Cho Em Một Chút Ngọt

Chương 4: Chương 4




“Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn,đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh “

- ----------------------

Không biết nói cái gì liền cứ như vậy im lặng đi, ít nhất sẽ không nói sai.

Đây là tín ngưỡng cuộc sống của Tống Thanh Y.

Vì vậy, cô giữ trái tim bồn chồn, từ từ nhắm mắt dựa vào ghế sofa.Ngón tay của Trình Dật thon dài, động tác không nhanh không chậm, lực đạo không nặng không nhẹ, hết thảy đều vừa vặn, vị bạc hà liên tục xâm nhập vào hơi thở.

Suy nghĩ của Tống Thanh Y từ từ thư giãn,chốc lát bên dưới rốt cuộc cũng truyền đến tiếng hít thở.Những ngón tay Trình Dật chạm vào lông mày, giúp cô duỗi ra những nếp gấp.Qua một lúc lâu,anh mới buông tay, liếc nhìn bên trong phòng bếp, cảm thấy có chút bừa bộn.

Đoán chừng Tống Thanh Y vừa mới chuyển đến, đồ đạc trong nhà đều chưa sắp xếp ngay ngắn, thậm chí tủ lạnh cũng bừa bộn.Không nhiều loại, nhưng số lượng lại rất nhiều.Mở tủ bếp, bên tong hoàn toàn không có gạo, chỉ có hai hộp mì ăn liền và một túi bánh mì đã hết hạn.

Trình Dật cau mày thở dài.

Anh đi ra khỏi phòng bếp đưa mắt nhìn sô pha, vội vàng quay về phòng lấy một chiếc chăn mỏng khoát trên người Tống Thanh Y, sau đó mới yên tâm trở lại phòng bếp.

Sợ đánh thức cô, anh thậm chí còn đặc biệt nhẹ nhàng đóng kín cửa.

Lấy tất cả mọi thứ trong tủ lạnh ra, tốt xấu đều bỏ một chỗ.Trình Dật chịu không nổi mớ hỗn độn này, vậy lấy găng tay nhựa từ trong tủ bếp đeo lên tay, bắt đầu tiến hành phân loại.Vứt bỏ những thức ăn bị hỏng và hết hạn, còn được thì bỏ lại, lau tủ lạnh một lần lại một lần,sau đó đem đồ đã được phân loại cất ngay ngắn bên trong tủ lạnh.Làm xong những thứ này, nhìn thời gian cũng đã không còn sớm thậm chí có chút muộn.Trên di động, có một cái tin nhắn do Ngụy Gia gửi ban nãy: Nam ca, ngày mai tới nhà của em đi.

Trình Dật để một cái dấu chấm hỏi, sau đó cất điện thoại.

Nam nam là nhũ danh của Trình Dật. Sau khi quen bọn Ngụy Gia, trực tiếp từ Dật ca biến thành Nam ca.

Trình Dật đem phòng bếp làm ổn thỏa đâu vào đấy,còn muốn dọn lại phòng khách một chút, nhưng Tống Thanh Y vẫn còn đang ngủ ngon giấc,không đành lòng đánh thức cởi bỏ bao tay nhựa bỏ vào thùng rác,sau đó quay trở lại phòng khách.

Tống Thanh Y nằm trên sô pha ngửa đầu, hơi hơi há miệng, tướng ngủ đặc biệt xấu xí,anh chỉ mỉm cười sau đó rút điện thoại từ trong túi, chụp một bức ảnh.Bản thân anh có chút không thể tưởng được, một ngày kia anh thế nhưng sẽ cùng Tống Thanh Y chung một nhà.

Lúc ở quán Bar dưới ánh đèn lờ mờ Trình Dật đã nhận ra cô, chỉ là cô không biết anh.

Trong vòng một ngày xảy ra nhiều chuyện như vậy, kỳ thật Trình Dật cũng tưởng chỉ là 1 giấc mơ.

Ba tháng trước Trình Dật không ngừng xem tin tức Tống Thanh Y, nhưng gần như là không.Ngoài các thông tin sai lệch được đăng tải trên Hot search thì không có bất kỳ tin tức nào hữu dụng.

