"Chúng ta của sau này,
đã trở thành người lạ quen thuộc nhất.
Đời người, giống như một chuyến xe, có người lên xe, cũng có người xuống xe.
Người từng nói phải bên nhau trọn đời, đã rất lâu không liên lạc.
Người ban đầu nói phải cưới, cũng không biết đã đi đâu.
Tình yêu cũng được, tình bạn cũng chẳng sao, thời gian trôi qua, cũng dần chia cách.
Có một số khoảnh khắc, chỉ có thể hoài niệm. Có một số người, chỉ có thể nhớ nhung.
Những tiếng cười vui bên nhau ấy như chỉ mới ngày hôm qua, nhưng chúng ta của sau này, không biết vì sao, đã trở thành người lạ quen thuộc nhất.
Từ "chuyện gì cũng có thể nói" thành "không còn chuyện gì để nói", trong hộp thoại chỉ lác đác có vài chữ, viết rồi lại xoá, lâu không liên lạc, đến hỏi thăm cũng thấy gượng gạo và khó khăn. "
From:Tống Thanh Y
To:Thượng Nghiên
Bạch Điềm ở trong nhà Tống Thanh Y một đêm, ngày hôm sau bị Trình Dật mang về nhà.
Tống Thanh Y thở phào nhẹ nhõng.
Cũng không phải không chào đón Bạch Điềm, tiểu cô nương rất khả ái, nói chuyện lại thẳng thắng, chỉ là cô có chút không chịu nổi sự nhiệt tình quá mức của Bạch Điềm.
Trong nhà hiện tại chỉ còn lại mình cô.
Có hơi chút cô đơn, Tống Thanh Y lấy dụng cụ bắt đầu dọn dẹp căn nhà.
Quét được một nửa, bỗng nhiên có một linh cảm.
« gặp » là kịch bản cô đang sáng tác,viết được một nửa thì hết linh cảm, trải qua nhiều ngày rồi mà chẳng có chút linh cảm nào để viết, giờ phút này Tống Thanh Y vội vội vàng vàng quay về phòng bắt đầu viết tiếp.
Đợi đến khi cô viết xong đi ra,định tiếp tục quét dọn thì thấy Trình Dật đã trở về đem tất cả mọi chuyện làm xong.
Trên bàn ăn bình hoa đã được đổi mới, là hoa hồng màu đỏ.
Tống Thanh Y lười biếng duỗi eo, cười hỏi: "Đưa em ấy trở về rồi?"
Trình Dật một bên đáp,một bên ở phòng bếp lấy đồ ăn "Vừa nãy lúc dọn dẹp anh thấy mặt đất có vài mảnh thủy tinh vỡ? Có hay không có đâm vào chân?"
Tống Thanh Y sửng sốt "Sao?"
Cẩn thận suy nghĩ lại, hình như lúc trở về phòng hơi gấp gáp, không cẩn thận đem ly thủy tinh trên bàn rớt xuống sàn nhà, hình như có một tiếng vang, nhưng lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều.
Tống Thanh Y đem sự việc ban nãy nói cho Trình Dật, anh chỉ bất đắc dĩ cười.
"Về sau phải chú ý một chút." Trình Dật dặn dò.
Tống Thanh Y gật đầu đáp.
Sau khi ăn cơm xong, Tống Thanh Y chủ động đi rửa bát, Trình Dật đứng bên tủ lạnh nhìn cô.
Sau bỗng nhiên nói: "Xế chiều anh sẽ đi thử vai."
"Là bộ phim nào?" Tống Thanh Y hỏi.
Bộ phim mới của Phong Bằng, « màu trà »."
Phong Bằng là đạo diễn chuyên về phim văn học và nghệ thuật, hai năm trước với bộ phim « hiểu được » đã giành giải thưởng đạo diễn mới xuất sắc nhất,hiện tại cũng có chút danh tiếng.
Cha Phong Bằng là Phong Hào vô cùng nổi tiếng, đã đạt nhiều giải thưởng điện ảnh lớn.
Tống Thanh Y luôn thích các tác phẩm ông, khi xem phim của ông cô luôn có cảm giác huyền nhuyễn.Thường khi Tống Thanh Y sau khi xem xong, có cảm giác mất mát, vô thức muốn bắt một chút gì đó.
Cụ thể, nữ anh hùng - nữ nhân vật chính Sư Tuyền, diện mạo xinh đẹp, kỹ năng diễn xuất hạng nhất, là người khởi xướng nhân vật nữ chính của bộ phim văn học đầu tiên, nhưng trước kia đã gặp phải tai nạn xe hơi trong năm đầu khi ra mắt, Tống Thanh Y rất thích cô ấy, vô cùng thương tiếc khi nghe tin cô ấy qua đời. Dù vậy, tận bây giờ Tống Thanh Y vẫn còn giữ lại rất nhiều phim của cô ấy.
