"Rồi một ngày, bạn sẽ gặp được thôi. Vào thời điểm có thể không ngờ nhất, có thể bạn vẫn chưa sẵn sàng... Nhưng đó sẽ là người cho bạn cảm giác được là một công chúa nhỏ, được nâng niu chiều chuộng bảo vệ là như thế nào."
Nỗi sợ hãi của Tống Thanh Y không thể giải thích được..
Tống Thanh Y cùng Trình Dật lần đầu tiên cùng nhau đến nhà bà nội, Trình Dật còn mua lễ vật cho bà, giơ tay nhấc chân đều rất phong độ.
Bà nội hỏi thăm hai người bọn họ,sau đó cùng nhau ăn cơm, Tống Thanh Y cũng đi giúp, bữa tối ba người ăn cũng rất vui vẻ.
Nhưng trong lòng Tống Thanh Y giống như luôn có một sợi dây cung,tùy thời sẽ đứt.
Sau bữa cơm Bà nội đi vào phòng bếp rửa bát, Tống Thanh Y cũng đi theo bà, một người rửa, một người lau, mọi chuyện đều làm đâu vào đấy.
Bà nội đưa qua một cái bát cho Tống Thanh Y, im lặng không lên tiếng thở dài, Tống Thanh Y chỉ xem như không có nghe thấy, đem bát xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Bà nội rốt cuộc mở miệng "A Thanh, con ngày hôm qua đã đăng tin trên weibo sao?"
Tống Thanh Y trong lòng bộp một cái, nhưng chỉ mỉm cười "Dạ phải ạ."
"Kiểu tóc mới của con rất dễ nhìn." Bà nội còn nói thêm.
Hai câu nói của bà nội trước sau đều không giống nhau, Tống Thanh Y cúi đầu, ậm ừ.
Bà nội đem bát trong tay đưa qua cô "Bà biết con chịu nhiều ủy khuất."
"Vâng." Tống Thanh Y một bên trả lời, một bên cầm chén xếp lên kệ.
Bà nội nhìn cô, vài lần muốn nói lại thôi, Tống Thanh Y cũng không vội, chỉ lẳng lặng chờ.
Ngọn đèn trong phòng bếp mờ nhạt, không khí an tĩnh giống như sắp lăng trì, trong lòng ai đều không dễ chịu.
Biết rõ phía trước là một ngõ cụt, nhưng tất cả mọi người lại chờ đợi.
Tống Thanh Y trong lòng chờ đợi 1% hy vọng.
Thật lâu sau, Bà nội phá vỡ bầu không khí yên tĩnh "A Thanh."
"Sao ạ?" Tống Thanh Y ngẩng đầu nhìn bà nội, ánh mắt trong suốt.
"Con có thể bỏ qua cho Trần Đạc được không?" Lúc bà nội nói chuyện âm thanh phát ra đều run rẩy, đôi mắt bà đỏ hoe, nước mắt có thể chảy xuống bất kì lúc nào.
Tống Thanh Y không biết tại sao, khó hiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cả đêm lo lắng đề phòng, phỏng đoán cuối cùng cũng có kết quả.
Tống Thanh Y nhìn bà nội khẽ cười "Bà nội, người là có ý gì? Con hiện tại không rõ."
Bà nội kích động nắm lấy tay cô, đôi bàn tay thô ráp của bà vô cùng lạnh,thậm chí còn có chút run rẩy, Tống Thanh Y còn chưa mở miệng, nước mắt của bà nội rơi xuống bàn tay cô.
" Bà nội biết con ủy khuất, Trần Đạc cũng xác thực là làm sai rồi, nhưng bà nội chính là không có biện pháp nhìn tiền đồ của nó như vậy liền bị hủy." Bà nội nghẹn ngào nói.
Tống Thanh Y mím môi, không nói một lời.
Cô không khóc, thậm chí không rõ mình có cảm giác gì.
Dường như 1% mà cô luôn hy vọng cũng chẳng còn nữa.
Tống Thanh Y hỏi một cách ngớ ngẩn "Bà nội, rốt cuộc Trần Đạc cùng bà nói cái gì?"
