Cho Em Một Chút Ngọt

Chương 36: Chương 36




Tống Thanh Y nghĩ tới rất nhiều viễn cảnh ông nội và bà nội khi biết chuyện này.

Nhưng tuyệt đối không nghĩ đến, sẽ là ở trong sinh nhật bà nội, tất cả mọi chuyện đều trồi lên mặt nước.

Mà cô lại ở bên ngoài cách xa ngàn dặm.

Cô nói Hà Đào một tiếng, buổi chiều vội vàng mua vé máy bay trở về thành Bắc.

Lúc rời đi có gửi tin cho Trình Dật: Chụp xong nhớ trở về tìm em.

- Còn có,chúc phim mới của anh thành công.

Hôm nay,Trình Dật chụp ảnh xong sẽ kết thúc, Tống Thanh Y vốn định mang hoa tươi chúc mừng anh lần đầu tiên quay phim thành công.

Nhưng không kịp, hơi hơi tiếc nuối.

Cô cũng không có thời gian mang Cục Bông đi, đành phải để lại cho Trình Dật.

Thành Bắc thời tiết so với A thị hơi lạnh, nhất là buổi tối, ngày đêm chênh lệch nhiệt độ lớn, vừa xuống máy bay, cô cảm nhận được nhiệt độ vô cùng lạnh.

Cô đang định thuê xe đi bệnh viện, nhìn thấy người quen hướng cô đi tới.

Là Tô Giang.

Cô còn đang suy nghĩ muốn hay không tiến lên chào hỏi, Tô Giang lại giúp cô nhấc rương hành lý, mặt đầy lạnh lùng nói: “Trình Dật nói tôi đón chị.”

Tống Thanh Y nghi hoặc, “Anh ấy không có nói với tôi.”

Chủ yếu là Tống Thanh Y nói ngắn gọn cho Trình Dật một chút chuyện đã xảy ra, cũng không nói cho anh biết cô đi chuyến bay lúc mấy giờ, anh làm sao mà biết được?

Tô Giang đem rương hành lý bỏ trong cốp xe, hỏi “Đi chỗ nào?”

Tống Thanh Y thở dài “Trung tâm bệnh viện.”

Bởi vì ông nội tức giận nên huyết áp lên cao, được mọi người mang vào bệnh viện, bây giờ cô không biết tình hình của ông như thế nào.

Tô Giang không giống với Ngụy Gia, nghe được vị trí đến thì trực tiếp lái xe đi,cái gì cũng không hỏi.

Tống Thanh Y lúc này mới mở di động, quả nhiên, vừa mở máy liền thấy tin nhắn Trình Dật: Lần này em đi chuyến bay quá muộn, anh nhờ Tô Giang đi đón em.

- Nhớ chăm sóc ông cho tốt, anh ngày mai sẽ trở về.

- Đừng lo lắng, hết thảy rồi sẽ tốt.

- Đến lúc anh về,anh không muốn thấy em khóc.

Tống Thanh Y nhìn tin nhắn, trong lòng cảm thấy ấm áp, đang định trả lời, điện thoại Tô Giang liền vang lên.

Tô Giang đem di động tiện tay ném cho Tống Thanh Y, “ Điện thoại của Trình Dật, chị tiếp đi.”

Tống Thanh Y kinh ngạc,cậu không nhìn màn hình di động cũng biết là Trình Dật, mà cô bị di động của cậu đập một cái, có chút đau, cô sờ sờ đùi,nhận điện thoại.

Trình Dật hỏi: “Tìm được người?”

Tống Thanh Y lên tiếng nói: “Tìm được.”

Trình Dật có chút vui mừng, khẽ cười nói: “Em là bị cậu ta bắt nạt?”

“Không có.” Tống Thanh Y nói, “Hiện tại đang trên đường đi đến bệnh viện.”

“Trên đường cẩn thận.” Trình Dật dặn dò: “Đừng tìm bọn họ cứng đối cứng, Trần gia nếu bắt nạt em, có Tô Giang che chở.”

Bên trong xe yên tĩnh, lời Trình Dật nói Tô Giang cũng nghe được.

Tô Giang mở miệng, “Vậy anh phải trả phí cho em rồi.”

