“Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn,đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh “
- -----------------------------
Theo như lời Tiểu Phật Tử nói Tống Thanh Y hơn hai giờ chiều chạy ra ngoài, lúc sau không thấy trở về.
Hiện tại đã là 7 giờ hơn, bên ngoài bầu trời cũng đã dần tối, còn có đổ mưa tầm tã,người trong tu viện dò hỏi mọi người chung quanh trong tu viện mới biết đã qua ba giờ không ai thấy qua Tống Thanh Y.
Bởi vì cô ấy là người đi cùng với Trình Dật nên tiểu phật tử mới gọi thẳng báo tin cho Trình Dật.
- --------------------
Trình Dật đem xe gửi an toàn dưới Hương Sơn sau đó mới đi cáp treo từ một lối đi khác đi thẳng đến Tuệ Thường Tự.
Bọn Ngụy Gia cũng đi theo Trình Dật đến Hương Sơn.
Cả người Trình Dật lúc này từ trên xuống dưới đều hết mực lo lắng cho cô,anh mím môi hối hả đi nhanh vào bên trong tu viện.
Lúc này trời cũng đã 7 giờ 40, sau khi chủ trì cùng toàn bộ người trong tu viện đi tìm một vòng cũng không nhìn thấy bóng hình Tống Thanh Y.
Bởi vì hậu viện Tuệ Thường Tự rất lớn còn lại là một vùng đất hoang vu địa hình tương đối phức tạp ngoài biên giới tường thành nên nơi đây có rất nhiều con đường nhỏ.Nếu như một khi có người cố tình ẩn nấp một trong những con đường ở đây thì khẳng định trong đêm tối này nhất định tìm không ra người.
Mọi người lúc này đang tập trung ở sảnh trước.
Trình Dật đứng trước mặt chủ trì nhẹ giọng hỏi chuyện lúc ban chiều, chủ trì nói rằng chính người cũng không biết nhiều lắm, chủ yếu là nghe các tiểu phật tử kể lại nhưng cũng đủ để Trình Dật nghe hiểu toàn bộ câu chuyện.
Trình Dật siết chặc nắm đấm.
Nếu như anh biết rằng chuyến đi này sẽ khiến Tống Thanh Y gặp được Trần Đạc, anh nhất định sẽ đưa Tống Thanh Y đi cùng.
“Trần Đạc đâu thưa thầy?” Trình Dật hỏi.
Chủ trì nói: “Nghe được thí chủ kia mất tích đã ra ngoài đi tìm.Bây giờ còn chưa thấy về.”
Vừa dứt lời thì thấy Trần Đạc cước bộ từ đằng xa trở về, anh ta hất mái tóc ướt đẫm của mình và nói:“Bên ngoài trời đang mưa, A Thanh đã về chưa thưa chủ trì? “
Trình Dật quay đầu nhìn Trần Đạc, đuôi mắt anh hơi nhướn lên mang theo sự tàn nhẫn.
Trần Đạc cũng nhìn thấy Trình Dật, anh ta bắt đầu cau mày nói: “Tại sao lại là cậu? A Thanh trở về rồi sao?”
“Anh đã nói gì với cô ấy?”Trình Dật bước tới gần Trần Đạc,ánh mắt anh trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Trần Đạc bởi vì không kiếm được Tống Thanh Y, cả người vô cùng bực bội giờ phút này lại bị Trình Dật chất vấn nên giọng điệu anh ta cũng trở nên càng tệ hơn: “Vậy thì có liên quan gì đến cậu chứ?”
“Tôi cùng A Thanh là thanh mai trúc mã chơi với nhau từ nhỏ mà cậu có khi lúc đó còn chưa sinh ra đời, cậu nói xem cậu có tư cách gì ở đây chất vấn tôi?Rõ là vớ vẩn? “
“Tôi hỏi anh đã nói gì với cô ấy?” Trình Dật lặp lại lần nữa.