"Nó..." Bà nội nghẹn ngào "Nó nói con hiện tại bây giờ nếu đem hết mọi chuyện hết thảy nói hết ra, sự nghiệp của nó sẽ nhanh chóng bị hủy."
"Nó sẽ không bao giờ có thể diễn được nữa." Bà nội lặng lẽ lau nước mắt "Con cũng biết, nó từ nhỏ rất thích diễn xuất, nhờ phúc của con, nó mới có thành tựu như ngày hôm nay, nhưng nó nói với bà, nếu con nói ra tất cả, cả một đời của nó đều bị hủy hết."
Trong phòng bếp, Bà nội tràn đầy bi thương nói ra hết tất cả cho Tống Thanh Y nghe,cô nói: " Bà nội, người có từng nghĩ con sẽ vì chuyện này mà buồn không?"
Bà nội lập tức im lặng.
Tống Thanh Y đỏ mắt, giờ phút này vô cùng đáng thương, hai người nhìn nhau, cô bỗng nhiên che mắt mình, bà nội nhìn cô,sau đó đột ngột nói "Bà đây là đang làm cái gì chứ?"
Cả hai đứa đều là bà nhìn lớn lên.
Một là cháu trai, một cũng là đứa cháu gái không có quan hệ máu mủ chính mình cực kỳ yêu thích,vội vàng xóa bỏ nước mắt, khóe miệng run run, cuối cùng một câu cũng không nói ra được.
Tống Thanh Y nhìn Bà nội, đưa tay xoa khóe mắt đầy nếp nhăn của bà, nhếch miệng nở nụ cười " Bà nội, có phải hay không chỉ cần con không phàn nàn, tất cả mọi người đều cảm thấy con sẽ không biết đau?"
Giong nói nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng lại mang theo rất nhiều bi thương.
" Bà nội, con cũng là một con người,cũng biết đau biết khóc,biết khổ sở." Tống Thanh Y nói.
Bà nội che đôi mắt,khóc không thành tiếng.
Trong ấn tượng của cô, ngoại trừ Ông nội lúc mới vừa ra đi, bà nội chính là lần đầu tiên khóc đến thương tâm như vậy.
Tống Thanh Y biết Bà nội rất khó xử chuyện giữa cô và Trần Đạc, nhưng lúc này đây cô lại không nghĩ mình sẽ như trước kia mà lùi bước.
Ít nhất muốn giữ lại lập trường cho chính bản thân mình.
Lúc Bà nội khóc xong, lau nước mắt nhìn Tống Thanh Y "A Thanh, Bà nội hiện tại bây giờ thật sự không biết làm như thế nào?."
" Bà nội, người đừng nhúng tay vào chuyện giữa chúng con nữa." Tống Thanh Y bình tĩnh nói.
Bà nội nắm cổ tay cô niết nhẹ "A Thanh, con thật sự sẽ khiến cho Trần Đạc thân bại danh liệt sao?"
Tống Thanh Y nắm tay bà "Đây là chuyện giữa con và Trần Đạc."
Bà nội quay người khẽ nói: "Tất cả đều là nghiệp chướng."
Tống Thanh Y không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nghe.
Lúc sau, bà nội đột nhiên hỏi: "Nếu con tố giác nó, sẽ có hậu quả gì?"
Tống Thanh Y suy nghĩ một chút nói: "Chỉ là danh dự bị suy giảm một chút, có khả năng sẽ tổn thất thêm một ít tiền, nhiều hơn một chút là bị người khác mắng."
Tống Thanh Y nói ra nửa điểm không có gì giấu diếm.
Bà nội im lặng, quay người lau kệ bếp, thở dài "Đều là số mệnh."
Bà nội quay lưng đi.
Tống Thanh Y nhìn bóng lưng bà,khẽ nói:" Bà nội, con đi trước."
Bà nội gật đầu, lúc tay cô cầm đến cửa,một khắc kia bà mở miệng nói: "A Thanh, bà nội đời này chưa từng thỉnh cầu qua người nào. Lúc này đây, bà nội thỉnh cầu con hãy tha thứ cho Trần Đạc,có được hay không?."
Tay Tống Thanh Y nắm chặt cửa, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, liếm liếm môi " Bà nội, là người nghiêm túc sao?"