Đối với Phong Bằng, Tống Thanh Y cũng có hơi chú ý.
Bởi vì « hiểu được » nữ nhân vật chính là Thượng Nghiên.
Cũng bởi vì đóng bộ phim này mà Thượng Nghiên được đề danh giải ảnh hậu.
Nhớ tới chuyện cũ, Tống Thanh Y khó tránh khỏi có chút thổn thức, nhưng lại rất nhanh vứt bỏ những suy nghĩ miên mang kia, chỉ phân tích theo quan điểm chuyên nghiệp:"Ngoại hình của anh thực sự phù hợp với tiêu chuẩn diễn viên của bộ phim « màu trà ».", đảm bảo không có vấn đề gì."."
"Sao." Trình Dật cau mày"Chẳng lẽ chỉ có vẻ bề ngoài thôi sao??"
Tống Thanh Y đặt bát đĩa đã rửa vào tủ, mỉm cười nói: "Diễn xuất cũng tốt."
**
Ba ngày sau, Ngụy Gia cùng Từ Trường Trạch không mời mà đến, mang theo nhiều đồ ấn vang chuông cửa nhà Tống Thanh Y.
Vừa thấy Tống Thanh Y, Ngụy Gia cười lộ ra toàn bộ hàm răng "Chị dâu khỏe."
"Các cậu khỏe." Tống Thanh Y nghiêng thân thể để hai người tiến vào.
Ngụy Gia trên tay cầm nguyên liệu nấu ăn, chủ động giải thích: "Giang Giang nói Nam Nam còn nợ cậu ta một bữa cơm, chúng em liền tới đây thay cậu ta ăn."
Từ Trường Trạch cười ôn hòa "Chị dâu, đừng nghe lời cậu ta, cậu ta chính là tự mình thèm."
Ngụy Gia đem đồ mang vào trong phòng bếp "Cái gì chứ? Là Giang Giang nói."
"Giang Giang nói là Nam Nam còn nợ cậu ta một bữa cơm, cậu ta tính toán hôm nay tới ăn. " Từ Trường Trạch đem đồ trên tay đặt lên kệ bếp, hơn nữa còn đem các thực phẩm đông lạnh lấy ra đưa cho Tống Thanh Y, thấp giọng cười nói: "Cho nên, chúng em là đến ăn chùa nhà chị dâu."
Tống Thanh Y tiếp nhận nguyên liệu,nghe hai người lý giải nguyên do,sau đó cười khẽ "Không có việc gì. Trình Dật mới đi ra ngoài, các cậu chờ một chút, anh ấy rất nhanh sẽ trở về."
"Chúng em biết." Ngụy Gia nói: "Chị dâu đừng khách khí, ngồi đi, chúng em sẽ coi như đây là nhà riêng của mình."
Từ Trường Trạch bất đắc dĩ lắc đầu.
Tống Thanh Y từ lâu đã quen với cách nói chuyện vô lý của Ngụy Gia cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, cắt một ít trái cây cho họ, lấy đồ uống, sau đó ngồi trên sô pha cùng bọn họ nói chuyện phiếm.
Ngụy Gia nói rất nhiều, Tống Thanh Y cùng Từ Trường Trạch nghe, ngẫu nhiên đáp lại vài câu.
Mọi người cũng miễn cưỡng xem như là một người trong giới, tương đối có nhiều đề tài.
Tống Thanh Y ở trong giới lâu hơn so với các cậu, Ngụy Gia hỏi một vài thứ, cô sẽ cố hết sức trả lời.
Không có một chút câu nệ, nhưng duy trì khoảng cách thỏa đáng.
Lúc Trình Dật trở về cũng có mua nguyên liệu nấu ăn, nhìn thấy Ngụy Gia cùng Từ Trường Trạch hỏi: "Giang Giang đâu?"
"Còn chưa tới." Ngụy Gia nói: "Cậu ta ngày hôm qua đi quay, sáng sớm hôm nay cũng tiếp tục quay nốt phần còn lại, lúc này đang ở nhà ngủ bù, sau khi làm cơm gần một nửa thì gọi điện thoại cho cậu ta qua."
"Được." Trình Dật đi đến phòng bếp thu thập nguyên liệu nấu ăn, Ngụy Gia cũng cùng đi vào, vội vàng hỏi: "Nam nam, kết quả thế nào?"
Tống Thanh Y cũng dựng lỗ tai nghe.
Hôm kia Trình Dật đi thử vai,hiện tại hình như đã có kết quả, buổi sáng Trình Dật có nhận được một cuộc gọi từ đạo diễn Phong Bằng, hai người ra ngoài nói chuyện một lát, phỏng chừng hiện tại đã có kết quả.
Trình Dật nở nụ cười, hỏi lại "Cậu cảm thấy thế nào?"
Ngụy Gia lui về phía sau nửa bước "Thành?"
Trình Dật không nói chuyện, chỉ mỉm cười.
