Trình Dật không phải là một người thích tổ chức sinh nhật.
Lúc ấy, toàn bộ ký túc xá đều tổ chức sinh nhật, duy chỉ có Trình Dật là không tổ chức.
Tháng 6 ngày 15 đêm hôm đó, ở ký túc xá nhận được năm cái bánh ngọt, mọi người trong kí túc xá mới biết ngày đó là sinh nhật Trình Dật,cũng ngay hôm đó bọn họ biết được thì ra Trình Dật không có cha mẹ.
Sau này sinh nhật hàng năm, Ngụy Gia nhất định sẽ tỉ mỉ chuẩn bị sinh nhật cho anh. Nay đã bốn năm, Ngụy Gia vẫn nhiệt tình chuẩn bị.
Theo lời Ngụy Gia mà nói, cậu ta sẽ mừng sinh nhật cho Nam ca đến tám mươi tuổi,mới ngừng.
Lúc Tống Thanh Y tới, Ngụy Gia đang chỉ huy Từ Trường Trạch hướng trên tường treo chữ chúc mừng sinh nhật.
“A Trạch, lệch rồi, hướng bên phải một chút, đúng đúng đúng, lại bên phải, ok.” Ngụy Gia vừa ok,trong tay cầm chữ “Trình Dật” treo trên tường phía sau chữ “chúc mừng sinh nhật“.
“Giang Giang, cậu treo ngược rồi,mau lên treo lại đi” Ngụy Gia chỉ huy.
Tô Giang không trả lời, nhưng đem chữ treo lại một lần nữa.
Bên khách sạn này tương đối giá cao, bên cạnh chính là KTV, quán Bar sát cùng phục vụ, Tống Thanh Y đến trước cũng tìm hiểu một chút, giá cả là 3000-5000/ người.
Cũng là không ngại tiền bạc, làm cô kinh ngạc là, bạn bè Trình Dật rất có tiền,bọn họ nguyện làm sinh nhật cho anh ở nơi đây.
Cô cười cùng bọn Ngụy Gia chào hỏi, sau đó hỏi, “Có cái gì cần tôi giúp không?”
Ngụy Gia đang đứng trên ghế cao, đứng không ổn lắm, cười nói: “Chị dâu, không cần, chốc nữa đem Nam ca lừa đến đây là tốt rồi.”
“Lừa?” Tống Thanh Y nghi hoặc.
Ngụy Gia cười ngượng ngùng, “Cho anh ấy bất ngờ ấy mà.”
Tống Thanh Y hiểu, nhưng cô chưa làm qua việc này bao giờ.
Cô buông túi xách xuống, đi qua chỗ Từ Trường Trạch làm trợ thủ, kỳ thật bọn họ đều làm xong cả rồi, Tống Thanh Y vô cùng nhàn rỗi.
“Bánh ngọt các cậu đã mua chưa?” Tống Thanh Y hỏi.
Trong phòng yên tĩnh vài giây, động tác như bị ấn tạm dừng, Từ Trường Trạch khụ một tiếng, nói”Chúng em hình như quên mất rồi.”
Vì thế, Tống Thanh Y lại đi ra ngoài mua bánh ngọt.
Đợi đến khi mọi chuyện đều dàn xếp tốt đẹp; bên ngoài trời dần tối.
Chỗ bọn Ngụy Gia đặt là ở tầng 7, có cửa sổ thủy tinh lau rất sạch sẽ, còn có rèm màu trắng mỏng, từ nơi này nhìn ra, bên ngoài cảnh đẹp không sao tả xiết.
Tống Thanh Y là người không giỏi nói chuyện, cô ôm cánh tay đứng trước cửa sổ, trước sau đều im lặng.
Mà Ngụy Gia bọn họ thấy cô như vậy, còn tưởng rằng là cô có tâm sự, cũng không ai dám đi quấy rầy.
Đợi cho bên ngoài đèn đường đều sáng, cô liền nhắn cho Hà Đào: Xong việc chưa?
Hà Đào cách một lát mới trả lời: Chuẩn bị kết thúc.
Cô nói chuyện về kịch bản với Hà Đào một hồi sau mới quay đầu hướng bọn Ngụy Gia “Xuỵt” một cái “Tôi hiện tại gọi điện thoại cho Trình Dật.”