Bà nội im lặng một lát, nói: " Bà nội biết nó có lỗi với con rất nhiều, nhưng dù sao nó cũng là cháu trai của bà,bà thật sự không có biện pháp... Không biện pháp nhìn nó cả đời như vậy mà bị hủy."
Tống Thanh Y đứng ở nơi này, trên người lại không có một chút tư vị gì,thật sự vô cùng tuyệt vọng.
Thật lâu sau, Tống Thanh Y khẽ nói: "Sao này bà cháu chúng ta cũng đừng gặp mặt nữa?"
Bà nội nói: "Con..."
Lời còn chưa nói hết, đã nghe Tống Thanh Y nói "Cứ như vậy đi."
Nói xong liền ra cửa.
Trình Dật thấy cô đi ra, cầm điện thoại đặt về trong túi, Tống Thanh Y kéo tay anh, lập tức đi ra ngoài.
"Làm sao?" Trình Dật thấp giọng hỏi một câu.
Tống Thanh Y không đáp.
Đi thẳng đến thang máy, Tống Thanh Y bỗng nhiên xoay người, gắt gao ôm lấy Trình Dật.
Trình Dật ôm cô, sờ sờ đầu "Không có chuyện gì."
"Anh ở đây."
"Đừng buồn bã."
Tống Thanh Y đem đầu chôn trong lòng Trình Dật, nước mắt toàn bộ dừng ở ngực anh, mãi cho đến khi thang máy dừng ở bãi đỗ xe, cô không di chuyển,anh để thang máy cứ vậy mà lên xuống, không ngừng có người tiến vào, cũng không ngừng có người tò mò nhìn bọn họ mà tay của anh Trình Dật từ đầu đến cúối luôn luôn xoa đầu cô, một chút lại một chút.
Tống Thanh Y rất ít khi có những khoảnh khắc như vậy, vô cùng nhiệt tình, khát vọng mong muốn có được một cái ôm.
Giống như Tống Thanh Y ở trong người Trình Dật, cô có thể không kiêng nể gì mà khóc.
Mười phút sau, Tống Thanh Y từ trong ngực Trình Dật ngẩng đầu lên, trang điểm lúc sáng đều lem luốc, cặp mắt sưng đỏ nức nở nói: "Mang em về nhà đi."
Trình Dật cúi đầu sửa sang cho cô, lôi kéo tay cô từ trong thang máy rời đi.
Trên đường trở về, Tống Thanh Y tựa vào cửa kính xe nhắm mắt, những lời nói của bà nội lúc nãy luôn xoay quanh cô, cô nhận ra được là dù cô có đấu tranh với quan hệ huyết thống thì so với tất cả quan hệ huyết thống vẫn thắng.
**
Trong phòng bếp, bà nội lặng lẽ khom người từ trong túi lấy di động ra, run run rẩy rẩy ấn dãy số.
Tiếng chuông reo vài giây, liền có người nhận.
Trần Đạc kêu: "Bà nội."
"Đừng gọi ta là bà nội,những gì bà có thể làm đều đã làm, con đường còn lại chính con hãy tự mình đi,còn A Thanh... A Thanh... Con không xứng với nó!"
" Bà nội." Trần Đạc vội vàng kêu, điện thoại trong tay đã bị cúp.
Bà nội trong phòng bếp, chậm chạm di chuyển vào phòng mình, mở ra một ngăn tủ.
Bên trong đều là chút quần áo cũ của Tống Thanh Y.
A Thanh khi còn nhỏ rất thích mặc những áo này, còn có vô cùng thích kẹp tóc đều được bà đặt ngay ngắn chỉnh tề ở nơi đây.
Bà nội ngồi dưới đất, ôm một đống quần áo cũ khóc nức nở giống như một đứa trẻ bị người nhà bỏ rơi.
**
Sau khi về đến nhà, Tống Thanh Y liền đi tắm,đợi đến khi tâm tình tốt lên, cô mới ra ngoài.
Trình Dật ngồi ở trên sô pha phòng khách, ngón tay thon dài có tiết tấu gõ bàn trà.
