“Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn,đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh “
- ----------------------
Trình Dật cùng Trần Đạc đứng đối diện,bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không lui một bước.
“A Thanh.” Trần Đạc lấy khẩu trang xuống “Bà nội muốn gặp em.”
“Tôi không muốn gặp.” Tống Thanh Y nắm chặt bàn tay Trình Dật “Anh đi đi.”
“A Thanh.” Giọng điệu anh ta thành khẩn”Bà nội dầu gì cũng là nhìn xem em lớn lên, em như vậy có quá tuyệt tình không?”
Tuyệt tình?
Tống Thanh Y nghe hai chữ này đều cảm thấy châm chọc.
Cô nhếch môi cười, nắm đấm siết chặt, mím môi thành một đường, giọng nói run run kiên định “Hãy ra khỏi nhà tôi ngay.”
“A Thanh, em thay đổi.” Trần Đạc đi phía trước nửa bước, nắm tay Tống Thanh Y, lại bị Trình Dật kéo cổ tay trở về.
Một tay cậu lôi kéo rương hành lý, một tay đem Tống Thanh Y gắt gao bảo hộ sau lưng, nhíu mày”Trần Đạc?”
Trần Đạc gật đầu, đối với người này nhận ra mình cũng không có cái gì ngạc nhiên.
Dù sao gương mặt của cậu luôn dễ bị nhận ra, chỉ là người này trong mắt biểu lộ ra địch ý khiến Trần Đạc có chút không kiên nhẫn”Cậu là ai? Tôi và A Thanh cùng cậu không quen biết, đừng nhúng tay vào chuyện của chúng tôi.”
“Thật ngại, cô ấy là vợ tôi.Hiện tại cô ấy không muốn gặp anh,mời anh đi khỏi đây,đừng cản trở chúng tôi vào nhà?.”
Nói xong vội kéo Tống Thanh Y đi về phía trước.
Trần Đạc sững sờ tại chỗ.
Thẳng đến hai người đi tới cửa, Tống Thanh Y đang chuẩn bị ấn vân tay, Trần Đạc mới bước nhanh tới “A Thanh...”
Một tiếng kêu này kiều diễm mà lưu luyến.
Tống Thanh Y thực sự đã ảo tưởng, phảng phất bọn họ trở về lúc nhỏ, giống như chưa từng trải qua những quá khứ đau lòng, như thể trở lại lúc trước Trần Đạc là người luôn thích xoa xoa tóc cô,dịu dàng ôn nhu kêu A Thanh.
Chỉ là ảo giác một chút ngắn ngủi, không biết anh ta đã nghĩ như thế nào,khẽ nói “Em gạt anh đúng hay không? Chỉ là vì giận anh!A Thanh, loại người này nhìn ra là không đáng tin, coi như em không cần anh, em cũng có thể tìm một người tốt hơn với em.”
Tống Thanh Y lúc này mới hoàn hồn, nhìn chằm chằm Trần Đạc, khóe môi bất giác cong cong”Anh cút cho tôi.”
Không chút lưu tình khép cửa lại.
Cô dựa vào cánh cửa, ngón tay run run từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá cùng bật lửa, trong hộp những điếu thuốc bên trong đều đã dùng hết rồi.Tống Thanh Y không ngừng ấn bật lửa kêu “cạch cạch”, cố gắng làm dịu cảm xúc kích động bản thân mình bằng ánh sáng ngắn ngủi từ bật lửa.
Ngón cái có chút đau.
Một bàn tay chậm rãi đưa qua cho cô một điếu thuốc.
Tống Thanh Y ngẩng đầu nhìn Trình Dật, sau đó lại cúi đầu.
Đôi mắt đó quá sạch, làm sao một người như cô lại xứng đáng với đôi mắt sạch như vậy.
Đốt điếu thuốc, run tay đưa đến bên miệng hít một hơi, bởi vì vội vàng mà bất ngờ bị sặc, ôm ngực bắt đầu ho khan, một đôi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào sống lưng, một chút lại một chút, dường như đang trấn an.
Khói bao quanh, trái tim bồn chồn có chút bình tĩnh.
