Trong nhà hàng Pháp, An Nặc Hàn gọi cho Mạt Mạt một
khay gan ngỗng béo, sữa tươi và một phần súp hải sản, còn bản thân chỉ gọi một
cốc nước có ga, nhìn cô ăn.
"Anh Tiểu An, sao anh không ăn? Không phải là anh
thích ăn gan ngỗng béo nhất à?"
Ánh mắt của anh lóe lên một chút, thuận miệng nói:
"Anh vừa mới ăn cơm xong, ăn không nổi nữa."
Ăn được một lúc, cô dùng khăn lau lau miệng: "Bố
em nói nhà em sẽ phải chuyển đi, trước khi đi em có thể gặp được anh
không?"
"Cái gì cơ?" An Nặc Hàn kinh ngạc nắm lấy
tay cô: "Nhà em phải chuyển đi?"
"Vâng! Mẹ nói để em quên anh đi..."
Anh mệt mỏi buông tay ra, nghiêng khuôn mặt về một
bên. Từ góc nhìn này, Mạt Mạt mới phát hiện ra anh gầy đi, sắc mặt cũng có vẻ
không tốt.
"Anh Tiểu An, anh có thể khuyên bố em không? Em
không muốn đi đâu."
Anh gượng gạo cười, dùng ngón tay ấm áp vuốt tóc cô,
xoa xoa khuôn mặt cô: "Chú ấy muốn tốt cho em thôi! Anh không thể chăm sóc
em cả đời được, em nên học được cách tự lập."
Cô đẩy tay anh ra, cúi đầu ăn món gan ngỗng béo kia,
gan ngỗng hóa ra là rất đắng.
Ăn cơm xong, An Nặc hàn không hề quẹt thẻ mà lấy ra
200 đôla Úc còn sót lại trong ví để thanh toán. Đương nhiên cô không biết, thẻ
tín dụng của An Nặc Hàn đã bị khóa lại.
Trên đường về nhà, họ chẳng nói với nhau câu nào.
Rất nhanh về tới nơi, An Nặc Hàn tắt máy.
Mạt Mạt tháo dây an toàn ra, mở cửa xe, cô đang muốn
xuống xe, đột nhiên một đôi tay ôm lấy eo cô.
"Buông em ra!" Cô cố sức vùng vẫy.
An Nặc Hàn không hề để ý đến sự phản kháng của cô, ôm
cô đặt lên đùi, ấn đôi môi nóng rực lên trán cô.
"Mạt Mạt, xin lỗi em! Anh chứng kiến em trưởng
thành, anh cũng không nỡ xa em, nhưng bố mẹ em làm rất đúng, em quá ỷ lại vào
anh, chúng ta sớm muộn gì cũng rời xa nhau."
Tâm hồn trẻ thơ của cô không chịu đựng được, không
thừa nhận được sự đau thương này, nước mắt như những hạt mưa, từng giọt từng
giọt rơi xuống ngực anh. Cô ôm lấy anh lưu luyến không rời, nói liên hồi:
"Em không muốn xa anh đâu, em không muốn xa anh... Anh Tiểu An, anh đi xin
bố mẹ em đi, được không? Được không anh?"
Anh nâng khuôn mặt cô lên, cuối cùng cũng gật đầu:
"Được..."
Buổi chiều muộn, An Nặc Hàn ôm cô về nhà.
Cô vĩnh viễn sẽ không quên được ngày hôm đó, ánh chiều
tà chiếu rọi vào cửa sổ phòng khách, nhuộm đỏ cả một vùng đá hoa cương trắng.
An Nặc Hàn đứng trước mặt cô, nói: "Bố, chú Thần,
con xin thề rằng trước khi Mạt Mạt 18 tuổi, con sẽ không lấy bất kỳ người con
gái nào..."
Những lời này nói ra tuy đơn giản nhưng lại khó có thể
tưởng được nổi. Đối với An Nặc Hàn mà nói, lời hứa hẹn kiểu này đã hoàn toàn
vượt qua giới hạn của anh, thế nhưng anh cũng không còn lựa chọn nào khác.