Ngụy Gia bọn họ lập tức im lặng.
Cô không nhanh không chậm gọi điện thoại, kỳ thật là ngón tay đang run.
Cô từ trước đến giờ không có nói dối, cũng không có làm qua hành vi như vậy.
Ở cùng Trần Đạc và Thượng Nghiên,thường thường là cô nói cái gì, cần đi làm cái gì, cô cứ làm, thậm chí rất ít khi bọn họ hỏi nguyên do, rất nhiều năm trôi qua vẫn như vậy.
Hàng năm Trần Đạc cùng Thượng Nghiên sinh nhật, thường thường là cô sẽ suy nghĩ thật lâu, cho nên khi đến sinh nhật bọn họ trước một tháng, cô sẽ đặc biệt mua cho bọn họ những món quà hợp ý cả hai.
Tống Thanh Y ấn gọi, tiếng chuông chậm rãi reo.
Lần thứ nhất không có nhận.
Tống Thanh Y kiên nhẫn gọi lần thứ hai.
Đầu hạ, gió đêm thổi vào, nhẹ nhàng lay động tóc cô, bên ngoài đèn đuốc sang trưng...
Điện thoại gọi lần thứ tư, Trình Dật mới nhận “Em đói bụng sao? Anh đang chuẩn bị đi qua, còn phải qua một khoảng thời gian nữa mới đến. Em muốn ăn hay uống cái gì? Cháo nấm hương được không? Anh mua cho em...”
“Em không đói bụng.” Tống Thanh Y ngắt lời anh, chậm rãi nói: “Anh còn chưa xong việc sao?”
“Xong rồi.” Trình Dật bên kia nói “Anh đổi quần áo liền qua ngay.”
Tống Thanh Y suy nghĩ hồi lâu, nói: “Em... Không ở bệnh viện.”
Trình Dật bên kia im lặng “Vậy em bây giờ ở đâu?”
“Ở An thị.” Tống Thanh Y báo địa chỉ, ngón tay trái không ngừng móc cửa sổ, “Hôm nay muốn ra bên ngoài ăn cơm, một mình đi ra, sau đó đi đến bên này.”
Trình Dật im lặng hai phút, sau đó nghe anh la to trong điện thoại “Ngụy Gia.”
Mọi người đều đang nín thở nghe lén, Ngụy Gia đứng cách Tống Thanh Y không xa, đột nhiên bị Trình Dật rống, cậu theo bản năng đáp.
Nói xong, phát hiện Từ Trường Trạch thở dài, Tô Giang hướng cậu mắt trợn trắng, lúc này mới mím môi, hướng về phía hai người vô tội chớp mắt.
Mà Tống Thanh Y bị hoảng sợ, sau cũng phản ứng kịp, cô trực tiếp mở loa ngoài.
Trong lúc nhất thời im lặng.
Trình Dật bỗng nhiên khẽ cười nói: “Được, anh lập tức tới bên đó.”
Tô Giang bước lên một bước, tiến tới nói cho điện thoại bên kia nghe: “Người đều đã đầy đủ, chỉ thiếu anh thôi.”
“OK.” Trình Dật cười đáp, sau đó tiếng nước chảy truyền ra, “Không nói với các cậu, tôi tắm.”
Ngụy Gia bỗng nhiên kề sát bả vai Tô Giang kêu, “Nam ca, anh tắm rửa vẫn nghe điện thoại?! Lúc trước bọn em điện cho anh,anh đều không tiếp.”
Trình Dật dừng hai giây, cười tùy ý, “Cậu dám so với vợ tôi sao?”
Ngụy Gia: “... Dựa vào!”
“Nhớ đối tốt với vợ tôi.” Trình Dật dặn dò: “Tôi sẽ tới rất nhanh.”
Về sau cười cúp điện thoại.
Tống Thanh Y cầm di động trong tay đều nóng lên, cả người giống như bị ném vào lò hỏa,sợ chết mất.
Trình Dật nói chữ kia,đặc biệt tự nhiên, Tống Thanh Y tuy rằng không phải lần đầu tiên nghe anh gọi mình như vậy, nhưng ở trước mặt các bạn Trình Dật nhắc tới, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, trong lòng giống như nai con chạy loạn, bùm bùm nhảy không ngừng.