Tống Thanh Y yên lặng mở loa ngoài, chỉ nghe Trình Dật nói: “Tôi ngày mai trở về, chờ tôi xử lý xong chuyện vợ tôi, tôi liền mời cậu ăn cơm.”

Tống Thanh Y lỗ tai hồng hồng.

Mặc kệ nghe bao nhiêu lần, cô vẫn có chút không quen Trình Dật thuận miệng xưng hô “Vợ“.

Tô Giang cười lạnh, “Chỉ là ăn cơm thôi sao? Nếu như đánh người thì sao?.”

Trình Dật: “Anh không kêu cậu động thủ, chỉ là nhờ cậu che chở.”

“Lỡ em nhịn không được.” Tô Giang nói: “Thì sao?.”

“Biết cậu cùng Trần Đạc có thù, nhưng chúng phải hành động đúng mực,đừng quá manh động mà làm ra chuyện khó coi.” Trình Dật cười nói vài câu, sau đó dặn dò cậu lái xe cẩn thận, cúp điện thoại.

Tống Thanh Y cầm điện thoại Tô Giang để qua một bên, cô dựa vào cửa, từ từ chợp mắt, bỗng nhiên nghĩ đến lời nói Trình Dật vừa nói, không khỏi tò mò hỏi “Cậu cùng Trần Đạc có thù?”

Tô Giang môi mím chặc hơi buông ra “Cũng được.”

Tống Thanh Y nhíu mày, không hiểu.

Cô cùng Trần Đạc ở chung nhiều năm, có bao nhiêu người nhìn Trần Đạc khó chịu, Tống Thanh Y cũng biết đại khái.

Nhưng không nghĩ đến Tô Giang sẽ cùng anh ta có thù?

Cách một lát, Tô Giang mới nói: “Chuẩn xác mà nói, em nhìn Hướng Vinh khó chịu rất lâu.”

Tống Thanh Y lập tức sáng tỏ.

Hướng Vinh là bạn Trần Đạc, cậu ta phong lưu thành thói, đem tình cảm người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay, cô trước kia đã nói qua rất nhiều lần, kêu Trần Đạc tốt nhất không nên ở cùng Hướng Vinh.

Chỉ là Hướng Vinh là phú nhị đại, nhà danh môn, trong giới giải trí chơi đùa qua ngày không quan tâm mình có nổi tiếng hay không, sau quen biết Trần Đạc,cuối cùng đầu tư chung với Trần Đạc.

Dần dà, biết cô không thích Hướng Vinh,Trần Đạc cùng cậu ta ra ngoài, cũng sẽ không mang cô theo.

Sân bay cách bệnh viện rất gần, sau khi đến, Tô Giang đi tìm chỗ đậu xe, sau đó hỏi Tống Thanh Y ở bao nhiêu lâu, giống như sứ giả.

Tống Thanh Y ngượng ngùng, “Nếu cậu có việc có thể rời đi trước.”

Tô Giang nói “Không muốn tôi đi cùng chị?”

“Không phải.” Tống Thanh Y vội vàng giải thích: “Ý của tôi là muộn như vậy còn làm phiền cậu, thật sự không tốt lắm.”

Tô Giang đóng cửa, ấn khóa, sải bước hướng cô đi qua, ở khoảng cách thích hợp thì dừng lại, nói: “Đi thôi.”

Tống Thanh Y thấy cậu như thế cũng không chối từ.

Hai người từ cửa chính bệnh viện đi vào, ông nội ở tầng 16 số phòng Vip 26.

Tiến vào thang máy, Tô Giang nép qua một bên, Tống Thanh Y cũng vội vàng ở một bên cách xa cậu, đợi đến tầng 13 thì dừng lại,Tô Giang mở miệng, “Chị là vợ Trình Dật,em cùng anh ấy là anh em, đừng khách khí với em,đều là người nhà cả.”

Tống Thanh Y nhất thời không phản ứng kịp, quay đầu nhìn cậu, Tô Giang quay mặt không được tự nhiên nói, Tống Thanh Y thấy cậu vô cùng khó hiểu nhưng lời nói phát ra làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp.

“Được.” Tống Thanh Y nở nụ cười, “Lần sau đến nhà bọn chị ăn cơm đi.”