Giống như mọi thứ đang được xây dựng thành bức tường kiêng cố, miễn là chỉ cần cô đứng ở đây thì sẽ mau chóng an toàn.
Ánh mắt Trình Dật lo lắng nhìn Tống Thanh Y, cô chỉ tay vào căn phòng trống, thấp giọng nói: “Xin lỗi, cậu đi trước thu dọn đồ đạc của mình, có một số việc sau đó tôi sẽ cùng cậu giải thích sau.”
Hiện tại trong lòng cô có hơi bối rối và không thể suy nghĩ. Trái tim đang đập dữ dội, không biết điều gì đúng và sai, thậm chí bản thân cô đang không biết nên đem chuyện này nói ra như thế nào và nên bắt đầu từ đâu.
Trình Dật lo lắng nhìn Tống Thanh Y, có rất nhiều chuyện muốn nói, cuối cùng chỉ vỗ nhẹ nhẹ lên cánh tay cô”Đừng đau khổ.”
***
Tống Thanh Y cùng Trần Đạc năm tuổi đã quen biết,là thanh mai trúc mã.
Ngay từ lúc hai người còn nhỏ, Trần Đạc luôn luôn là người dễ chung sống, hài hước,cái gì cũng giỏi mà Tống Thanh Y cô bên cạnh ngược lại luôn luôn là người thích im lặng,trên người lại chẳng có nơi nào gọi là đặc biệt thu hút.
Sau này lớn lên, Trần Đạc học đại học chuyên ngành diễn viên còn Tống Thanh Y học chuyên ngành biên kịch thiên về tiểu thuyết lãng mạng, khi Trần Đạc ra trường, vì không có kịch bản thích hợp làm bước đệm cho mình nên Tống Thanh Y đã giúp anh, cầm bút và viết ra kịch bản « Lý Tưởng Của Ta Quốc ».
Lấy tính cách Trần Đạc ra làm nhân vật chính.
Cũng nhờ đó mà năm 2010, thành Bắc xuất hiện hai “Thiên tài“.
Một là Tống Thanh Y mười bảy tuổi “Thiên tài thiếu nữ”, một người khác là “Thiên tài diễn viên” Trần Đạc, bộ phim « Lý Tưởng Của Ta Quốc » khoa học viễn tưởng siêu cường, Trần Đạc vô cùng nhuần nhuyễn đem kịch bản diễn vô cùng thành công, hai người nhanh chóng gặp may.
Trần Đạc cũng bởi vậy được khen là “Người chồng Quốc dân “.
Sức ảnh hưởng « Lý Tưởng Của Ta Quốc » rất cao, thậm chí đạt rất nhiều thành công vang dội, Tống Thanh Y được rất nhiều bậc tiền bối đi trước và báo chí giới truyền thông khen ngợi nhiều lần, từ đó mọi người không ai không biết đến bàn tay biên kịch vàng “Thiên tài thiếu nữ” Tống Thanh Y, kịch bản viết ra đều vô giá, khó thỉnh cầu.Và quan trọng,vai nam chính được viết bên trong kịch bản luôn luôn là Trần Đạc.
Tống Thanh Y chưa bao giờ nghĩ Trần Đạc sẽ tỏ tình với cô vào năm sinh nhật hai mươi tuổi ngày đó, Tống Thanh Y cứ như vậy mơ mơ hồ hồ trở thành bạn gái Trần Đạc.
Kỳ thật cùng trước kia cũng không có cái gì không giống.
Cô vốn không có bạn bè, ngoại trừ Trần Đạc.
Vả lại, còn có nữ chính « Lý Tưởng Của Ta Quốc » Thượng Nghiên, hai người đều là bạn tốt của nhau.
Làm sao có thể lường trước được, vào ba tháng trước, sinh nhật Trần Đạc qua ngày hôm sau, cô nhìn trong nhà thấy được trên người Trần Đạc quần áo xốc xếch cùng Thượng Nghiên nằm trên một cái giường.
Thậm chí cũng không lâu sau đó Trần Đạc cùng Thượng Nghiên tung tin công khai tình cảm ra bên ngoài, Tống Thanh Y mau chóng trở thành người chen chân thứ 3,Tống Thanh Y “Thiên tài thiếu nữ” đều là giả, báo đài tin tức liên tục đưa tin về việc kịch bản cô viết ra toàn là nhờ viết giùm.