Ngụy Gia vỗ tay một cái "Em biết mà! Không hổ danh là Nam Nam kiêu ngạo!"
"Còn chưa quyết định." Trình Dật nói: "Trước mắt còn có hai cái đối thủ cạnh tranh, bất quá..."
Ngụy Gia nhìn nụ cười của anh, cảm thấy sáng tỏ "Ổn đúng không?"
Trình Dật đối với Phong Bằng có chấp niệm.
Mẹ của anh Sư Tuyền từng là nữ diễn viên của bộ phim văn học nổi tiếng ở phía nam và phía bắc, là nữ anh hùng của đạo diễn nổi tiếng Phong Hào, vì vậy anh luôn muốn làm phim văn học giống mẹ mình.Với Trình Dật mà nói, Phong Bằng là lựa chọn tốt nhất.
Trình Dật đã nhìn kịch bản « màu trà » nửa năm, cũng chuẩn bị vô cùng kĩ càng, nhất định phải được nhận vai.
Buổi sáng Trình Dật có cùng Phong Bằng nói chuyện, Trình Dật có thể cảm thấy Phong Bằng rất thích anh, khi cuộc trò chuyện chấm dứt, lời nói Phong Bằng ở giữa có để lộ ra ý muốn nhận anh.
Trình Dật còn rất vui vẻ.
Có thể đi theo sự nghiệp diễn của mẹ, với Trình Dật mà nói đó là bù lại sự tiếc nuối cho người mẹ đã mất của mình.
Tống Thanh Y ở trong phòng khách lắng nghe cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lúc Tô Giang đến, Trình Dật vừa nấu xong bữa cơm.
Hôm nay không phải ngày đặc biệt, nhưng để mừng Tô Giang quay phim thành công, Trình Dật thử vai thành công, Tống Thanh Y vào phòng của mình từ trong tủ lấy ra rượu ngon.
Cô ít khi uống rượu, chỉ là lúc trước mua chuẩn bị chúc mừng Thượng Nghiên.
Một bình giá 12 vạn, cô mua 3 bình, chỉ là sau này cũng không có cơ hội lấy ra.
Vừa lúc hôm nay rất tốt liền lấy hai bình ra khỏi phòng.
Ngay khi cô vừa trở về phòng, điện thoại Trình Dật liền vang lên.
Là Phong Bằng.
Trình Dật tiếp điện thoại, không kiêu ngạo không sủng nịnh "Thầy Phong."
"Tiểu Trình." Phong Bằng nói: "Nam chính đã được quyết định."
"Sao ạ?" Trình Dật nhíu mày, Ngụy Gia cùng mọi người nín thở đến gần Trình Dật nghe.
Trình Dật hỏi: "Là ai?"
Phong Bằng im lặng vài giây, thở dài "Trải qua cuộc đàm phán, chúng tôi cho rằng Bành Việt thích hợp hơn cậu một chút."
Trình Dật trong nháy mắt trên mặt đóng băng.
Nhưng sau vài giây, anh lại điều chỉnh tốt tâm tình của mình, cười nói: "Con có thể hỏi thầy một chút, vì cái gì quyết định cuối cùng là Bành Việt?"
Phong Bằng im lặng.
Trình Dật thử thăm dò hỏi: "Bởi vì Thượng Nghiên?"
Phong Bằng nói mơ hồ "Một hàng nước này sâu, về sau đường cậu đi phải thật cẩn thận mà đi."
Giống như chấp nhận, đúng ý anh nói ban nãy.
Trình Dật cùng Phong Bằng nói vài câu sau đó cúp điện thoại.
Hai tay nắm chặt thành quyền, trong lòng không biết còn tư vị gì.
Tô Giang phản ứng đầu tiên,an ủi "Về sau còn có cơ hội."
"Cho nên... Thật là do Thượng Nghiên ngáng chân?" Ngụy Gia phục hồi tinh thần " Mẹ kiếp!"
Từ Trường Trạch thở dài, hướng tới cửa phòng Tống Thanh Y,cũng may còn chưa có đi ra, thấp giọng nói: "Lại chờ cơ hội khác vậy."
Ngụy Gia nóng nảy " Tại sao phải chờ cơ hội? Phong Bằng hai ba năm mới ra một bộ, Nam Nam có thể có mấy cái ba năm."
"Bất quá, tớ không rõ, Thượng Nghiên nhiều lắm cũng chỉ là nữ nhân vật chính, cô ta có cái gì để ngáng chân?"
Tô Giang nhìn Trình Dật không quá muốn nói chuyện, mở miệng giải thích: "Thượng Nghiên hiện tại đang dần dần trở thành một nhà đầu tư. Cô ấy đã đầu tư 50 triệu nhân dân tệ vào « màu trà » của Phong Bằng."
Ngụy Gia: "..."
Thật lâu sau, Ngụy Gia vò tóc mình "Mẹ kiếp! Có tiền là giỏi sao?."