Mạt Mạt thật sự hài lòng, về nhà cùng với bố mẹ, lúc
ấy An Nặc Hàn mới đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn An Dĩ Phong đang nhởn nhơ tự đắc
ngồi hút thuốc trên ghế sofa, nghiến răng hỏi: "Bố hài lòng chưa?"
"Rất hài lòng."
"Vì bạn bè mà ngay cả con trai bố cũng đều có thể
hai tay dâng lên cho người ta! Đây là cái bố gọi là đạo nghĩa giang hồ đấy
hả?"
An Dĩ Phong vẫn chưng ra vẻ mặt không hề quan tâm:
"Anh không muốn thì ai bức được anh."
"Bố!" An Nặc Hàn rùng mình, hai tay nắm chặt
lại, lại chẳng thể nào bác bỏ, cuối cùng cũng từ kẽ răng phun được ra một câu:
"Nhất định là kiếp trước con có nợ với bố!"
Nói xong, anh trở về phòng, mạnh mẽ đóng cửa rầm một
cái.
An Dĩ Phong dập điếu thuốc, đầu lọc trong gạt tàn bị
bóp méo đến biến hình.
An Dĩ Phong cũng là một người đàn ông, cũng hiểu rõ
rằng độ tuổi từ 20 đến 28 là độ tuổi tinh lực dồi dào nhất của đàn ông, là cái
độ tuổi dễ kích tình cũng dễ dàng động tình nhất.
Dồn ép An Nặc Hàn đưa ra lời hứa này, quả thật là rất
tàn nhẫn.
"Vợ yêu, em nghĩ anh có phải là một người bố tốt
không?" An Dĩ Phong nhìn về phía Tư Đồ Thuần đang rất chuyên tâm trồng
cây, muốn từ phản ứng của cô mà xác định xem liệu chính mình có sai hay không.
Tư Đồ Thuần nhẹ nhàng cắt đi một cành khô. "Em
nhìn không ra anh có phải là người bố tốt hay không, nhưng Tiểu An rất kính
trọng anh."
Tư Đồ Thuần đứng lên, đi qua người An Dĩ Phong.
"Trước 10 tuổi, ai là cha nó, nó cũng không biết, em thật không rõ vì sao
nó lại kính trọng anh nữa..."
An Dĩ Phong đứng dậy đi theo, ôm lấy cô từ sau lưng.
"Vì em giáo dục tốt."
Tư Đồ Thuần lắc đầu, khuôn mặt lạnh lùng rõ ràng đang
lộ ra vẻ cáu giận hơi được kìm chế.
An Dĩ Phong mỉm cười, nghiêng mặt, đôi môi mỏng nhẹ
nhàng lướt qua tai cô, đồng thời vươn đầu lưỡi, hơi thở thoáng qua.
Mùi vị của cô ấy mãi mãi ngọt như thế, tươi mát lại
mềm mại.
Tư Đồ Thuần khẽ hít một hơi, đôi má phớt hồng, lý trí
trong đôi mắt chẳng còn nhiều trấn định, vẻ mặt muốn cự tuyệt nhưng lại chìm
đắm trong đó.
Có trời mới biết An Dĩ Phong có bao nhiêu điên cuồng
say đắm cái loại biểu tình của phụ nữ lương thiện.
"Tiểu Thuần, anh lâu rồi không được về
phòng." Cánh tay An Dĩ Phong siết chặt hơn một chút, tay trái trượt về
phía trước tìm tòi, lướt qua xương sườn, đặt lên bộ ngực mềm mại của cô.
An Dĩ Phong cười một cách xấu xa. "Nếu không để
anh về phòng, anh sẽ phạm sai lầm đó..."
"Anh phạm sai lầm còn ít sao?"
