong tích
tắc chờ không kịp mà mở vali ra.
Quà tặng rất nhiều, phần lớn đều được gói lại rất đẹp.
Mạt Mạt ngồi xuống tấm thảm trước giường, nghiên cứu
tỉ mỉ từng gói quà An Nặc Hàn tặng cô.
Trước hết cô mở một gói quá nhỏ nhất, bên trong là một
chiếc dây điện thoại xinh xắn, thiết kế bình thường không có gì đặc sắc, xâu
bốn viên thạch anh màu tím thành một chuỗi. Nhưng nhìn cẩn thận, sẽ phát hiện
ra dưới khúc xạ của ánh đèn, thạch anh phảng phất như có khắc bốn chữ tiếng Anh
M O M O
*Momo
là phiên âm của Mạt Mạt trong tiếng Anh.
Mạt Mạt nhìn rất lâu, thấy đôi mắt như bị ánh sáng đâm
xuyên, đau.
Cô lại mở ra gói quà lớn nhất, đó là một chiếc gối ôm
hình mèo Garfield, lông xù, mềm mại, ôm vào trong ngực còn có mùi vị chỉ mình
anh có.
Mạt Mạt từ từ mở ra từng gói từng gói quà, kẹp tóc
tuyệt đẹp, ghim cài áo tinh xảo, khăn voan mỏng...
Còn có rất nhiều đồ ăn, chocolate, kẹo, pudding...
Cô đưa từng thứ đồ ăn vào trong miệng, tinh tế nếm vị,
mùi vị ngọt ngào dập dờn giữa răng môi.
Khi đặt pudding vào trong miệng, một luồng vị kỳ lạ
kích thích đến vị giác của cô, cô lấy hộp bánh ra xem là vị gì, nhưng lại phát
hiện ra hạn sử dụng của pudding đã qua nửa tháng rồi.
Mạt Mạt cười ăn hết phần còn lại của bánh pudding
Miếng bánh tuy chất lượng có biến đổi, nhưng mùi vị
vẫn thơm mát nồng nàn không tan được, vì cô biết rõ anh không có khả năng mua
cho cô đồ ăn hết hạn, trừ khi anh giữ chúng đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi quên
mất đã mua khi nào…
Có một loại tình cảm, mang tên là tình thân, không
vương sự miễn cưỡng đầy đau đớn, thế nhưng lúc nào cũng đặt một người trong
lòng.
Cô ngẩng đầu nhìn An Nặc Hàn, anh còn đang làm việc,
trên màn hình máy tính hiện ra những chữ cái và chữ số cô hoàn toàn không hiểu.
"Anh Tiểu An, có phải anh ở Anh rất vất vả
không?"
"Đúng." Anh nhìn màn hình máy tính, trả lời
cô.
"Vậy vì sao không trở lại?"
Anh day day trán, nhưng vẫn không nhìn cô. "Anh
là đàn ông, anh muốn tất cả đều dựa vào chính mình."
Cô đã hiểu, anh không muốn tiếp nhận công ty của bố
cô. Vì anh muốn tự do, không muốn lại như một cái tượng gỗ bị người ta điều
khiển.
Mạch máu vừa sôi trào lại lạnh dần đi.
Mạt Mạt nhoài người bên mép giường, ôm lấy chiếc gối
hình mèo Garfield, cố sức hít vào hương vị của anh còn sót lại trên gối ôm.
Hai bên đều không nói gì, yên lặng để thời gian trôi
đi.
Không biết tới mấy giờ, An Nặc Hàn ngồi xuống bên
người cô, từ sau lưng ôm lấy vai cô. "Thích những thứ này không?"
Cô gật đầu, ôm chiếc gối mèo Garfield cuộn mình vào
trong lòng anh, đầu tựa vào bên vai anh. "Vì sao mua nhiều quà cho em
vậy?"
"Thói quen mà, thấy cái gì cũng đều muốn mua cho
em..." Anh ôm vai cô, hơi thở lướt qua khuôn mặt cô, cơ thể của anh mềm
mềm, trái tim như chết đi sống lại đập mạnh mẽ trong lồng ngực, cơ thể dường
như được cây tử đằng vây quấn chặt, tránh không được, cắt không xong. Một năm
nay, anh bận bịu, giọng nói trong điện thoại cũng lạnh lùng, nhưng trong lòng
anh vẫn quan tâm đến cô.
"Anh Tiểu An, em rất nhớ anh." Vô ý buột
miệng, cánh tay cũng không kiểm soát được ôm lấy eo anh, cô ý thức được chính
mình xong rồi, cô lại không khống chế được ham muốn muốn ở bên anh.