Tô Giang lên tiếng đáp.

Thang máy đến tầng 16 thì dừng lại, Tô Giang để Tống Thanh Y ra trước bước đi một đoạn.

Tống Thanh Y vừa ra khỏi thang máy,thấy được trên băng ghế ngồi ở ngoài hành lang là Trần Hạo.

Cô chạy chậm vài bước, ở trước mặt Trần Hạo dừng lại, lại không kêu tên của cậu.

Trần Hạo hiển nhiên cũng biết cô đến, ngẩng đầu lên, con mắt đo đỏ, nhỏ giọng kêu, “Chị.”

Tống Thanh Y gật đầu, “Ông nội của chị đâu?”

“Trong phòng bệnh, hiện tại đang ngủ.” Trần Hạo suy sụp, thường khi cô đến,Tống Thanh Y đều sẽ nói ông nội đâu? Hiện tại cô lại nói ông nội của chị đâu?

Bất quá thiếu hai chữ,, liền đem cậu trở thành người ngoài, bởi vì cậu cũng họ Trần.

Là em trai của Trần Đạc.

Tống Thanh Y đang định đi qua, Trần Hạo lên tiếng nói: “Chị, thực xin lỗi.”

Tống Thanh Y nhìn về phía Trần Hạo,, cuối cùng không đành lòng, cô vỗ vỗ bờ vai của cậu “Cám ơn em.”

“Không có việc gì, chị đi vào trước đi, ông nội hiện tại vấn đề không lớn.”

“Được.”

Ông nội cô bị cao huyết áp, năm ngoái mới phát hiện, tuổi tác ông lớn rồi, những bệnh thế này khó tránh khỏi, bình thường ông nội sinh hoạt rất chú ý, lúc biết mình bị cao huyết áp càng thêm chú ý, sau này đi kiểm tra vài lần, huyết áp đều rất bình thường, lúc này thiếu chút nữa là xong rồi.

Tống Thanh Y ngồi trước giường bệnh, hai tay đều lạnh.

Cô nhìn ông nội nằm trên giường bệnh mang dưỡng khí,sắc mặt tái nhợt, cùng với sắc mặt lúc trước cô gặp hoàn toàn khác nhau.

Cũng chính vào lúc này, cô mới đột nhiên ý thức được, ông nội của cô quả thực là già thật rồi.

Ông thật sự có khả năng một ngày nào đó sẽ rời xa cô, Tống Thanh Y nắm đôi bàn tay ông,bàn tay tuy nứt nẻ, thô ráp,nhưng cô lại cảm thấy trên thế giới này bàn tay ông lúc này vô cùng ấm áp.

Bàn tay chậm rãi nắm chặt, cô gọi một tiếng “Ông nội.”

Cô sợ chính mình lớn tiếng, ông ở trên giường bệnh sẽ bị giọng nói của cô làm cho tỉnh dậy.

Tống Thanh Y vẫn luôn cảm thấy trên thế giới này ông nội của cô là người không chỉ bướng bỉnh, tính tình còn không tốt, đối với cô không bao giờ nói một câu lời hay, khi còn nhỏ thành tích kém, ông cũng chỉ nói, chỉ biết ăn thôi chả thông minh làm ông lo chết được.

Nhưng khi cô đi chơi, trốn ở sát tường, nhìn thấy ông nội ngồi dưới cây liễu, cùng các bạn già mình khoe khoang, “ Nha đầu nhà tôi, không chỉ đầu óc thông minh,tay chân cũng nhanh nhẹn, các ông trong nhà toàn là cháu trai, không biết được đâu.”

Ông sẽ vì cô mà làm thịt kho tàu, hầm giò heo, sau đó kẹp một cái giò heo bỏ trong bát mình xé thành miếng nhỏ, một bên xé đưa vào bát cô một bên hung tợn uy hiếp, “Hôm nay ăn không hết ông liền đánh con.”

Hết thảy tất cả giống như chuyện vừa mới xảy ra hôm qua.

Tống Thanh Y cắn môi dưới, cô cúi đầu, bả vai run run,khóc không phát ra âm thanh.

Giống như đó là thói quen của cô,chỉ là âm thầm.