"Anh phạm sai lầm dù ít dù nhiều cũng không làm
thay đổi được một chuyện... Anh yêu em đến phát điên." Cách một lớp áo
mỏng, An Dĩ Phong luồn tay vào trong áo lót của cô, ngón tay vuốt ve vị trí mẫn
cảm nhất, cơ thể của cô khẽ run lên, giãy giụa trong lòng An Dĩ Phong một lát,
sau đành phải yếu ớt dựa sát vào lòng anh.
Tư Đồ Thuần nhẹ nhàng than vãn: "Tiểu An nói
không sai, kiếp trước mẹ con em thiếu nợ anh."
An Dĩ Phong ôm ngang lấy cô, đi vào trong phòng.
Tiếng thở dốc truyền ra từ cánh cửa chưa được đóng
chặt, thật lâu sau vẫn chưa ngừng.
Trên chiếc giường lớn, Tư Đồ Thuần nắm chặc lấy chiếc
chăn tơ tằm, cơ thể vô lực đong đưa theo sự nỗ lực điên cuồng của An Dĩ Phong.
Một lần rồi lại một lần đẩy cô lên đỉnh hạnh phúc.
---
Ngày hôm sau, Mạt Mạt ngồi trong phòng làm bài tập
Hàn Trạc Thần và An Dĩ Phong ngồi dưới tầng nói
chuyện.
"Vợ cậu cho cậu về phòng rồi à?" Hàn Trạc
Thần lấy một điếu cigar từ trên bàn, dùng bật lửa châm, đặt bên môi.
An Dĩ Phong ngồi trên ghế sofa, tâm tình vô cùng khoan
khoái, cười cười: "Tiểu Thuần nói mùa này cây anh đào ở Nhật Bản nở đẹp
lắm, cô ấy muốn đi xem. Anh lúc nào thì có thời gian? Để xem sắp xếp xem. Nhân
cơ hội này cũng có thể để cho Mạt Mạt và Tiểu An bồi dưỡng tình cảm một
chút."
"Cậu nghĩ làm thế sẽ công bằng với Tiểu An
sao?" Hàn Trạc Thần hút một hơi cigar, cau mày, thở ra một làn khói đặc.
"Không công bằng chỗ nào? Đường đi là nó tự chọn,
lại không ai dùng dao kề cổ ép nó cả."
Hàn Trạc Thần lạnh lùng liếc xéo: "Cậu dùng Mạt
Mạt dồn ép nó, so với dùng dao thì còn ác hơn."
"Mọi người đều có nhược điểm, ai bảo nhược điểm
của nó là Mạt Mạt."
"Chưa từng thấy người nào như cậu, cả con ruột
mình mà cũng bắt nạt."
An Dĩ Phong thờ ơ rung chân: "Nếu nó không phải
con em, em tìm hộ nó một người vợ tốt thế làm gì?"
"Ý cậu là nó còn phải báo đáp cậu thật tốt?"
"Em cũng không cần nó báo đáp, hiểu thảo với em
là được rồi."
"..."
Mạt Mạt đang ngồi nghe say sưa, bỗng trông thấy An Nặc
Hàn trở về, bước chân của anh nặng nề in dấu trên bờ cát, ngổn ngang, liên
tiếp.
Vạt áo sơ mi của anh ướt đẫm, tay áo bị xé rách, má
phải dường như lưu lại vết máu hình năm ngón tay mờ mờ.
Cô hiểu nhất định anh đã rất đau, còn đau hơn cả lòng
của cô.
Hàn Trạc Thần ngồi ở tầng một cũng nhìn thấy An Nặc
Hàn qua cửa sổ, thản nhiên nói: "Sao tôi không thấy cậu vì tốt cho nó một
chút nào nhỉ?"
An Dĩ Phong lướt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ liếc một
cái rồi lại dời tầm mắt luôn, vẻ mặt tức giận: "Em dã sớm nói con kia
chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nó cứ không tin. Anh nhìn xem, chỉ có chia tay thôi
mà cũng ra tay nặng vậy? Năm đó lúc Tiểu Thuần mang thai bị em vứt bỏ cũng chưa
từng chửi em câu nào!"