"..." Anh không nói gì, ngón tay mơn trớn
khuôn mặt của cô, vuốt ve tràn đầy quyến luyến rõ ràng như nói cho cô biết: anh
cũng rất nhớ cô.
Lòng bàn tay nóng rực lướt qua khuôn mặt cô và cần cổ,
rơi vào trên vai cô, cách áo ngủ hơi mỏng, khuấy động cơ thể cô dấy lên sự run
rẩy xa lạ.
Ánh đèn trong phòng ngủ vốn không sáng, nay lại càng
mờ mờ ảo ảo, khiến cho cô cái gì cũng không nhìn thấy rõ.
"Anh... có người yêu chưa?" Đây là câu nói cô chôn giấu tận đáy lòng, cô cuối cùng
cũng đã hỏi ra. Cô không muốn giấu diếm lẫn nhau, lừa gạt nhau, chỉ cần anh
thừa nhận, cô sẵn lòng tác thành cho anh, để anh theo đuổi hạnh phúc của chính
mình.
An Nặc Hàn hơi suy nghĩ một chút mới đáp: "Không
có."
Nếu anh không cần nghĩ ngợi, cô có thể sẽ tin.
Mạt Mạt lại dò hỏi: "Vậy anh có thích người nào
không, nếu có..."
Anh chặn đứng câu nói kế tiếp của cô: "Anh đã nói
sẽ chờ em mười tám tuổi đưa em đi Hy Lạp cử hành hôn lễ. Anh nói được thì nhất
định sẽ làm được."
Cô cúi đầu, trong lòng co rút đau đớn đến nỗi không
nói nên lời. Khi cô một lòng một dạ muốn lấy anh, anh khó xử như thế, thậm chí
đi đến Anh.
Hiện nay khi lòng của cô đã lạnh, sẵn lòng từ bỏ, anh
lại cho cô hy vọng.
Anh đột nhiên hỏi cô: "Cậu ta đối với em có tốt
không?"
"Dạ?"
"Tiêu Thành đối với em có tốt không?"
Vấn đề này cô chưa bao giờ từng tự hỏi, bị An Nặc Hàn
hỏi đến, cô mới nghiêm túc tự hỏi mình. Một năm nay, cô và Thành hầu như mỗi
ngày đều gặp mặt, anh ta cũng dịu dàng, anh ta cũng quan tâm đến cô, thế
nhưng...
"Em xỏ lỗ tai à? Lại còn bấm tận ba lỗ?" An
Nặc Hàn kinh ngạc sờ vành tai của cô, trong giọng nói rõ ràng mang theo sự
không hài lòng: "Anh không phải đã nói với em đừng có chơi mấy cái
này."
"..." Cô không dám nói lời nào, tựa như đứa
trẻ con làm chuyện xấu bị người lớn bắt được.
"Còn đau không?"
Cô lắc đầu. "Đã sớm không đau rồi."
Cô nhớ cái ngày xỏ lỗ tai, cô đau đến nỗi phải cắn
chặt răng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, Tiêu Thành còn khen cô có cá tính. Khi
đó cô liền nhớ đến khi An Nặc Hàn nhìn thấy sẽ nói gì? Có phải sẽ hỏi cô: Có đau hay
không?
Anh nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, luồng nhiệt từ hô
hấp của anh ào vào màng tai của cô.
Linh hồn như bị rút mất, trước mắt cô chỉ còn khoảng
không.
Ở Australia, con gái tám chín tuổi đã được nhận được
sự giáo dục vỡ lòng về giới tính chính quy tại trường học, quá trình và ý nghĩa
của * đối với các cô cũng không hề xa lạ. Mạt Mạt từ bé đã ngóng trông lập gia
đình năm mười ba tuổi đã từng đọc không ít sách kỹ xảo *, từ lâu đã học thuộc
lòng những kỹ xảo trêu chọc người khác giới, lại cũng ngày đêm hy vọng có cơ
hội thực hành một chút.
Giờ phút này, đêm khuya không người, trai đơn gái
chiếc cùng ngồi bên giường, chàng trai đang ôm cô gái, bờ môi dịu dàng như có
như không ma sát bên tai, ám hiệu trực tiếp thế này sao Mạt Mạt có thể không
hiểu.
Tay của anh lần trên lưng cô, bờ môi in lên vùng mẫn
cảm nhất sau tai cô...
Một luồng nhiệt như được đốt lên từ trong cơ thể, cô
không nhịn được khẽ hít vào một hơi.
Cô ôm thật chặt chiếc gối ôm trong tay, vừa muốn chống
cự, lại vừa chờ mong, cô hoang mang, cô mâu thuẫn, cô đấu tranh, biểu tình trên
mặt biến hóa thay đổi theo biểu tình trong lòng.
Anh bất đắc dĩ thoáng nở nụ cười, buông cô ra.