“Khóc cái gì mà khóc, ông còn chưa có chết đâu.” Người trên giường bỗng nhiên mở miệng, tuy rằng nói ra không vấn đề gì nhưng chung quy là vẫn còn suy yếu.

Tống Thanh Y ngẩng đầu, con mắt phiếm hồng,bỗng nhiên chảy ra rất nhiều nước mắt.

Nóng rực rơi vào tay ông, ông xoa cánh tay cô, vỗ nhẹ hai lần.

Tống Thanh Y bỗng nhiên lớn tiếng khóc ra.

Cuối cùng nói: “Ông nội, thực xin lỗi.”

**

Tô Giang một tay bỏ vào túi đứng ở cửa, di động vang lên.

“Tình huống thế nào?” Trình Dật hỏi.

“Rất tốt.” Tô Giang đáp có lệ, chủ yếu là bởi vì cậu không biết bao nhiêu nội tình “Nghe nói không có gì đáng ngại.”

“ Vợ tôi đâu?” Trình Dật hỏi, “Cảm xúc thế nào?”

Tô Giang cúi xuống, cách giữa cửa kính mờ “Cũng không có vấn đề.”

Trình Dật nhẹ nhàng thở ra, “Đêm nay tôi sẽ bay về, sáng mai sẽ tới.”

“Có cần em đón anh?” Tô Giang hỏi.

Trình Dật: “Tôi bắt xe đi qua là được, đêm nay làm phiền cậu, trở về mời cậu ăn cơm.”

Tô Giang cười khẽ, “Chị dâu vừa mời em đi đến nhà ăn cơm, hơn nữa... còn nói anh sẽ nấu cơm.”

Trình Dật miệng đầy đáp ứng, im lặng một lát lại hỏi, “Cậu nhìn cô ấy không sao phải không?”

Tô Giang lại nhìn “Hình như chị ấy rất kiên cường...”

Lời nói còn chưa dứt, trong phòng bệnh bỗng nhiên truyền ra một tiếng khóc lớn, đột ngột cắt đứt lời nói Tô Giang, Trình Dật bên kia tự nhiên cũng nghe được, cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi biết mà.”

Cái gì kiên cường,cô ấy vẫn còn là con nít.

Trình Dật hận không thể đáp máy bay đến thành Bắc, đi xem cô.

Vội vàng cùng Tô Giang cúp điện thoại, anh nhắn cho Bạch Kiếm một tin: Anh, em hiện tại muốn về thành Bắc.

Bạch Kiếm:???

Trình Dật: Cho em mượn máy bay tư nhân của anh?

**

Ông nội chán ghét nhất là ở trong phòng bệnh, làm sao có khả năng ngủ cho được? Chỉ là không muốn thấy người của Trần gia, lúc này mới giả bộ ngủ.

Nào ngờ lăn qua lộn lại thật sự ngủ, chỉ là ngủ không quen, trong đầu hơi mê man, ông luôn cho rằng ông có thể yên tâm, lại không nghĩ rằng, cháu gái ông bị ủy khuất cũng không nói, tất cả đều nuốt trong bụng ; trước đó ông còn tưởng rằng hai người tình cảm ầm ĩ, không ngờ xảy ra chuyện lớn như vậy.

Ông mơ rất nhiều năm về trước.

Con trai cùng con dâu bởi vì tiểu tam mà ầm ĩ ly hôn, hai người ai cũng không muốn mang theo Tống Thanh Y, đem con gái của mình đưa đến nhà ông.

Nha đầu rụt rè đứng ở cửa, ngón tay móc trên cửa gỗ, mặt không có sợ hãi, lạnh lùng, như người ngoài cuộc bình thường.

Mà ba mẹ con bé cãi nhau ầm ĩ, ai cũng không nhường ai.

Con dâu nói: “Anh không phải thích con gái sao? Vậy thì nuôi đi! Tôi còn muốn gả cho người khác, mang theo vướng víu như thế nào mà gả!”

Tiểu tam cầm tay con trai ông”Trong bụng em là con trai, anh muốn con gái làm cái gì? Ai sinh thì người đó nuôi đi.”