Trần Đạc sốt ruột nhìn Trình Dật, khiêu khích nói: “Chuyện của tôi với cô ấy cùng cậu có cái RẮM quan hệ!”
Bang.
Trình Dật đánh vào mặt Trần Đạc một cú đấm mà không hề tỏ ra thương tiếc khiến anh ta phải lùi lại vài bước.
Trần Đạc sững sờ vài giây”Cậu dám đánh tôi?”
“Cái gì không dám?”Trình Dật từng bước tiến lại gần “Tôi hỏi anh đã nói gì với cô ấy?”
Trần Đạc chế nhạo “Thật là thú vị”
Nói xong câu này anh ta đi về phía trước, đối mặt với Trình Dật giằng co “Tôi cũng nói cho cậu hay, chuyện của tôi với cô ấy cùng cậu có cái RẮM quan hệ!”
Trình Dật tung nắm đấm nhưng lại bị Trần Đạc một tay ngăn lại “Cậu muốn dùng cú đấm này tương tự lần thứ hai sao?”
Vừa dứt lời, nắm đấm kia của Trình Dật đã đánh vào má còn lại của anh ta.
Trần Đạc mất cảnh giác lại bị cậu ta đánh một quyền,cả người tức giận đến nổi khóe miệng nhếch cao lên.
“ Cậu,Fuck con mẹ nó!” Trần Đạc bùng nổ tức giận và bước tới đánh Trình Dật.
Đại Lâm vội vàng bước tới chặn Trần Đạc và một số người khác kéo lấy Trình Dật.
Bởi vì nơi đây là nơi nghỉ ngơi của Phật nên rất nhanh họ thu lại nắm đấm.
Trần Đạc cùng Trình Dật lăn lộn đánh nhau trên mặt đất,lúc này trên người ai cũng không sạch sẽ,đặc biệt là Trình Dật trên người anh vốn dĩ mặc một chiếc áo len màu trắng lúc này cả người nhuộm một màu xám đen, tóc mái rối bù liếc xéo Trần Đạc “Tôi trước đi tìm A Thanh.”
“Chúng ta về sau lại tính toán với nhau hết một lần.”
Nói xong liền đi thẳng ra ngoài.
Tiểu Phật Tử đưa cho Trình Dật một chiếc ô, bọn Ngụy Gia theo sát phía sau.
Vừa ra khỏi cửa, Ngụy Gia đã sửng sốt bời vì trời mưa càng ngày càng to.
Trình Dật gọi Thanh Y khắp nơi trong tu viện nhưng không ai đáp lại.
Anh đi hết một vòng hoang vu theo hướng trụ trì nói ban nãy, trong đêm tối Trình Dật đi một cách không xác định,vẫn như cũ không nhìn thấy được cái gì, một tay anh cầm ô, trong đêm tối chỉ có thể hét lên hết sức mình.
“Thanh Y!”
“Thanh Y!”
“Tống Thanh Y, em đang ở đâu?”
Trình Dật đi hết các con đường lớn nhỏ, bởi vì thấy chiếc ô cồng kềnh nên anh đã mạnh tay vứt nó đi.
Trên núi về đêm cực kỳ lạnh lại bị gió không ngừng thổi qua khiến toàn thân mọi người đều run rẩy.
Trình Dật tìm rồi lại tìm, vừa đi vừa không ngừng hét lên tên cô.
Lúc sau, cuối cùng cũng không tìm được Tống Thanh Y,anh bắt đầu tuyệt vọng,nước mắt lăn dài trên má bất lực quì xuống đất khóc.
Trình Dật khóc rất lâu,cuối cùng - anh nghe thấy một phản ứng yếu ớt.
“Nơi này.”
Đó là giọng Tống Thanh Y.
Trình Dật mừng rỡ tiến lên một bước nhưng lại giẫm phải cành cây gãy trượt ngã quỵ xuống đất.