Tống Thanh Y đi qua từ phía sau ôm lấy anh, đầu chôn ở gáy, mái tóc ẩm ướt rũ xuống trên vai anh.
Trình Dật quay đầu nhìn cô, Tống Thanh Y ở trên môi anh hôn một cái.
Trình Dật đứng dậy, đi vào phòng lấy máy sấy ra, đem tóc thổi khô, sau đó đem máy trả về chỗ cũ, lúc đi ra thấy trên ngón tay Tống Thanh Y đã kẹp một điếu thuốc.
Tống Thanh Y co chân ngồi trên sô pha, thuốc lá kẹp trên ngón tay, còn chưa đốt. Bật lửa đặt ở trên bàn trà, chỉ là Tống Thanh Y đang nhìn chằm chằm bật lửa, không biết là đang suy nghĩ gì.
Trình Dật ngồi bên cạnh cô, Tống Thanh Y quay đầu nhìn anh cười.
Trình Dật đến gần cô, thấp giọng nói: "Uống rượu?"
Tống Thanh Y vươn ra một ngón tay "Một chút xíu."
Trình Dật cười khẽ nhìn cô "Muốn hút thuốc?"
Tống Thanh Y gật đầu, Trình Dật bất ngờ không kịp phòng bị bị cô hôn mạnh "Anh nói, muốn hút thuốc em liền hôn anh một cái."
Trình Dật ánh mắt sâu thẳm, hai người bốn mắt nhìn nhau, Trình Dật dần dần cúi đầu, hướng tới môi Tống Thanh Y, dần dần công thành đoạt đất.
Hồi lâu sau, Trình Dật xoa xoa khóe miệng mình, đưa tay ở trên đầu cô xoa nhẹ một phen, từ trên bàn cầm lấy bật lửa.
Lạch cạch.
Bật lửa trong nháy mắt cháy lên.
Mùi thuốc lá vương vãi trong phòng, Trình Dật an tĩnh ngồi ở bên cạnh cô, chờ cô nói.
Điếu thuốc cháy một nửa, Tống Thanh Y chỉ hít một hơi, để cho nó từ từ tàn, ánh mắt cô trống rỗng nhìn một nơi không xác định, trong làn khói, cô thậm chí không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh rõ ràng.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Thật lâu sau, Tống Thanh Y mới nói: "Anh muốn nghe câu chuyện sao?"
Trình Dật nghiêng đầu qua, ở bả vai cô cọ cọ, ghé vào bên tai cô thấp giọng nói: "Nếu em nguyện tin tưởng anh."
Giọng Tống Thanh Y bắt đầu vô cùng bình tĩnh, dường như đang kể rõ một câu chuyện chẳng hề liên quan tới mình, Trình Dật kéo tay cô, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay cô lạnh toát.
Rõ ràng là mùa hè, nhiệt độ trong nhà cực kỳ cao, Tống Thanh Y mặc đồ ngủ dài tay, nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay lại lạnh đến dọa người.Trình Dật đem bàn tay của cô vào trong lòng bàn tay mình, không nhanh không chậm niết ngón tay cô.
"Vào năm em 5 tuổi, ba mẹ bắt đầu thường xuyên cãi nhau.Mỗi buổi sáng khi rời giường em sẽ tự mình nấu mì ăn liền, em với không tới kệ bếp, đành phải tự chính mình đạp lên ghế để nấu nước, đợi nước sôi, nấu mì,mẹ em không cho em nấu cơm, bà ấy chê em phiền phức, cũng chê em là con gái, bà ấy rất thích chơi mạt chược, sau khi em đến trường, khoảng chín giờ, bà ấy sẽ bất chấp mưa gió xuất hiện ở quán mạt chược.
Vì Trường tiểu học em gần quán mạt chược đó, cho nên mỗi khi em tan học lúc đi ngang qua đều có thể nghe được giọng của bà ấy, nếu bà ấy thắng tiền sẽ cười lớn, nếu bà ấy thua sẽ hùng hùng hổ hổ vài câu.
