“Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn,đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh “
- ----------------------
Tống Thanh Y lập tức sửng sốt,hơi có chút khẩn trương “Như vậy... Có được không?”
Trình Dật chỉ thuận miệng hỏi, thấy cô như thế, nở nụ cười “Đùa với em thôi.”
Nhưng hình như nụ cười Trình Dật hình như có chút..... thê lương.
Căng thẳng trong lòng Tống Thanh Y dần dần thả lỏng.
Cô đứng nhìn Trình Dật rửa bát.Tay áo len trắng được xắn lên lộ ra đường gân cánh tay vô cùng xinh đẹp, động tác quen thuộc từ góc độ của cô mà nói, giống như một bức họa.
Bởi vì đẹp quá nên không dám quấy rầy.
Trình Dật im lặng một lúc rồi hỏi: “Hôm nay điểm tâm không hợp khẩu vị?”
“Không có.” Tống Thanh Y dừng một chút mới tiếp tục nói: “Tôi không có thói quen ăn sáng,ông nội luôn biết điều đó nên thường là hôm nay sẽ tự mình chuẩn bị rất nhiều món ở nhà chờ, nếu hôm nay tôi không ăn hết, ông nội sẽ mắng chết tôi.”
“Vậy sao?” Trình Dật nhướng mày.
Rõ ràng là Trình Dật không nói gì nhưng Tống Thanh Y phần nào hiểu được ý anh.
Cô dựa vào tủ lạnh, lắc lắc đầu nói: “Ông nội rất đáng sợ.”
Trình Dật nở nụ cười không nói.
- --------------------------------------------------
Trước khi ra khỏi nhà, Tống Thanh Y hỏi: “Hôm nay cậu có kế hoạch gì không?”
“Có hẹn cùng Ngụy Gia và A Trạch vào buổi chiều.” Trình Dật nói: “Còn có thể có gì chứ ngoài hẹn nhau chơi trò chơi.”
“Được rồi.” Tống Thanh Y đột nhiên nghĩ đến một chuyện - “Bọn họ vì sao gọi cậu là Nam ca?”
Trình Dật đứng ở cửa, tay đưa qua túi xách cho cô sau đó mới chậm chạp đua tay xoa đầu cô.
“Bởi vì khi còn nhỏ chữ đầu tiên nói ra chính là Nam, cho nên trong nhà mới gọi anh là Nam Nam.”
- ---------------------------------------------------
Tống Thanh Y lái xe ghé vào một cửa hàng siêu thị, mua cho ông nội vài món đồ bổ dưỡng,sau đó mới tính tiền đi về.
Ông nội sống ở chân núi Chướng Sơn,ở rìa một ngôi làng, điện nước rất thuận tiện, chỉ cách vài bước chân sẽ có một cửa hàng tiện lợi nho nhỏ. Tống Thanh Y mỗi tuần đi qua sẽ mang cho ông một số nhu yếu phẩm hàng ngày, tất cả đều mua một ít.
Cô mang theo hai túi đồ đi thẳng vào trong nhà.
Lúc đó, ông nội còn đang nấu cơm bên trong nên cô vừa vào đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm của gạo.
Tống Thanh Y vừa đi vào vừa hét lớn: “Ông nội.”
“Không tìm được cửa hay không xách đồ được thế?” Ông nội Tống nói: “Tự mình đi thẳng vào nhà chính đi.”
“Con không xách nổi” Tống Thanh Y làm nũng trước cửa nói “Ông nội đến giúp con với. “
“Thật sự là phiền phức. “Ông nội Tống vừa nói chuyện vừa bước ra nhìn thấy nụ cười của Tống Thanh Y, ông không khỏi mỉm cười,đưa tay lấy hai túi lớn trong tay cô nói:“ Thật không có tiền đồ gì cả?”
“Ai nha, con chính là đứa cháu gái không có tiền đồ duy nhất trên thế giới này của ông đó.”Tống Thanh Y khoác khoác cánh tay ông nội.
“Có rất ít ai thấy việc chính mình không có tiền đồ mà hãnh diện như con “ Ông nội lại nói: “A Đạc đâu? Sao lại không cùng con đến?”
Sắc mặt Tống Thanh Y rất nhanh liền thay đổi một chút, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị hỏi từ trước nhưng khi nghe đến cái tên này, cô vẫn cảm thấy có chút gì đó lộp bộp.
Cô nở nụ cười “Anh ấy bận bịu đi công tác rồi ạ!!!”
“Ồ.” Ông nội Tống cũng không hỏi nhiều, tiếp tục vào bếp bận rộn nấu nướng.
Tống Thanh Y đi tới định giúp đỡ ông một tay, kết quả bị ông nội Tống đánh một cái: “Đừng làm phiền ông, chốc nữa là ăn được rồi.”
Đưa tay quẹt quẹt miệng chính mình, trực tiếp ngồi ở dưới nền nhà nhìn ông nội.