Một cơn đau bất chợt truyền đến lòng bàn tay.
Trình Dật không hề quan tâm,anh đứng dậy kêu thêm một tiếng: “ Thanh Y, là em sao?”
“ Thanh Y, em nói cái gì đi!”
Mưa càng ngày càng lớn, hạt mưa to đập thẳng vào mặt, bọn Ngụy Gia cũng lần lượt la hét tên cô” “Tống Thanh Y!”
“Thanh Y, em nói gì đi.”
“Nơi này!” Giọng nói yếu ớt của Tống Thanh Y vang lên trong bóng tối.
Một tia sáng lóe lên trên bầu trời sau đó là một tiếng sấm rền cực kì lớn.
Ầm vang.
Cánh tay mảnh khảnh của Tống Thanh Y duỗi ra trong không trung được tia chớp chiếu sáng, rồi đột ngột rút vào hét toán lên khi nghe thấy tiếng sấm.
Tiếng hét xen lẫn với tiếng mưa rơi, đặc biệt vô cùng thê lương.
Trình Dật nhanh chóng chạy dọc theo nguồn phát ra âm thanh.
Vùng núi sau lưng hoang vu đã lâu không được ai dọn dẹp, cành cây ẩm thấp cắt ngang bắp chân của Trình Dật, có thể là chúng vô tình cắt qua quần nên cẳng chân anh bắt đầu cảm giác được sự lạnh lẽo từ bên dưới.
Anh giống như không biết đau, không hề lo lắng về những điều như thế này bởi vì trong đầu anh lúc này chỉ có một suy nghĩ: Thanh Y,cô ấy đang đợi anh.
Ở nơi hoang vắng như thế này một mực chờ anh đến tìm cô.
Khi Trình Dật đi qua chỉ thấy một bóng đen cuộn tròn.
Thân thể tơi tả, quần áo rách nát rất nhiều chỗ.Toàn thân Tống Thanh Y lúc này từ trên xuống dưới bết bát tới nổi Trình Dật thấy được vài mảnh vải nát đang đung đưa trong gió mà cô như thể là một sinh vật vô cùng nhỏ bé đang dần mất đi tất cả hi vọng sống.
Trình Dật ngồi xổm xuống, thậm chí nhìn trên cánh tay cô đang nổi một tầng da gà, một tầng lại một tầng, hiện tại rất đỏ.
Tống Thanh Y ngồi xổm trên tảng đá lớn, hai tay ôm chặt đầu gối, đầu vùi vào bên trong.
Cô không ngừng run rẩy.
Trình Dật nhìn người trước mắt mà trong lòng chua xót không khỏi có chút hành động vụn về.
Một lúc sau, anh thì thầm gọi: “ Thanh Y.”
“Không...” Tống Thanh Y lắc đầu “Tôi không phải Thanh Y.”
Trình Dật liếm liếm môi, trên miệng đều là nước mưa chua lè đắng chát, ánh mắt bên trên đều bị nước mưa va vào không mở ra được, chậm rãi nói “Bà xã.”
Mang theo tình cảm dài bất tận.
Tống Thanh Y rốt cuộc cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt cô lúc này đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu mà xung quanh mắt lúc này cũng đều sưng tấy lên.
Nhìn cảnh này tâm Trình Dật không khỏi đau nát.
Đột nhiên, có một tiếng sấm rền vang lên, Tống Thanh Y trực tiếp nhào vào trong ngực Trình Dật.
Cô thì thầm nói bên tai anh: “Trình Dật...”
Giống như là một loài chim trước khi chết phát ra những âm thanh gào thét cuối cùng.
Trình Dật vỗ nhẹ vào lưng cô “Anh ở đây.”
“Đưa tôi đi.” Tống Thanh Y run rẩy, ôm chặt cổ anh “Tôi... không muốn... nhìn thấy... anh ấy.”