Ông ở trong sân nghe, bắt đầu nhớ lại lúc vợ ông sinh ra đứa con trai này.

Hai người hơn nửa đời người mới sinh một đứa con,hai người cùng nhau nuôi dưỡng lớn lên, hoàn toàn không biết nó ở ngoài thế nào mà trở thành loại người như vậy.

Ông ở cửa lấy cây côn gỗ, lúc đi ra ngoài ngang qua con bé, cô kéo góc áo ông,ngẩng đầu kêu: “Ông nội.”

Sau này, con dâu sinh bệnh qua đời, con trai xảy ra tai nạn xe cộ, tiểu tam trong bụng có đứa nhỏ vừa kịp sinh ra đã chết, đứa bé kịp sinh ra ở phòng ICU chăm sóc đặc biệt qua mấy ngày cũng mất.

Nha đầu triệt để ở lại nơi này.

Nha đầu này nhu thuận, lanh lợi, hiểu chuyện làm cho ông vô cùng đau lòng, chỉ là ít khi nói chuyện.

Sau này cùng bạn bè trong xóm chơi đùa, cô mới chậm rãi tiếp nhận,ở trong đám bạn bè lại không thu hút im lặng lại vô cùng cố chấp.

Tuy rằng không nói chuyện, nhưng cô so với những đứa bé kia rất hiểu chuyện.

Tay ông vươn ra, ngón tay run rẩy hướng mặt Tống Thanh Y, bàn tay vụn về lau nước mắt cho cô, nói: “Không sao.”

Tống Thanh Y gật gật đầu.

Ông hỏi Tống Thanh Y vài câu, sau lại im lặng, ông phất phất tay, “Đi về nghỉ ngơi đi, ông buồn ngủ.”

Nói xong nhắm hai mắt lại.

Sau đó liền truyền ra tiếng hít thở đều đều.

Tống Thanh Y ở bên giường nhìn ông, nâng tay lên lau nước mắt, trong mắt một vòng kiên định.

Từ trong phòng bệnh đi ra, Trần Hạo cùng Tô Giang ánh mắt đồng thời nhìn cô, Tống Thanh Y khóe môi cong cong, “Tôi không sao.”

Tống Thanh Y nhìn phía Trần Hạo, “Bà nội đâu?”

Trần Hạo mím môi”Bà cũng bị tức giận không nhẹ, ở nhà đem Trần Đạc chấp hành gia pháp.”

Tống Thanh Y sau đó gọi cho bà nội, không ai nhận, cô kiên nhẫn gọi một lần, đầu bên kia có người nhận, Tống Thanh Y dịu dàng nói “Bà nội.”

“Tống Thanh Y, cô chính là người chuyên gây họa!” Đầu bên kia điện thoại là âm thanh của mẹ trần Đạc, mang chút thê lương khàn khàn, như là người vừa mới khóc, “Lúc đó tôi không nên cho A Đạc ở cùng cô; Tôi không cho nó ở cùng cô,nó không nghe, cô xem hiện tại cô hại nó chưa đủ hay sao! Bà nội hiện tại muốn đánh chết nó! Sao tâm địa của cô lại ác như vậy!”

“Cô chính là người chuyên gây họa...”

Tống Thanh Y ấn phím ngắt máy.

Cô quay đầu nhìn về phía Trần Hạo, “Em có định trở về không?”

Trần Hạo nắm chặt quyền gật đầu.

Tống Thanh Y nhếch môi cười, cười rất thê lương”Không thể tưởng tượng được trong nhà này cuối cùng còn lại được một người hiểu chuyện.”

“Em...” Trần Hạo muốn nói gì lại dừng lại, vài giây sau, cậu kiên định nói: “Vô luận chị làm cái gì, em đều tôn trọng chị.”

Cho dù là khiến Trần Đạc thân bại danh liệt.

Tống Thanh Y lắc đầu, “ Chúng ta đi về trước nhìn bà nội.”

Ông nội bên này mời hộ lí, Tô Giang chở Tống Thanh Y cùng Trần Hạo trở về tiểu khu.

Tô Giang đem xe đậu, vừa lúc thấy được ba mẹ Ngụy Gia, hai người nhiệt tình cùng Tô Giang chào hỏi, lúc trong thang máy, Tô Giang cũng lễ phép chào hỏi họ.