"Chuyện đấy cũng không hẳn." Hàn Trạc Thần
phản bác lại lời An Dĩ Phong nói: "Nắm đó Thiên Thiên chẳng phải cũng tát
tôi một cái."
"Mẹ kiếp! Anh mẹ nó không biết ngượng mà còn nói?
Anh giết cả nhà cô ấy, lại còn không nên yêu cô ấy, đợi đến khi cô ấy yêu anh
rồi, muốn đem mọi thứ trao cho anh thì anh lại vứt bỏ cô ấy. Cô ấy mới tát anh
một cái thôi, đổi lại là em, em đã sớm băm anh ra làm thịt vụn rồi."
"Thôi thôi! Hai người đừng có ngồi đây chó chê
mèo lắm lông nữa." Lời nói vừa rồi chính là của Tư Đồ Thuần mới bước vào
cửa, mái tóc quăn của cô ngày hôm qua vẫn chưa buộc lên, tùy ý rủ xuống sau
lưng, hơn nữa khuôn mặt hơi cáu giận, đặc biệt xinh đẹp mà quyến rũ.
An Dĩ Phong thấy cô đi vào nhà, tinh thần ngay lập tức
được tăng lên cả trăm lần, nửa con mắt mị hoặc lóe sáng dị thường.
Tư Đồ Thuần ngồi xuống bên người An Dĩ Phong, dưới mái
tóc quăn đung đưa, cần cổ trắng ngần điểm xuyết vài dấu hôn phiếm hồng.
"An Dĩ Phong, nếu nói về xấu xa, còn người đàn ông nào tệ hơn anh? Lại còn
không biết xấu hổ nói người khác."
"Vợ yêu, anh tốt xất gì cũng lăn lộn trong giới
vài chục năm, thật tình hay giả ý chẳng lẽ anh lại nhìn không ra?"
"Tôi biết rõ anh xét duyệt vô số phụ nữ rồi, nhìn
rõ được phụ nữ đến từng khớp xương!" Tư Đồ Thuần nghiêm khắc trừng An Dĩ
Phong một cái: "Thế nhưng, thật tình hay giả ý Tiểu An sẽ tự mình nhìn
được, không cần anh."
An Dĩ Phong không nói thêm gì nữa.
Hàn Trạc Thần cười cười, khóe miệng cong cong thành
hình vòng cung.
...
---
Thời gian trôi qua từng ngày, An Nặc Hàn vẫn chiều
chuộng Mạt Mạt như trước.
Nhưng cô biết anh không vui, đã rất nhiều lần cô trông
thấy anh dập máy, đờ đẫn nhìn vào màn hình di động.
Có một lần, khi An Nặc Hàn đi tắm, Mạt Mạt lén lút
kiểm tra lịch sử cuộc gọi của anh, trên màn hình hiển thị cả hàng dài chỉ một
cái tên: Vi.
Cô đang muốn buông chiếc di động xuống bỗng nhiên
chuông điện thoại vang lên, ánh sáng xanh chớp nháy, khuôn mặt cười thắm thiết
của Vi hiện lên trên màn hình.
Cô vốn muốn treo máy, lại không nghĩ rằng mình đã ấn
nút nghe.
"An, em không thể không có anh, em yêu anh, không
có anh em không sống nổi..."
"An, em biết anh yêu em, anh không muốn ràng buộc
em. Em có thể chờ cùng anh, cho dù mười năm, hai mươi năm, em cũng sẵn lòng chờ
đợi..."
Nghe thấy tiếng khóc bi thương của Vi vang vọng trong
căn phòng trống rỗng, Mạt Mạt bỗng nhiên nhận ra rằng mình đã làm sai.
Cô cứ nghĩ rằng bản thân mình không thể rời khỏi An
Nặc Hàn, nhưng lại chẳng hề nghĩ tới, còn một người khác yêu anh còn nhiều hơn
cô, càng không muốn rời khỏi anh.