Ông nội ngay lập tức mắng: “Con gái con đứa,không nhìn xem ở dưới dó có bao nhiêu là bẩn đã trực tiếp ngồi ì xuống. Nhanh lên ngồi dậy, ở dưới sàn lạnh lắm, cháu đó,khi còn nhỏ luôn thích ngồi như vậy, bây giờ đều lớn như vậy rồi sao cái tật xấu này của con vẫn như cũ không hề thay đổi chứ!”
Tống Thanh Y quay đầu hướng ông nội ngây thơ nở nụ cười.
Tháng tư,mùa xuân đến vừa đúng,bên ngoài bụi bay mù mịt, cô nheo mắt, nhỏ giọng hỏi: “Ông ơi, lỡ một ngày con cùng A Đạc chia tay thì làm sao bây giờ?”
Ông nội đi qua lấy chổi đem cô đuổi đứng lên “Nói lời ngốc gì đó? Lần trước A Đạc đến thăm ông còn cùng ông nói về chuyện cầu hôn của nó mang con chính thức cùng nó một chỗ, ông lúc đó còn suy nghĩ giúp nó, dù sao đi nữa ông cũng không để con cứ vậy mà chịu nhiều ủy khuất, làm sao bây giờ con lại nghĩ đến chuyện chia tay?”
Tống Thanh Y đứng nhìn ông mang một cái nệm đến “Ngồi lên cái này đi.”
Nhanh chóng ngồi xuống nệm, chống cằm nhìn ánh nắng bên ngoài.
Cô không nói nữa.
Cầu hôn?
Có lẽ là với Thượng Nghiên thì hơn.
Một lúc sau, ông nội Tống đột nhiên hỏi: “Các con thật sự sẽ không chia tay đúng không?”
Tống Thanh Y quay đầu nhìn ông, không nói chuyện.
“Thật sự là chia tay rồi sao?”
Ông nội hít một hơi khí lạnh nói:“Nó có người khác.”
Tống Thanh Y vội vàng đứng lên, đỡ ông nội “Ông nội lại nghĩ nhiều rồi, con với Trần Đạc nào có chia tay.”
Ông nội nhìn cô “Vậy con nói cho ông nghe đi,con nói vậy là có ý gì?”
“Con chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Ông nội Tống trợn mắt nhìn cô:“Trò đùa này của con khiến ông cảm thấy chẳng buồn cười chút nào.”
Tống Thanh Y không nói gì, quyết định giữ im lặng.
- ------------------------------------------------
Sau khi ông nội bưng đồ ăn đặt lên bàn nhà chính.Hai người ngồi xuống cùng nhau uống một chút rượu, uống một lúc,Tống Thanh Y sắc mặt ửng hồng cùng ông nội Tống cũng có chút say say.
Ông nhìn Tống Thanh Y, đột nhiên nói: “Tẩu lượng kém cỏi.”
“ Ông nói,các con trẻ tuổi có nhiều chuyện ông không tiện hỏi, muốn kết hôn thì kết hôn, chia tay thì chia tay, ông có thể nói cái gì. Đây là toàn bộ tự do của con, ở phía trước còn phải tự mình đi một đường dài, nếu ông mất đi, con sẽ phải tự mình gánh vác khoảng đời còn lại của chính con, ông cái gì cũng không cần biết,cũng không đi quản.”
“ Cho dù có chia rẽ, về sau lại một lần lựa chọn một người thật tốt. Ông nội không thể chăm sóc con vĩnh viễn cả một đời, ba mẹ con đều không có trách nhiệm, ra đi rất sớm nên con phải có trách nhiệm với cuộc đời con, đường nên đi nhất định phải đi cho tốt.”
“A Đạc...” Ông nội nở nụ cười “Không phải là người duy nhất con bắt buộc phải chọn?”
“Nhìn đi,bên ngoài nhiều chàng trai tốt như vậy, cũng không phải chỉ có duy nhất mình Trần Đạc?”
Hai tay Tống Thanh Y đang siết chặt chậm rãi buông lỏng,ở trên mặt đất,cô nhìn thấy nước mắt chính mình đột nhiên rơi xuống.
Cô lấy chân lau sạch chúng, cúi đầu không nói gì.
Ông nội vỗ vai cô và nói: “Hãy sống như những gì con thấy là chính con nên làm.”
“Cuộc đời ngắn ngủi mấy chục năm, rất nhanh sẽ qua.”
Tống Thanh Y hét lên: “Ông ơi.”
Ngay khi giọng nói đó vừa rơi xuống, điện thoại đã kịp thời vang lên.
Cô nhấc máy, là Trình Dật.
“Khi nào thì em trở về?” Trình Dật hình như đang say rượu, giọng anh lúc này vô cùng mềm mại tựa như một chiếc lông vũ lướt qua trái tim Tống Thanh Y.
Tống Thanh Y nuốt nước bọt.
Ông nội Tống hỏi: “Là ai thế? A Đạc sao?”
Tống Thanh Y: “Một người bạn.”
Trình Dật ở bên kia điện thoại cười khẽ, mang theo một chút khàn khàn, như có như không thấp giọng trêu chọc: “Chỉ là bạn bè thôi sao? “
- ------Edit:Ninh Hinh------