Cơm trưa là bà ấy làm, nhưng bà ấy thường làm rất ít, chỉ vừa đủ ăn. Ba em thường hay chê bà ấy nấu ăn không ngon, hai người sẽ bởi như vậy mà ầm ĩ một trận, lúc đó em sẽ bưng bát đi ra một góc trong phòng khách, một bữa cơm cứ như vậy mà bị hai người ầm ỉ lật hết xuống đất.
Hai người đó cứ như vậy mà cãi nhau nhưng thường ba em ông ấy sẽ tức giận bỏ đi, nhưng trước khi ra ngoài sẽ cho em một ít tiền, mặc kệ em muốn ăn gì. Cho nên lúc em học tiểu học, trong lớp em là người có tiền tiêu vặt nhiều nhất.
Bọn họ ầm ĩ với nhau khoảng một năm, vì bữa cơm ầm ĩ, vì học tập của em ầm ĩ, mặc kệ việc lớn hay việc nhỏ nhặt đều ầm ĩ với nhau. Sau này hai người đó bắt đầu không ầm ĩ nữa, bởi vì ba em bắt đầu thường xuyên không trở về nhà, sau khi trở về cũng chỉ nhìn em một chút, sau đó sẽ nhét cho em một khoản tiền, bảo em nói dối bà ấy."
Tống Thanh Y hút một hơi, cong môi cười :"Làm sao có khả năng gạt được bà ấy? Mẹ em đặc biệt thông minh, đối với tiền vô cùng mẫn cảm, em cũng không dám phản kháng bà ấy, cho nên toàn bộ tiền ông ấy cho em đều sẽ bị bà ấy lấy đi đánh bài.Thẳng đến năm em bảy tuổi,vào một ngày mùa hè.
Em nhớ rằng năm đó mùa hè đặc biệt nóng bức, tiếng ve kêu vào buổi tối không ngừng vang lên, trong phòng em nóng đến mức không thể nào ngủ được. Sau khi chấm dứt cuối kỳ thi thử, lần đầu tiên em thi được hạng nhất, ba em ông ấy từng nói nói em nếu em thi đứng nhất sẽ dẫn em đi chơi ở công viên văn hóa, vì em học không giỏi cho nên mỗi ngày em đều cố gắng học tập.
Lúc em nhận bài thi trở về, thật sự cho rằng có thể đi chơi ở công viên văn hóa. Nhưng khi về tới trong nhà của em đột nhiên nhiều hơn một người.Ba em ầm ĩ muốn ly hôn với mẹ. Em lần đầu tiên nhìn thấy mẹ khóc thương tâm đến như vậy, một bên vừa khóc vừa mắng, ba em đứng cùng một cô gái, mặt cô ấy lạnh lùng, cao ngạo đắc ý, lúc đó em cũng chưa từng nghĩ đó là bước ngoặc đưa em rời khỏi bọn họ.
Hai người ai cũng không muốn nuôi em, cãi với nhau ầm ĩ,cho nên cuối cùng em là được ông nội nuôi. Sau đó mẹ em chết, bà ấy bị ung thư phổi, lúc em nhìn thấy bà ấy đã là thời kì cuối, bà ấy xin lỗi em, nói trước kia sinh em ra nhưng lại đối với em không tốt là bà ấy có lỗi với em, nhưng em chỉ mỉm cười,sau này bà ấy qua đời là em cùng ông nội mai táng.
Không đến mấy tháng, ba em cùng cô vợ mới cưới đang mang thai xảy ra tai nạn xe cộ, ông ấy qua đời tại đó,còn vợ ông ấy đang mang thai được xe cấp cứu chở tới bệnh viện,sau lại cứu không được đứa bé nhưng cũng chả cứu được cô ấy, một nhà cứ thế mất hết.
Sau này, em gặp được Trần Đạc. Trần Đạc rất thích diễn trò, ước mơ lại muốn làm một diễn viên,cùng anh ta vui vẻ học tập đến khi tốt nghiệp, vì Trần Đạc em đã viết ra « Lý Tưởng Của Ta Quốc »,sau đó em lại vì Trần Đạc mà tìm đến đạo diễn Tương Thư Tấn,thậm chí khi gặp được ông ấy,em khẳng định với ông ấy rằng: " Những tác phẩm của em khi viết ra sẽ làm thầy kinh ngạc không chỉ riêng thầy mà là cả đất nước này."