Cô lấy tốc độ nhanh nhất cầm chiếc điện thoại đẩy cửa
phòng tắm, chạy vọt vào. Cô sợ rằng nếu bản thân mình chỉ trì hoãn một bước
thôi thì sẽ hối hận.
Đến khi cô nhìn thấy dáng người thon dài trước mặt, cơ
thể màu đồng cường tráng, cô không khỏi cảm thấy thân thể mình run lên một hồi,
vội vàng bịt mắt xoay người.
"Mạt Mạt!" An Nặc Hàn lấy một chiếc khăn
quấn quanh eo một cách rất tự nhiên. "Có chuyện gì sao?"
Cô vội vàng nhét chiếc điện thoại vào tay anh.
"Anh Tiểu An. Điện thoại của anh đó!"
Anh cầm điện thoại trong tay, thoáng liếc qua màn
hình, cứ lần lữa không đặt lên bên tai.
"An, là anh sao? Sao anh không nói gì với
em?" Tiếng khóc của Vi tựa như mũi khoan băng, từng tiếng lạnh lùng, từng
tiếng đâm thẳng vào tim.
An Nặc Hàn không nhẫn nại được thêm nữa, khàn giọng
nói vào trong điện thoại: "Đừng gọi điện cho anh nữa, anh không thể lấy
em."
"Em bằng lòng chờ anh, mười năm, hai mươi năm, cả
đời cũng có thể, chỉ cần anh vẫn còn yêu em, đời này kiếp này em đều nguyện ý
chờ anh."
"Anh xin lỗi! Anh..."
"Không có anh, dù là một ngày em cũng không muốn
sống tiếp!"
"Em đừng như vậy..."
An Nặc Hàn lấy bàn tay vò cái đầu còn sũng nước, ngón
tay cuốn từng lọn tóc một, những giọt nước rơi xuống từ khóe mắt anh, chẳng
biết là nước hay là nước mắt đây.
"Anh đi tìm chị ấy đi!" Mạt Mạt cười nói với
anh: "Em sẽ không mách với ai đâu."
"Mạt Mạt?" An Nặc Hàn cúi đầu, kinh ngạc
nhìn cô.
"Anh yên tâm, em nhất định có thể tìm được một
chàng trai chịu lấy em!"
Thấy anh vẫn còn dùng ánh mắt ngây dại nhìn cô, cô qua
chỗ anh, vừa cười vừa đẩy anh ra ngoài: "Đi đi! Đi tìm chị ấy nhanh nhanh
đi!"
Anh đi rồi, hình bóng chạy băng băng kia dần dần biến
mất trên bờ cát trắng.
Mạt Mạt cười, nhắm mắt lại, cô nói với chính mình:
Đây là kết quả tốt nhất, cô không hề mất anh, còn anh
cũng có thể ở cùng với người anh yêu mến.
Chỉ cần như thế, cô cũng đã cảm thấy rất hạnh phúc
rồi!
---
Người ta luôn nói thời gian chẳng hề để lại dấu tích,
thế nhưng trên cửa phòng Mạt Mạt lại được khắc lên những đường kẻ hồng đánh dấu
những ngày đã qua trong năm trước. Do bởi mỗi sáng cô thức dậy, cô đều sẽ đứng
ở bên cửa, so sánh xem mình có cao hơn vạch đỏ trên cửa hay không, mỗi khi cô
thích thú phát hiện ra rằng mình đã cao hơi vạch kẻ đỏ ấy, cô sẽ vô cùng phấn
khởi mà khắc thêm một đường nữa.
Trong một năm đó, từng vạch từng vạch kẻ đỏ được khắc,
cô lại lớn lên từng ngày, cao lên từng ngày.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp đại học của An Nặc Hàn.
"Bé con lười biếng, nếu không xuống anh không đưa
em đi đâu!" Giọng nói của An Nặc Hàng chứa đầy sự cưng chiều, chẳng hề có
chút sốt ruột.