Khi Tống Thanh Y viết kịch bản, tất cả bản thảo gốc bên trong đều không lưu lại, tin tức lật ngược phải trái trắng đen, hơn nữa còn có một số người ra mặt đem chứng cớ phơi bày ra bên ngoài,cứ như vậy thanh danh cô xuống dốc nhanh chóng.
Chỉ sau một đêm, từ một người được gọi là “thiên tài thiếu nữ” trở thành người mang tiếng xấu là đồ vô sỉ,người phá hoại gia đình... khắp nơi.
Trong một đêm, cô từ trên cao ngã xuống, ngã ở trong bùn, bị người ta hung hăng đạp ở dưới chân.
Mà bạn trai của cô chính là Trần Đạc, không ra mặt phát ngôn, tùy ý để dư luận nói càng ngày càng nghiêm trọng.
Cô cùng với Trần Đạc bảy năm, chưa bao giờ công khai ra ngoài, cho nên từ bạn gái chính thức, trở thành người chen chân tình cảm kẻ thứ ba.
Cô bị ném đồ lên mình, đi trên đường thậm chí có người còn hướng cô tạt a- xít sun-phu-rit.
Rơi vào đường cùng, cô chuyển nhà, lựa chọn tự giam mình ở trong nhà hai tháng, sống không bằng chết.
Tối hôm qua là cô tính toán thay đổi cuộc sống chính mình, uống say muốn tìm người thuận mắt ooxx, nếu như có thể kết hôn, càng tốt.
Trong trận chiến này, cô không muốn mình thua quá xấu hổ.
Và hôm nay, cô đã làm được điều đó nhưng cô lại không cảm thấy mình đang hạnh phúc.
Thậm chí ngay lúc này bản thân không thể không nghĩ rằng mình có thể đã triệt để thất bại.
Tất cả mọi thứ bên trong cô ngột ngạt và nặng nề, không thể hít thở,ở trên biển trôi lơ lửng mênh mông, cô chỉ có thể ôm một cái gỗ nổi gần đó, chính mình còn chưa biết có thể hay không có thể sống, lại kéo một người khác cùng cô xuống nước.
Trình Dật ngồi đối diện, nghe cô đem mọi chuyện nói một lần, về chuyện tình cảm lời ít mà ý nhiều, nhẹ nhàng bâng quơ, tất cả sự tình đều là thật lòng moi ra kể.
Điếu thuốc kẹp ở ngón tay sắp tàn, chính cô lại không phát giác “Mọi chuyện chính là như vậy, hiện tại tôi chính là người tai tiếng khắp nơi, chúng ta không công khai, cậu giúp tôi ứng phó Trần Đạc cùng Thượng Nghiên, thù lao chúng ta cùng thương lượng “
Cô không muốn hai người này nhìn thấy cô bộ dáng chật vật.
Cô trầm mặc, cô kiêu ngạo, đối với chuyện này khinh thường, nhưng chính bản thân mình lại làm không được.
Sự tự tin trong một đêm toàn bộ đổ sụp.
Trình Dật không nói chuyện, với lấy điếu thuốc sắp cháy hết từ trên ngón tay cô. Ngón tay anh cuộn tròn dưới đống tro tàn nóng bỏng, lông mày hơi nhăn lại, nhanh chóng ném nó vào bên trong thùng rác.
Tống Thanh Y từ trong thế giới của mình tỉnh dậy, có chút chật vật.
“Xin lỗi.” Tống Thanh Y nói.
Trình Dật thật lâu không nói.
“Thật khó khăn sao?” Tống Thanh Y chủ động hỏi.
Người là cô trêu chọc, cô tất nhiên muốn chủ động, kỳ thật lúc trước quen Trần Đạc cô thường thường là người im lặng.
Nhưng nay bỗng nhiên gặp Trình Dật một người im lặng hơn mình so với cô, hóa ra cô lại là người nói nhiều.
Trình Dật sạch sẽ thuần túy, Tống Thanh Y rất không muốn cho cậu biết việc này.