Sự thật chứng minh em đã dùng chính tác phẩm của mình làm cho cả nước đều kinh ngạc,cũng trở thành thiên tài thiếu nữ trong mắt mọi người, qua vài năm lại biến thành bàn tay vàng trong giới biên kịch, mấy năm nay chỉ bằng viết một kịch bản liền có thể kiếm đến chín số không.
Và Trần Đạc cũng vì vậy mà trở thành ảnh đế ."
Điếu thuốc trên ngón tay Tống Thanh Y đốt hết,cô dập tàn thuốc, sau đó đem đầu mẩu thuốc lá còn lại ném vào trong thùng rác.
Từ trong hộp thuốc lại lấy ra một điếu, Trình Dật như cũ cho cô đốt, trên mặt Tống Thanh Y không chút thay đổi, cô đột nhiên hỏi: "Anh biết vì sao Thượng Nghiên liên kết với Vạn Tịch hại em, em đều không đi tố giác Thượng Nghiên không?"
Trình Dật nhíu mày: "Vì cái gì?"
Tống Thanh Y hút điếu thuốc, phun ra một hơi.
"Cô ấy đã từng cứu mạng em." Tống Thanh Y nói: "Năm em hai mươi tuổi, ở đoàn phim có trải qua một trận hỏa hoạn, Trần Đạc ngày đó đi quay phim nơi khác, em cùng với Thượng Nghiên bị nhốt trong đám lửa, vốn cô ấy có thể một mình đi, nhưng cuối cùng lại cố gắng kéo em ra khỏi biển lửa,sau lại nằm trong phòng ICU nhiều ngày, cánh tay của cô ấy có một hình xăm mặt trời, đó là do năm ấy bị bỏng mà xăm."
"Nếu là không có cô ấy, sinh mạng của em khi em hai mươi tuổi đều đã kết thúc."
"Cho nên, em vẫn luôn nhớ ơn cô ấy."
"Coi như không làm được bạn bè, cô ấy cũng vẫn là ân nhân cứu mạng, phần ân tình này, cô ấy từng nói qua với em không cần nhớ, nhưng em lại chưa bao giờ quên."
"Em có thể trách Trần Đạc, nhưng không có cách nào trách Thượng Nghiên." Tống Thanh Y nói "Chỉ là, có một số việc em thật sự không có biện pháp buộc mình tự tiếp nhận."
Sau khi nói xong, Tống Thanh Y đem đầu mẩu thuốc lá ném vào trong thùng rác.
Cô che mặt mình, run run kêu: "Trình Dật."
Trình Dật nhìn cô.
"Ôm em một cái đi." Tống Thanh Y nói: "Em muốn anh ôm em một cái."
Trình Dật cúi người ôm lấy cô, hai tay gắt gao ôm chặt.
Thật lâu sau, Tống Thanh Y chậm rãi nói: "Đây là một lần cuối cùng."
Đây là một lần cuối cùng vì tình cảm ở giữa của bọn họ mà nhượng bộ.
Ngày sau, thật sự ai cũng không nợ ai.
**
Tống Thanh Y buổi tối có uống một chút rượu, tuy không nhiều, nhưng cũng đủ say lòng người, ở trong ngực Trình Dật ngủ.
Trình Dật nhìn người trong ngực, mày hơi nhíu, cả người cô đều ngủ cực kì không an ổn, Trình Dật cẩn thận đưa tay lau khóe mắt cô.
Đợi cho cô ngủ đủ lâu, lúc này mới ôm cô vào phòng.
Sau đi dọn xong phòng khách, đem hộp thuốc lá đổi thành kẹo, Trình Dật trở lại phòng thì thấy Tống Thanh Y mơ mơ màng màng mở mắt nhìn anh, thấy anh tiến vào, giống con nít dang hai tay, Trình Dật cười leo lên giường, đem cả người cô ôm trong ngực.
Trình Dật trên trán nhợt nhạt của cô in xuống một nụ hôn, dịu dàng nói: "Ngủ ngon."
Tống Thanh Y đem đầu chôn trong lòng Trình Dật, khẽ nói: "Nam nam ngủ ngon."