"Đợi em tí!" Cô vụng về chạy xuông tầng, dây
giày cũng quên buộc. "Em đến đây! Chờ em tí nào!"
Cô không cẩn thận trong thoáng chốc, một chân dẫm lên
dây giày, cả người đổ về phía trước.
"Cứu em với..." Tiếng kêu thảm thiết của cô
còn chưa dứt, An Nặc Hàn đã nhanh chóng lao đến trước mặt cô, dùng hai bàn tay
vững chắc kéo cô vào lồng ngực. "... Aiii!"
"Bé ngốc, khi nào em mới có thể làm anh yên tâm
tí hả?" Anh lắc đầu thở dài, đỡ người cô đứng cho vững, nửa quỳ bên chân
cô, thắt hộ cô dây giày một bên, tiện thể thắt nốt bên còn lại thật chặt.
Ngày hôm nay, anh mặt bộ đồng phục mà cô thích nhìn
nhất. Bên trong là áo sơ mi màu trắng, bên ngoài là áo đồng phục chính thống
màu xanh đậm, cũng có phần nho nhã.
Mạt Mạt cúi đầu nhìn hình bóng anh đang thắt dây giày
lại hộ mình, giống như vừa được ăn một thanh Chocolate vậy, trong khoang miệng
đầy ắp hương vị ngọt ngào.
Bất chợt hưng phấn, cô cười một cách xấu xa nâng khuôn
mặt của anh lên, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm vỗ nhẹ lên làn da trơn nhẵn: "Hôm
nay anh đẹp trai dã man quá đi!"
"Em có thể đừng cười sắc đến như thế không?"
Cô thu lại vẻ mặt tươi cười, nhìn ra phía cổng, cố
tình nói bằng giọng điệu kinh ngạc: "Chú Phong, không phải chú đi đến
trung tâm thể hình rồi sao? Sao lại trở về thế này?"
An Nặc Hàn quay lại nhìn về phía cổng một cách vô
thức.
Cô thừa cơ tiếp cận anh, hôn lên khuôn mặt tuấn tú mê
người ấy.
Khi cô gần đạt được mục đích, An Nặc Hàn phát hiện ra
mình bị trêu chọc mạnh mẽ quay mặt lại.
Ngoài ý muốn, cô cảm giác được sự mịn màng, mềm mại
khó thể nói ra.
Đôi môi ấm áp của anh như có một dòng điện cao thế,
chỉ trong tích tắc đã khiến đôi môi cô bị giật đến chẳng còn cảm giác gì...
Mạt Mạt vội vàng lùi lại phía sau, liếm nhẹ đôi môi
vẫn như xưa chẳng có cảm giác gì của mình, buồn bã trừng anh: "Đáng ghét
quá! Anh trả lại nụ hôn đầu cho em!"
"Đừng ồn nữa nào." Anh nói một cách lạnh
nhạt, đứng lên đi ra ngoài.
Khi xoay người, cô thấy anh nhẹ nhàng sờ đôi môi, cũng
liếm nhẹ một chút...
...
Mạt Mạt vốn nghĩ rằng lễ tốt nghiệp sẽ vui lắm, có
tham gia mới biết được nó nhàm chán như thế nào, một người nối tiếp một người
lên đọc mấy bài diễn văn tẻ nhạt, mãi mà không kết thúc.
Mạt Mạt ngủ gà ngủ gật chịu đựng cho đến khi kết thúc,
An Nặc Hàn lại bắt đầu chụp ảnh lưu niệm với mọi người, cô bị một đám sinh viên
nữ chen chúc đẩy sang một bên.
"Thật chả thú vị gì cả!" Mạt Mạt cảm thấy vô
cùng buồn chán, đành đi dạo quanh sân trường, ngắm nhìn xung quanh, vô tình đi
tới một cánh cổng bên hông trường học.