"Đã khuya rồi, về ngủ đi."
"À!" Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, lại thấy mất
mát rất nhiều.
Cả một đêm, cô ngơ ngác nhìn con mèo Garfield trong
lòng, càng thấy vẻ mặt của mèo Garfield giống cô, ngu ngốc như thế, đần như
thế.
Cô xoa nắn khuôn mặt của nó, "Hàn Mạt ơi! Sao mày
ngốc nghếch như thế hả! Anh ấy vừa mới về có một ngày, không, mới sáu giờ...
Mày đã lại rơi vào rồi!"
Vẻ mặt của mèo Garfield cực kì vô tội.
"Mày phải kiên định, mày phải kiên định
đấy!"
***
Chạng vạng ngày hôm sau, Mạt Mạt ngồi yên lặng bên ngoài
cửa phòng trị liệu vật lý, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ đeo tay, buổi kiểm tra
ngày hôm nay hình như dài hơn so với bất kì ngày nào.
"Cô vội việc gì sao?" Tiêu Vi ngồi bên cạnh
cô hỏi.
Cô xấu hổ cười, lắc đầu. "Không có."
Nói xong lại cúi đầu vô thức nhìn đồng hồ một lần.
"Anh ấy đã về?" Tiêu Vi lại hỏi. "Anh
ấy có khỏe không?"
"Rất tốt, gầy hơn trước rất nhiều, vì công việc
bận quá."
Tiêu Vi miễn cưỡng cười một cái. "Mạt Mạt, có đôi
khi tôi rất ghen tị với cô. Cô mới mười sáu tuổi, đàn ông bên cạnh đều muốn kết
hôn với cô, đàn ông mà tôi gặp... không ai thật sự muốn kết hôn với tôi."
"Có thể chị còn chưa gặp được."
"Trước đây tôi từng đọc trên tạp chí có một đoạn
viết, đàn ông muốn nhất hai dạng phụ nữ, một là xinh đẹp, hai là có tiền...
Xinh đẹp để làm tình nhân, có tiền thì làm vợ."
Mạt Mạt không nhịn được cau mày nhìn Tiêu Vi, giọng
điệu lạnh lùng: "Tôi không biết đàn ông khác nghĩ như thế nào, dù sao An
Nặc Hàn tuyệt đối không phải người như thế."
"Đó là vì cô không hiểu anh ấy."
"Không ai hiểu anh ấy hơn tôi." Mạt Mạt thật
sự tức giận, lại không tiện nổi cáu trong bệnh viện, đứng dậy lạnh lùng nói:
"Chị nói với Thành giúp tôi, bảo tôi có việc đi trước."
"Mạt Mạt, cô chờ một chút!"
Cô căn bản không nghe, trong phút chốc đi không ngừng
bước ra khỏi bệnh viện.
Tiêu Vi luôn đuổi sát phía sau, tới cửa bệnh viện kéo
cô lại: "Mạt Mạt, cô chờ một chút! Thành nói có chuyện muốn nói với cô, nó
sẽ ra đây nhanh thôi."
"Buổi tối tôi sẽ liên lạc với anh ấy."
"Vậy được rồi!" Tiêu Vi buông tay.
Mạt Mạt đi tới trước xe, vừa muốn lên xe, chợt trông
thấy chiếc xe dừng bên cạnh đột nhiên khởi động, lao thẳng về phía Tiêu Vi đang
đứng. Tiêu Vi sợ đến nỗi cuống quýt lui về sau vào bước, chiếc xe kia xẹt qua
vai cô ta.
"Tiêu Vi!" Mạt Mạt vội vàng chạy tới muốn
hỏi thăm một chút xem Tiêu Vi có chuyện gì không. Không nghĩ tới, chiếc xe kia
lại đột nhiên quay ngược trở lại, lao về phía các cô.
Tốc độ xe quá nhanh, cô không kịp tránh né, cũng quên
phải tránh né.
Vài giây đồng hồ ngắn ngủi, Mạt Mạt sợ đến đờ đẫn, cho
rằng bản thân mình sẽ bị đâm chết. Chiếc xe kia lại phanh cách hai mét trước
các cô, dừng lại. Ngồi trong xe là một người đàn ông đeo kính đen, tóc đen, da
vàng, vẻ mặt của ông ta vô cùng bình tĩnh.
Tiếp đó, chiếc xe rẽ rất nhanh, rời khỏi hiện trường.
Không kịp nghĩ ngợi, Mạt Mạt vôi vàng quay người nhìn
Tiêu Vi: "Chị không sao chứ?"
Sắc mặt cô ta tái nhợt đứng nguyên tại chỗ, nói:
"Tôi nói rồi, cô không hiểu anh ấy!"