Cô thu di động, lần nữa nhìn phía trước cửa sổ, không dám cùng Ngụy Gia bọn họ nói chuyện.
Cô cảm giác được Tô Giang trên dưới quan sát cô,về sau còn lôi Ngụy Gia đang muốn mở miệng trở lại bàn ăn.
Di động nhẹ rung, là tin nhắn của Hà Đào.
- Trình Dật thật sự là nhân tài đó.
Hà Đào còn gửi thêm một câu: Có thể... Sau này cậu ta sẽ vô cùng có triển vọng.
Tống Thanh Y không có tiếp lời.Lại thấy tin nhắn của Hà Đào:“Hôm nay,diễn cảnh dưới nước, mặc dù Trình Dật có vẻ sợ,nhưng cậu ta vẫn hoàn thành tốt ngay lần đầu,đạo diễn rất thích cậu ấy”
Tống Thanh Y nhìn chằm chằm màn hình, quay đầu lại hỏi bọn Ngụy Gia: “Trình Dật... Anh ấy sợ nước sao?”
Tô Giang & Từ Trường Trạch: “Sợ.”
Ngụy Gia sửng sốt, nói: “Anh ấy chưa bao giờ xuống nước. Nhưng Nam ca biết bơi lội, lần trước em rơi vào trong nước,là anh ấy cứu em, bằng không em đã sớm mất mạng.”
Tống Thanh Y gật đầu, về sau nhắn cho Hà Đào: Chị cảm thấy anh ấy có thể đảm nhiệm nam chính bộ « từng » không?
Hà Đào:...
Tống Thanh Y: Không được sao?
Hà Đào phát giọng nói qua “Thanh Thanh, không phải không được. Trình Dật phải nói rất phù hợp, nhưng chị nhìn góc độ của mình nói trắng ra vài câu, chẳng lẽ em không sợ cậu ta là Trần Đạc thứ hai sao?”
“Ở trên người của em hút máu thì thôi đi, cuối cùng cắn ngược lại em một ngụm? Chuyện lúc trước chúng ta còn chưa tính, dù sao em cùng Trần Đạc là cùng nhau lớn lên, tri nhân tri diện bất tri tâm, còn bây giờ thiệt thòi là em đó,Thanh Thanh.”
“Hiện tại chị không đề nghị em tiếp tục đi trên chiếc xe đổ ấy một lần nữa.”
Tống Thanh Y cầm điện thoại ấn âm lượng nhỏ nhất, sau đó đặt ở bên tai nghe.
Hà Đào nói câu nào cũng có lý, Tống Thanh Y sau khi nghe xong nói “Em biết chứ.”
- Nhưng em tin Trình Dật,anh ấy sẽ diễn tròn vai này.
Hà Đào: Chị hiểu. Nhưng chị cảm thấy tình yêu và sự nghiệp vẫn là nên tách ra.
Bên ngoài dần dần chuyển lạnh, Tống Thanh Y đóng cửa sổ lại.
Trình Dật rất nhanh cũng đến, anh để mặt mộc, mặc áo T-shirt màu trắng mỏng cùng quần bò, trong tay mang theo cháo, vào cửa đầu tiên là tìm Tống Thanh Y.
Ngụy Gia trêu Trình Dật trọng sắc khinh bạn, Trình Dật cười đá Ngụy Gia, cậu ta nhẹ nhàng né tránh.
Trình Dật nắm tay Tống Thanh Y kéo đến bên cạnh ngồi xuống, thuận thế ngồi bên cạnh, đem cháo mở ra, là cháo nấm hương, vừa mở ra bốc mùi thơm ngào ngạt.
Ngụy Gia nhìn qua, “ Nam ca, thật không công bằng, vì cái gì chị dâu có cháo, chúng em lại không có?”
Trình Dật liếc xéo Ngụy Gia “Cô ấy ngã bệnh còn cậu cũng bị bệnh sao?”
Ngụy Gia: “Tâm bệnh có tính luôn không?”
Mọi người nhẹ xùy một tiếng.
Mấy người bọn họ nói nói cười cười, bầu không khí rất thoải mái.
Sau khi ăn uống xong, Ngụy Gia tắt đèn, lấy bánh ngọt ra, đốt nến chúc mừng mà hiện tại không có bật lửa, Tống Thanh Y từ trong túi lấy ra một cái bật lửa đưa qua cho bọn họ.
