Trong lúc chiếc tháng máy dùng để ngắm cảnh dần dần đi
xuống, những cảnh vật xa lạ không ngừng được phóng to lên.
Thang máy dừng lại tại tầng một, cửa vừa được mở ra,
một người đàn ông vội vội vàng vàng chạy vào trong thang máy.
An Nặc Hàn nhanh chóng đứng che trước người Tô Thâm
Nhã, đánh giá người đàn ông quá liều lĩnh này. Người này thân hình cao lớn, tóc
vàng mắt xanh, điển hình cho dáng vẻ người ngoại quốc. Thường nói, đàn ông
ngoại quốc rất lịch sự phong cách, rất ít người lỗ mãng thế này.
"Xin lỗi! Xin lỗi!" Người đàn ông vừa nói
vừa gấp gáp ấn tầng 79.
"Không sao!" Tô Thâm Nhã dùng tiếng Anh trả
lời. Cô kéo ống tay áo của An Nặc Hàn, đi về phía ngoài cửa thang máy.
"An, em không sao, đi thôi."
Đột nhiên, người đàn ông kia thoáng sửng sốt, quay đầu
nhìn An Nặc Hàn, khuôn mặt lộ ra vẻ thoải mái.
"Ông Anthony." Người đàn ông cẩn thận lấy ra
một bức thư từ bên trong áo, đưa cho anh bằng hai tay. "Đây là thư của
ông."
Thì ra là đi đưa thư cho anh. Quả nhiên một giây đồng
hồ cũng không muộn. "Cám ơn!"
An Nặc Hàn nhận thư, trực tiếp mở bức thư được dán kín
ra, vừa đi vừa nhìn những nét chữ trên mặt giấy.
Trang giấy thư đẹp đẽ tỏa ra mùi hương xưa cũ.
...
"Anh
Tiểu An..." Nhìn thấy bốn chữ này, trong lòng An Nặc Hàn run lên.
Bên tai lại vang đến tiếng gọi thân quen của Mạt Mạt. Bước chân anh chậm lại,
sợ rằng chỉ vì sự lay động của tờ giấy mà anh nhìn sót mất chữ nào.
"Khi
anh nhận được bức thư này, em đã qua sinh nhật mười tám tuổi.
Em
đã trưởng thành, không cần anh chăm sóc và chiều chuộng.
Em
rất vui, anh có thể không cần vì thực hiện lời hứa mà phải lấy em.
Em
cũng có thể không cần lại dùng lời nói dối lừa anh nữa.
Em
cuối cùng cũng có thể nói cho anh biết: Anh Tiểu An, em yêu anh!"
Bước chân An Nặc Hàn chững lại, anh quay đầu nhìn lại
những câu chữ trên mặt giấy một lần nữa.
"Anh có thể không cần vì thực hiện lời hứa
mà phải lấy em!
Em
cũng có thể không cần lại dùng lời nói dối lừa anh nữa"
Anh hơi có phần không hiểu rõ ý hai câu này của Mạt
Mạt này, càng nghĩ lại càng không hiểu.
Nôn nóng muốn biết cô ấy muốn viết cái gì, anh rất
muốn lướt nhanh qua những câu chữ dưới đấy, nhưng rồi lại lo lắng bỏ lỡ mất
thông tin quan trọng gì. Thế nên anh kìm nén tâm tình nôn nóng, thong thả nhìn,
đọc cẩn thận.
"Từ lúc còn rất bé rất bé, em đã ao ước tổ
chức hôn lễ tại nhà thờ lớn nhất Hy Lạp, dưới sự chúc phúc của Athena đi tới
bên cạnh anh...
Anh
nói em là một đứa trẻ, không thể nhẹ nhàng mà nói ra lời yêu. Thật ra yêu một
người và tuổi tác không liên quan đến nhau. Mười tuổi cũng tốt, hai mươi tuổi
cũng tốt, đều không quan trọng, quan trọng là người anh yêu lớn đến đâu.
Khi
anh mười tuổi, em là một đứa trẻ sơ sinh, anh đương nhiên không thể yêu em.
Nhưng
khi em mười tuổi, anh là một chàng trai rất hấp dẫn.
Thế
nên, em vẫn luôn yêu anh."
Đoạn này khiến An Nặc Hàn nhớ lại một ngày vào rất
nhiều năm trước, anh kiệt
sức nằm trên võ đài, từng hứa với cô: Chờ đến khi cô mười tám tuổi, nếu
cô vẫn còn yêu anh, anh sẽ lấy cô...
Thì ra cô vẫn còn nhớ rõ.
Trong lòng cảm xúc dâng trào, anh tiếp tục nhìn xuống
tiếp.
"Mãi cho đến ngày hôm nay em mới nói cho
anh biết, vì em không muốn anh vì lời hứa với em, lại một lần nữa bỏ lỡ mất
người con gái anh yêu!
Anh
Tiểu An, đừng quan tâm đến em, em không hề yêu anh, em sẽ lấy chồng, em sẽ hạnh
phúc, em sẽ chăm sóc tốt bản thân, em sẽ sống cuộc sống thật vui vẻ hạnh phúc!
Hứa
với em, anh phải thật yêu thương chị Thâm Nhã!
Em
gái mãi mãi không lớn trong mắt anh: Hàn Mạt"
Thấy hai chữ "Thâm Nhã", An Nặc Hàn lấy tốc
độ nhanh nhất nhìn lại thời gian bức thư được viết: ba năm trước...