Trình Dật bỗng nhiên nghẹn ngào,đưa tay xoa đầu an ủi cảm xúc cô,nhẹ nhàng gật đầu “Được,anh mang em rời khỏi đây.”
Bọn Ngụy Gia đều đã tới được chỗ này.
Ba người nhìn bóng lưng của Trình Dật sau đó lắng nghe Tống Thanh Y nói ra mấy lời này ai cũng nghẹn ngào đau xót.
Rất lâu về sau, bọn họ vô số lần nghe người khác hỏi về tình cảm Trình Dật cùng Tống Thanh Y như thế nào mà làm cho bọn họ sùng bái đến như vậy.
Bọn họ đều nhớ lại buổi tối hôm ấy--
Ban đêm, thiếu niên mặc áo len màu trắng sớm đã nhiễm đen,cả người ướt đẫm quỳ trong đêm tối nắm đấm siết chặt trong tay ôm lấy cô gái mình hết mực yêu thương vào lòng, đau đớn như sắp chết, anh tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt, cắn chặt răng ôm người trong lòng không ngừng run rẩy,nhẹ nhàng thì thầm bên tai:
“Đừng sợ,anh bảo vệ em”
“Đừng khóc nữa,tim anh đau lắm”
Ngay lúc đó họ mới hiểu được có lẽ cả đời này của Trình Dật, thứ anh tâm tâm niệm niệm cả đời này chỉ có duy nhất mình Tống Thanh Y,cô không phải là cô gái xinh đẹp và đơn thuần nhất thậm chí là cô gái đang ở ranh giới của sự bế tắc nhưng lại là niềm tin cùng sự tín ngưỡng của chàng trai toả sáng, ấm áp Trình Dật.
Cuối cùng Tống Thanh Y cũng òa lên khóc,cô ôm chặt lấy Trình Dật khóc điên cuồng nức nở chưa từng có, từng tiếng từng tiếng càng ngày càng bi thương hơn tiếng trước, từng chút từng chút một vô cùng thảm thiết.
Tiếng khóc ấy ngay cả bọn Ngụy Gia cũng có cảm giác như thể có cây kim đâm vào tim bọn họ!
“Dẫn tôi đi đi.”
Trình Dật gật đầu.
Sau đó anh từ từ đứng dậy ôm Tống Thanh Y trở về, cơn mưa lớn làm ướt tóc mái, quần áo lấm lem rách nát, cô gái xộc xệch trong gió mưa, chàng trai ấm áp dùng thân mình che chắn cho cô gái trước mọi mưa gió,bóng lưng anh vừa kiên định lại vừa ấm áp, như thể sắp phát sáng.
Tô Giang cầm ô cho họ trong im lặng và quay trở lại theo con đường cũ.
Chỉ riêng đoạn đường này đã mất gần nửa giờ, có thể tưởng tượng một mình Tống Thanh Y đã chạy có bao nhiêu là xa.
- ---------------------
Khi họ quay lại, Trần Đạc vẫn còn ở đó.
Nhìn Trình Dật hai mắt đỏ hoe mà trong ngực là Tống Thanh Y đang ngủ.
“A Thanh.” Trần Đạc vô thức đi lại cướp Tống Thanh Y trên tay Trình Dật lại bị anh bất ngờ xoay người né tránh.
Trần Đạc nhìn theo bóng lưng của Trình Dật, đột nhiên hét lên: “Cậu dựa vào cái gì ôm cô ấy!”
Trình Dật ngừng bước, dường như sợ đánh thức người trong ngực,chậm rãi nói “Tôi là chồng của cô ấy.”
Trần Đạc đứng đó và nhìn thấy bộ dạng Tống Thanh Y cuộn tròn trong vòng tay của Trình Dật như một con mèo.
Tống Thanh Y đã từng thuộc về một mình anh.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một người khác xuất hiện và trở thành người thân mật nhất, chiếm chỗ của anh bên cạnh cô.