“Cậu không cần để ý...” Tống Thanh Y không nói nên lời.
Dù cho Trình Dật hiện tại thật sự để ý cũng không có biện pháp,cũng không thể nào quay lại được nữa.
Tựa như vừa rồi, mặc dù thống khổ, nhưng có Trình Dật, ít nhất cô không đến mức phải hoảng sợ luống cuống, có người ngăn trước thân thể bảo vệ cô an toàn.
“Đau không?” Trình Dật ngồi xổm trước mặt Tống Thanh Y,anh nhẹ niết từng ngón tay sau đó cuối đầu đem ngón tay bị bỏng thổi thổi.
Vành tai Tống Thanh Y nóng lên.
Cô liếc nhìn ngón tay bị đốt thành một dấu đo đỏ,chỉ là cũng không có cảm giác đau đớn,chậm rãi lắc lắc đầu.
“Làm sao mà không đau?” Trình Dật lẩm bẩm nói: “Ở đây có hòm thuốc không?”
Bởi vì cũng vừa chuyển qua đây không bao lâu, trong nhà đồ vật chuẩn bị cũng không đầy đủ, cho nên cô lắc đầu.
Trình Dật đứng dậy trở về phòng.
Tống Thanh Y nhìn bóng lưng cậu rời đi,ngồi trên sô pha gọi điện thoại cho bảo vệ tiểu khu:Sau này những người không liên quan không được cho vào tiểu khu nhà tôi.
Sau đó cũng không yên tâm,mở wechat gửi ảnh chụp Trần Đạc qua, nói: Nhất là anh ta.
Bảo vệ tiểu khu: Anh ấy tự xưng là người nhà của cô nên chúng tôi không dám cản trở.
Tống Thanh Y: Tôi họ Tống, không phải họ Trần, một năm ba vạn là tôi trả cho anh, tôi không hi vọng những người như vậy tiếp tục đến quấy rối.
Bảo vệ tiểu khu: Vâng,thưa cô.
Tin nhắn trong danh sách đen vẫn đang tăng lên. Trần Đạc bên đó đã gửi cho cô hơn 20 tin nhắn văn bản. Nhìn tin nhắn cuối cùng anh ta gửi cách đây không lâu: A Thanh, Em thay đổi.
Tống Thanh Y tắt di động,sau đó cởi giày nhắm mắt vùi mình trong sô pha.
Chốc lát sau, cảm giác trên ngón tay lành lạnh, mở mắt và nhìn thấy Trình Dật bên cạnh đang chăm chú thoa thuốc.
Trình Dật giải thích: “Lúc trước có một người bạn thường xuyên bị bệnh nên bình thường sẽ có chuẩn bị hòm thuốc dự phòng.”
Ngón tay Trình Dật cũng bị bị phỏng, Tống Thanh Y cũng giúp cậu thoa.
Hai người đều im lặng, ngồi đối diện nhau lại không có gì đáng nói.
Sau một lúc lâu,Tống Thanh Y khẽ hỏi “Vì cái gì cậu lại muốn cùng tôi kết hôn?”
Lúc trong khách sạn, Trình Dật vốn có thể cự tuyệt.
Nhưng anh lại đáp ứng.
Trình Dật nhìn cô chằm chằm,không nói chuyện.
Tống Thanh Y suy đoán”Là vì muốn đối với tôi phụ trách sao?”
Trình Dật mím môi, Tống Thanh Y nở nụ cười “Xem ra tôi đoán đúng rồi?”
“Mọi người đều là người trưởng thành,cậu không cần xem là thật?” Tống Thanh Y trấn an Trình Dật, cũng là đang an ủi chính mình “Cậu không cần thiết phải có gánh nặng như vậy trong lòng.”
Trình Dật nhìn cô, ánh mắt cậu trong suốt như pha lê.
Tống Thanh Y đứng dậy,lấy 2 chai nước từ trong tủ lạnh,mở nắp và đưa qua “ Mặc kệ cậu vì lí do gì đáp ứng cùng tôi kết hôn, tóm lại...”
“Nếu tôi nói thích chị thì sao?” Trình Dật ngắt lời,trông lời nói cực kì nghiêm túc.
- ------Edit:Ninh Hinh------