Ba năm trước Mạt Mạt đã biết đến cái tên này.
Lẽ nào Mạt Mạt làm tất cả mọi chuyện là vì...
Cô yêu anh?
Trong trí nhớ của An Nặc Hàn, Mạt Mạt trước tuổi mười
lăm mỗi ngày đều đặt những lời như "Em yêu anh" và "Anh lấy
em" ở bên môi, anh nghe đến thật kiên nhẫn. Sau mười lăm tuổi, anh đã sớm
làm quen với hai câu nói này, luôn ngóng trông lúc nào sẽ lại được nghe, thế
nhưng cô chưa từng nói lại.
Anh cho rằng cô không hề yêu anh, cho rằng đã không có
tình yêu, giữa hai người còn có tình thân, có có tình bạn... Nhiều loại tình
cảm dung hòa với cùng với nhau, tình yêu có vẻ chẳng phải điều quan trọng.
Hiện giờ nghĩ lại, đây cũng là một thứ đáng buồn. Bản
thân có nhiều thứ tình cảm, vậy mà thứ đó lại khiến bọn họ không hiểu được phải
quý trọng tình yêu.
Một bức thư, Anh Nặc Hạn đọc đi đọc lại đến ba lần,
từng câu từng chữ đều thể hiện cho anh thấy sự tủi thân và tình cảm thầm mến
đặt sâu trong lòng không cách nào nói thành lời của cô.
Giấy viết thư bị anh vò trong lòng bàn tay. Trái tim
anh cũng bị bức thư chậm trễ này giày vò đến vỡ nát.
Nếu Mạt Mạt đang ở trước mặt anh, anh cũng sẽ vò nát
cô, giày vò tiến vào cơ thể. Hỏi cô một chút: Vì sao không nói vào thời điểm
cách đây ba năm, ba tháng trước cũng được, cớ gì lại là hiện tại?
Anh còn muốn hỏi cô: Vậy thì hiện tại thì sao? Em có
còn yêu anh không, hay có lẽ đã yêu Tiêu Thành?
Đáng tiếc là trước mặt anh hiện nay không phải Mạt
Mạt, mà là người vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận. Bố mẹ cô ấy còn đang đợi
anh trong nhà hàng.
Xe khách sạn gọi đã đứng chờ ở cửa, tài xế xuống xe,
mở cửa cho họ...
Ngón tay anh siết chặt bức thư trong tay, bức thư đến
muộn ba năm này không biết là đẩy anh lên thiên đường hay vùi anh xuống địa
ngục.
Tô Thâm Nhã nhìn ra sự khác thường của anh, hỏi:
"An, bức thư này là của Mạt Mạt viết sao?"
Anh gật đầu.
"Em có thể đọc bức thư này không?"
Xuất phát từ sự tôn trọng, An Nặc Hàn đưa bức thư cho
cô.
Tô Thâm Nhã đọc xong bức thư, nụ cười trên khuôn mặt
khó duy trì thêm được nữa. Lớp phấn mỏng trên mặt không che đậy được sắc mặt
tái nhợt của cô.
"Nếu không nhận được bức thư này, anh sẽ lấy em
sao?" Khi cô hỏi điều này, đôi môi run rẩy.
"Sẽ!" Anh nhìn cô, dùng giọng nói chân thành
nhất nói với cô: "Nhưng... anh đã từng hứa với Mạt Mạt, sẽ để lại tình yêu
cho cô ấy."
"Em biết rồi!" Tô Thâm Nhã tháo chiếc nhẫn
kim cương trên ngón tay xuống, đưa lại cho anh cùng với bức thư. "Anh đi
đi."
"Có cần anh đi nhận lỗi với bác trai bác gái
không?"
"Không cần, em sẽ giải thích cho họ."
"Cám ơn!"
Từ đầu đến cuối, Tô Thâm Nhã không hề rơi một giọt
nước mắt, luôn luôn duy trì dáng vẻ cao nhã nhất.
Từ đầu đến cuối, Tô Thâm Nhã cũng không nói cho anh,
Mạt Mạt thật yêu anh...
Không thể nói ai đúng ai sai, chẳng qua mỗi người đều
có cố chấp gì đó mà thôi!
***
Đêm đó, An Nặc Hàn bay thẳng về Anh.
An Nặc Hàn từ chức, giao lại toàn bộ mọi thứ còn lại ở
Anh cho bạn bè.
Ngày hôm sau, anh ngồi trên máy bay trở về Australia.
Máy bay vẽ một đường trên bầu trời xanh thẳm
Australia, vút lên trời cao.
Luồng khí lưu xóc nảy tạo thành âm thanh va đập vào
cánh máy bay...
An Nặc Hàn chưa bao giờ mong đợi như vậy, chờ mong bầu
trời thăm thẳm, chờ mong rừng rậm nguyên sinh bạt ngàn, chờ mong âm thanh của
sóng biển, âm thanh lên xuống của thủy triều, chờ mong màu sắc của hoa bỉ ngạn
tràn ngập khu vườn, cùng với cô gái nhỏ làm mặt quỷ với anh giữa bụi hoa.
Vài ngày nữa Mạt Mạt sẽ tròn mười tám tuổi, đã tới lúc
anh thực hiện lời hứa của mình.
Lần này, An Nặc Hàn đã quyết định: bất kể Mạt Mạt có
từ chối, anh đều phải thực hiện lời hứa hẹn.
Anh sẽ đưa cô đi Hy Lạp, đứng trước tượng của nữ thần
Athena, kết hôn với cô...