Mẹ Ngụy Gia nhìn Tống Thanh Y, trêu ghẹo hỏi: “Đây là bạn gái sao? Cháu không giới thiệu một chút cho chúng tôi sao?.”

Tống Thanh Y vội vàng vẫy tay, nhỏ giọng biện giải, “Không phải ạ.”

Tô Giang thoải mái nói: “Là vợ Trình Dật ạ.”

Tống Thanh Y lập tức đỏ mặt.

Ba mẹ Ngụy Gia kinh ngạc, mẹ Ngụy Gia nhìn từ trên xuống dưới Tống Thanh Y, nói: “Nam nam... Nam... Nam kết hôn?”

Tống Thanh Y không thể giấu diếm, đành phải xấu hổ gật đầu, “Phải ạ.”

“Như thế nào đều không cùng chúng ta nói qua?” mẹ Ngụy Gia hỏi: “Tổ chức hôn lễ chưa? Nam nam đâu? Sao thằng bé như thế nào không ở đây?”

Tống Thanh Y không biết làm sao, nhưng vẫn nói: “Còn chưa tổ chức hôn lễ, Trình Dật hôm nay có chuyện, cho nên nhờ Tô Giang đi theo cháu xử lý chút chuyện.”

Tống Thanh Y cảm giác tim mình đập cực nhanh.

Chờ đến ba mẹ Ngụy Gia đi rồi, trước khi đi bọn họ còn lưu luyến, nói cô nhất định cùng Trình Dật đến nhà làm khách, Tống Thanh Y cười đáp,tiễn bọn họ đi, Tống Thanh Y vỗ vỗ ngực, ngượng ngùng nói: “ Ngụy Gia cùng ba mẹ rất giống.”

Đều nhiệt tình hiếu khách, làm cô không thể chống đỡ được.

Tô Giang nghe vậy nhếch môi cười “Quả thật.”

Khi nói chuyện xong cũng đã đến nhà bà nội, Tống Thanh Y thường lui tới rất nhiều lần, lại không giống hôm nay,tâm tình phức tạp.

Cách một cửa, nhưng lại là hai thế giới, cô vội vàng bình tĩnh.

Trần Hạo nhấn chuông cửa, mẹ Trần Đạc khàn khàn hỏi: “Ai vậy?”

“Là con” Trần Hạo đáp.

Mẹ Trần Đạc mở cửa, nhìn Tống Thanh Y một khắc kia, con mắt hồng, “Cô hại nó chưa đủ hay sao mà còn tới đây làm gì?!”

Tống Thanh Y mím môi không nói, nhìn phía trong phòng.

Bà nội ngồi ở trên ghế, Trần Đạc quỳ trên mặt đất,, sau lưng toàn vết máu.

“Là A Thanh sao?” Bà nội run run hỏi.

Tống Thanh Y đáp “Là con.”

Nói xong thì đi thẳng vào trong phòng, Tô Giang đi sau đóng cửa lại.

Trong phòng khách bầu không khí nặng nề đến cực điểm, Thượng Nghiên đang cùng Trần Đạc quỳ song song, khóc đến sưng cả hai mắt.

Tống Thanh Y nhìn cũng không cảm thấy cao hứng, ngược lại vô cùng bi thương.

Cô chậm rãi đi qua, Trần Đạc cùng Thượng Nghiên đều hướng cô nhìn qua, Trần Đạc nhìn phía sau lưng cô,là Tô Giang, cong môi châm chọc nói: “Đổi người rồi sao?”

Tống Thanh Y nghe vậy mím môi, cô nhìn về phía bà nội “Bà nội, thực xin lỗi.”

Bà nội khịt khịt mũi, kéo tay cô “Nên nói xin lỗi là bà nội mới đúng, mấy tháng này làm con chịu ủy khuất rồi.”

Tống Thanh Y không nói chuyện, cô chậm rãi ngồi xổm trước mặt Trần Đạc, khóe môi cong lên một độ cong, dưới con mắt của mọi người nhìn trừng trừng anh, bất ngờ không kịp phòng bị cho anh một bạt tai.

Vô cùng vang dội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.