Ngụy Gia ngừng một giây mới nhận, Tống Thanh Y nghe cậu thấp giọng hỏi Từ Trường Trạch, “Chị dâu cũng hút thuốc hả?”
Không có ác ý, chỉ là đơn thuần hỏi.
Ngược lại, cô có chút không được tự nhiên.
Cô cúi đầu ừm nhẹ một tiếng.
Trình Dật nói, “Cậu nói nhiều quá.”
Lúc sau Trình Dật đốt nến chúc mừng, ước nguyện, thổi nến.
Bật đèn lên, Ngụy Gia kích động hỏi “Nam ca, năm nay anh cầu nguyện cái gì thế?”
“Nguyện vọng nói ra sẽ mất linh.” Trình Dật nói chuyện nhìn qua Tống Thanh Y.
Trình Dật lại cười nói”Kế tiếp đi chỗ nào?”
Ngụy Gia bọn họ bỗng nhiên im lặng.
Một lát sau, Tô Giang cười “Anh xem thử chổ nào rồi quyết định đi,tụi em đâu có quen thuộc nơi đây?”
Trình Dật nói:“Tôi tới chỗ này cũng là vì quay phim, các cậu hôm nay nếu không đến tôi đều không biết ở đây có chỗ này.”
“Vậy chúng ta đi chỗ nào bây giờ?” Ngụy Gia nói “Vẫn còn rất sớm, lúc này về khách sạn thì buồn lắm. Bất quá chúng ta đi chơi cho đã, sử dụng hết ví tiền luôn,hai tháng kế tiếp cạp đất cũng được.”
“Cậu tìm thử đi.” Trình Dật luôn luôn hào phóng”Đi đâu cũng được hết.”
Tống Thanh Y bỗng nhiên giơ tay lên, cẩn thận nói: “ Cách vách có KTV, các cậu đi không?”
Lúc nãy cô cũng có đi coi thử, cảm thấy bọn họ khả năng sẽ đi chơi thêm vài nơi, vì thế cô sớm đi coi xung quanh.
Mọi người đều nhìn cô, ánh mắt kinh ngạc, Tống Thanh Y rụt tay về, “Nếu là muốn đi quán Bar, sát vách bên đây cũng có.”
Nghĩ một chút, lại mở miệng, “Tôi cảm thấy các cậu không quá thích hợp đi chơi ở quán Bar.”
Ở đó, Tống Thanh Y có đi một lần, vô cùng ồn ào, không thoải mái.
Nhưng bọn họ vẫn như cũ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, Tống Thanh Y sờ sờ mặt, “Chẳng lẽ trên mặt tôi có cái gì sao?”
Ngụy Gia bỗng nhiên cười rộ lên, “Ha ha ha, không có. Chị dâu, em chính là chưa thấy qua chị cùng bạn bè nói chuyện sẽ nhấc tay, ha ha ha ha, rất đáng yêu đó!.”
Tống Thanh Y xấu hổ, lui về phía sau, Trình Dật ôm eo cô “Cút đi, đừng có trêu vợ của tôi.”
Tống Thanh Y: “...”
Mọi người cuối cùng lựa chọn đi KTV.
Tống Thanh Y 27 năm trong cuộc đời, tới KTV số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay, thường thường đoàn phim kết thúc sẽ cùng nhau chúc mừng, cô đều uyển chuyển xin phép nhà có việc nên không tham gia.
Lúc Trần Đạc sinh nhật, cô cũng không ở cùng anh ta cho đến cuối tiệc.
Trần Đạc có rất nhiều bạn bè, chỉ là nếu bọn họ ở cùng một chỗ sẽ thường hay uống rượu, Tống Thanh Y đều không góp náo nhiệt, ngược lại Thượng Nghiên có thể uống góp vui với bọn họ, bọn họ thường vừa nói vừa uống rượu rất vui vẻ mà cô chỉ ở đó trơ mắt nhìn bọn họ cười nói.
Đến KTV, cô ngồi ở góc khuất, Trình Dật lôi kéo tay cô.
Màn hình di động sáng lên, cô liếc mắt nhìn, là
mẹ Trần Đạc gửi cho cô một tin nhắn.
- Thanh Thanh, bây giờ con có rãnh không? Dì muốn gọi điện thoại cho con.