Trần Đạc nhìn Trình Dật càng ngày càng phát điên lên vì ghen tị.
“Cậu không xứng!” Trần Đạc nói.
Khóe môi Trình Dật nở một nụ cười, trực tiếp nhìn chằm chằm anh ta từ trên xuống dưới, nhếch mép khinh thường “Rác rưởi.”
Trình Dật thật sự cảm thấy rằng Trần Đạc chính là loại rác rưởi gớm giếc không hề có giá trị tái chế.
Mặc kệ Trần Đạc,anh nhanh chóng ôm Tống Thanh Y trở về phòng, vốn đã định rời đi nhưng cánh tay cô vẫn như cũ nắm chặt tay anh nên anh đành phải ở cùng cô một lát, đợi đến khi Tống Thanh Y ngủ say anh mới đổi quần áo đi ra ngoài.
Ngụy Gia và những người khác đang tán gẫu ở cửa.
“ Biểu hiện của Nam ca hôm nay quả thật quá xuất sắc!” Ngụy Gia nói: “ Trần Đạc đúng là cẩu súc sinh.”
“Đó là bạn trai cũ của nữ thần cậu trước kia.”Từ Trường Trạch cười.
Tô Giang đút hai tay vào túi quần, dựa vào cột ngoài hành lang nhìn mưa bên ngoài, trầm giọng nói: “Trên mạng đều nói cô ấy là tiểu tam.”
“Tớ dựa vào.” Ngụy Gia đột nhiên trở nên lo lắng “Này, Giang Giang! cậu bình thường không biết cái gì gọi là tin tức sao?Sao cậu lại không biết phải trái như vậy!”
“Phải hay không phải, cậu hỏi Trình Dật thì biết!!!” Tô Giang nói: “Gặp được Trần Đạc một tên cặn bã như vậy tính ra là do cô ấy xui xẻo.”
Trình Dật vừa đúng lúc đẩy cửa ra mà trên người quần áo cũng đã được thay mới.
“Sáng sớm ngày mai các cậu hãy về.” Trình Dật đã khôi phục lại bình tĩnh, giọng nói anh vẫn như trước.
Sau khi mọi người đáp được.
Ngụy Gia liền nhìn vẻ mặt của Trình Dật, do dự hồi lâu, ấp úng hỏi:“Nam ca, chị dâu trước kia thật sự là một đôi với tên cặn bã kia sao?”
“Trên mạng không phải nói bọn họ chỉ là tình yêu thuở nhỏ sao? “
Dưới ánh mắt sắc như dao của Trình Dật, Ngụy Gia sợ hãi trốn phía sau lưng Từ Trường Trạch, vội vàng lẩm bẩm: “Không muốn nói thì không nói, đừng làm em sợ.”
Trình Dật đột nhiên nở nụ cười “ Lời nói trên mạng cũng có thể tin?”
“Vậy...” Ngụy Gia thử hỏi: “Cô ấy thực sự là một kẻ chen chân thứ ba?”
Trình Dật cười lạnh nói: “Đừng đem cảm tính của cậu ra đánh giá con người cô ấy “
“Em...” Ngụy Gia nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Trình Dật, trong lòng bắt đầu sinh ra cảm giác bất an,sợ hãi “Nam ca, anh muốn làm cái gì?”
Trình Dật lắc đầu “Không làm gì cả.”
Ngay lúc Ngụy Gia thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Trình Dật nhẹ giọng nói: “Tôi bây giờ chỉ muốn chửi người.”
Ngụy Gia: “...”
Tô Giang khá quen thuộc với thái độ này của Trình Dật, cậu nhanh chóng tiến tới đập mạnh vào vai anh “Nếu cần thì gọi cho chúng em.”
Trình Dật khẽ gật đầu “Vậy thì tôi sẽ không khách sáo đâu.”
Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng kêu chói tai, Trình Dật lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
- ------Edit:Ninh Hinh------