Cây tường vi bên đường nở hoa yêu kiều, tuy tươi đẹp
hiếm thấy trên đời, nhưng chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa đã trôi
giạt theo chiều gió.
Cây bạch quả trăm năm ngạo nghễ đứng trong gió, cành
lá tươi tốt, um tùm rập rạp, mặc cho gió có thổi, cây vẫn chẳng hề lay động.
"Tiêu Vi!" Dưới tán cây bạch quả, một cậu
con trai nước da đen cường tráng đưa tay cản lối một nữ sinh, Mạt Mạt chỉ lần
liếc mắt cũng nhận ra cô ấy, là Vi. Mà nam sinh kia cũng là một người Trung
Quốc.
"Đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh thêm lần
nữa!" Vi rất tức giận đẩy anh ta ra.
Tay phải của nam sinh cầm một chiếc nhẫn kim cương lấp
lánh, đưa đến trước mặt Vi: "Anh thật lòng với em, anh có thể lấy
em."
Vi nhìn chiếc nhẫn, hơi chút thất thần.
"Anh chưa từng nghiêm túc với một cô gái nào, em
là ngoại lệ!"
"Người tôi yêu là An!"
"Thế thì đã sao?" Nam sinh bóp chặt hai vai
cô ấy, bức cô đối mặt với cậu ta: "Tối hôm qua không phải em nói rằng,
thằng đấy thà rằng đính hôn với một đứa bé con vừa béo lại vừa xấu cũng không
muốn em!"
Vi nhắm chặt đôi mắt, từng giọt nước mắt thanh khiết
rơi xuống dọc theo khuôn mặt trắng ngần: "Anh thật sự có thể lấy
tôi?"
"Anh có thể!" Nam sinh ôm lấy cô ấy, hai tay
vuốt ve loạn xạ sau lưng cô nàng, đôi môi tức tốc lần tìm trên khuôn mặt đang
tránh né.
Mạt Mạt đứng ngây ra nhìn một màn này, sau một lúc cô
dường như mới rõ ràng cái gì đó, vội vội vàng vàng chạy dọc theo đường nhỏ trở
về.
"Anh ... Tiểu... An..." Cô thở hồng hộc chạy
ào vào đám người, ra sức lôi kéo tay anh, kéo ra hẳn bên ngoài. "Nhanh
lên.. một chút!"
"Sao lại hoảng hốt như thế này? Có chuyện gì cứ
từ từ nói xem nào!"
Cô thấy An Nặc Hàn sửng sốt, cô không còn cách nào
khác đành phải kéo anh chạy về con đường nhỏ trong trí nhớ.
Khi hai người đến được dưới bóng cây, Vi và người nam
sinh đó đã không thấy bóng dáng đâu cả.
"Vừa lúc nãy rõ ràng là ở đây. Sao bây giờ lại
không thấy nhỉ?"
"Em gặp phải cái gì nào?" An Nặc Hàn cau nhẹ
đôi mày.
"Có một nam sinh cao cao đen đen tặng cho bạn gái
anh một chiếc nhẫn... còn nói, muốn kết hôn với chị ấy!"
An Nặc Hàn nghe thấy vậy mặt tái mét, nóng lòng quay
bốn phía tìm kiếm bóng dáng Vi. Bất chợt anh nhớ ra phòng ngủ của Vi ngay gần
đây, kéo Mạt Mạt ra khỏi cổng trường, đi vào một tòa nhà nhỏ hai tầng màu
trắng.
Trong tòa nhà treo rất nhiều váy của con gái, đủ loại
màu sắc, tựa như trăm hoa đua nở.
Đi qua một hành lang thật dài, anh dừng lại tại một
khúc quanh, Mạt Mạt cũng dừng lại theo anh.
"Từ bé đến nay chưa bao giờ thấy kim cương lớn
như vậy đây nhé, ít nhất cũng phải 1 cara đấy." Một giọng nữ cực kỳ hâm mộ
thốt lên, nói bằng tiếng Trung.
"Các cậu nói tớ nên làm gì bây giờ đây?"
Giọng nói của Vi hơi ẩn chứa sự rầu rĩ.
"Nếu như tớ là cậu, chắc chắn tớ sẽ chọn Jack
Trần. Nghe nói nhà anh ta làm xuất khẩu đồ gỗ, khi tốt nghiệp xong thì sẽ về
nhà quản lý việc làm ăn của gia đình!" Một nữ sinh nói.
"Tớ chọn An Nặc Hàn, anh ấy vừa đẹp trai lại vừa
cool, lại có cá tính nữa!" Một nữ sinh khác ngay lập tức vặn lại.
"Đẹp trai thì dùng cái rắm gì được! Trên đường
quẹt thẻ có thể dùng mặt quẹt sao? Bố anh ta là một huấn luyện viên, mẹ mở một
quán cafe nhỏ như vậy. Anh ta có thể có tương lai gì cơ chứ!"
"Tiền! Tiền! Tiền! Cậu làm sao có thể ở cùng tiền
cả một đời hả?"
Mạt Mạt ngẩng đầu lên nhìn An Nặc Hàn. Khuôn mặt anh
chằng hề lộ ra bất kỳ biểu cảm gì. Lồng ngực anh phập phồng một cách dữ dội,
không khí lạnh đến bức người.
"Các cậu đừng ầm ĩ nữa!" Vi cắt ngang những
tiếng tranh chấp của mọi người: "Tớ đủ phiền rồi!"
"Tiêu Vi, cậu tính làm sao bây giờ? Chung quy cứ
để thế này cũng không phải là một cách giải quyết."
"Đúng vậy! Jack Trần sẽ phải về nước, cậu không
quyết định mau thì sẽ muộn mất!"
Vi chán nản than thở: "Sao thế giới này chả công
bằng gì cả, có tiền thì có thể muốn gả cho ai thì gả, không muốn gả còn có thể
không cho người ta lấy người khác. Còn mình đây? Muốn gả thì gả không được,
không muốn gả thì lại không thể không gả?"
"Mình hiểu, anh ấy nói mình đợi anh ấy tám năm.
Sau tám năm, anh ấy nhất định sẽ nói: Đợi anh thêm tám năm, đợi sau khi kết
hôn, anh nắm trong tay toàn bộ tài sản, anh sẽ ly hôn với người kia. Kết quả
là, mình cuối cùng vẫn là một kẻ thứ ba chẳng ngóc đầu lên được... Đàn ông, đều
giống nhau cả..."
Nghe được câu đấy, Mạt Mạt chẳng kiềm chế được nữa, cô
chạy tới cửa, hét vào bên trong phòng: "Chị nói bậy! Anh Tiểu An không
phải loại người như vậy..."
Ba nữ sinh trong phòng đồng thời quay lại nhìn cô.
Mạt Mạt hung hăng trừng mắt nhìn Vi, đột nhiên cô cảm
thấy cô ta rất xấu xi, giống như mụ phù thủy trong câu truyện cổ tích,
"Anh ấy chẳng thèm muốn tài sản của bố tôi, chú Phong còn có nhiều tiền
hơn cả bố tôi."
Vi đờ người nhìn lại bóng hình anh đứng sau, hô hấp
không hề ổn định.
An Nặc Hàn từng bước từng bước đi về phía Vi, dùng cử
chỉ bình tĩnh lấy chiếc nhẫn từ trong tay cô ra, lạnh lùng liếc mắt, lạnh lùng
cười.
"Hóa ra trong mắt em, tôi chỉ là một người đàn
ông vì tiền mà bán đứng bản thân mình."
"An, em không phải..."
"Chúc mừng cô đã tìm được một người đàn ông thật
lòng với cô! Tôi chúc hai người sớm đi vào lễ đường kết hôn!"
Anh cười, trả lại chiếc nhẫn, rơi vào trong tay Vi,
chẳng hề quay đầu mà rời khỏi.