Trình Dật ngồi trên chiếc ghế sofa một lúc, điện thoại bỗng nhiên vang lên đột ngột.

Là Ngụy Gia.

Trình Dật vội vàng che ống nghe, nhanh chóng đi vào phòng nghe điện thoại.

“Nam ca, ngày mai tới nhà của em đi, đã lâu rồi chúng ta không tụ tập.” Ngụy Gia nói.

“Ba mẹ cậu đâu?” Trình Dật nói: “Đi công tác?”

Ngụy Gia cười ha ha “Ba mẹ em đã đi công tác vào sáng hôm nay, có thể sẽ mất khoảng vài ngày mới trở về.”

“Được rồi.” Trình Dật bất đắc dĩ nói.

Ngụy Gia ngượng ngùng cười một tiếng “Hắc hắc. Nam ca, tên Từ Trường Trạch kia cũng nói đã lâu không gặp anh.”

“Anh trong khoảng thời gian này đi đâu vậy?” Ngụy Gia lại hỏi.

Trình Dật: “Làm người mẫu.”

Ngụy Gia giật mình “Nam ca,tại sao anh không nói với anh trai rằng anh thiếu tiền??Về sau khi nổi tiếng, mất mặt thì tồi tệ lắm.”

Trình Dật bất đắc dĩ đỡ trán “ Chụp trang bìa tạp chí uy tính.”

Ngụy Gia lúc này mới yên tâm, cười vòng qua đề tài “Vậy khẳng định kiếm được số tiền không nhỏ, vậy đồ ăn ngày mai....”

“Tôi bao “ Trình Dật nói “Tô Giang đâu?”

“Cậu ta sao? “ Ngụy Gia nghĩ ngợi “Cũng đã lâu cậu ta không quay về ký túc xá, không biết đang bận cái gì, vừa gọi điện thoại cho cậu ta giống như đang bận bịu, không nói được mấy câu liền tắt.”

“Ồ.”

Ngụy Gia đột nhiên nhớ ra “Đúng rồi, anh hôm nay trở lại ký túc xá lấy đồ làm cái gì? Tìm được phòng rồi?”

Trình Dật nói “Cũng tạm đi,chuyện cụ thể ngày mai chúng ta cùng nói sau.”

“Ok.” Ngụy Gia cũng không dây dưa “Nhà em ở đâu anh còn nhớ rõ không? Tiểu khu 7 căn 3 1211.”

Trình Dật nói được nhưng Ngụy Gia vẫn là không yên lòng dặn dò nhiều lần, làm Trình Dật bên này cũng bực mình “Tôi cũng không phải cậu.”

Ngụy Gia vừa ngốc vừa nói nhiều.

Bị lạc đường cũng có thể nói liên miên,cằn nhằn trong lúc tìm đường.Thậm chí khi cậu ta lỡ tay lái xe đụng vào đèn đường, đầu tiên sẽ tức giận đánh đèn đường, sau đó cùng nó nhận lỗi, tóm lại, đồ ngốc.

Mọi thứ bên trong căn phòng hầu như được thay thế bằng những thứ riêng Trình Dật. Sau khi cùng Ngụy Gia cúp điện thoại, Trình Dật cầm điện thoại đặt trên bàn, lần nữa bước ra bên ngoài.

Tống Thanh Y ngồi thẫn thờ trên ghế sofa với đôi mắt mở to.

Nghe cửa phòng mở, lúc này mới nhìn sang.

“Đánh thức chị dậy à?” Trình Dật vừa đi vừa hỏi.

Tống Thanh Y lắc đầu, giọng khàn khàn như thể bị cát cọ xát”Không có.”

Lời vừa ra khỏi miệng cùng Trình Dật so sánh, lộ ra đặc biệt khó nghe.

Trình Dật rót một ly nước đưa qua “Vậy chị tỉnh lúc nào?”

Tống Thanh Y uống một ngụm nước, thấp giọng một cái mới nói “Lúc điện thoại vừa đổ chuông.”

Trình Dật cười “Vậy còn nói không phải là bởi vì tôi.”

Tống Thanh Y tự biết nói lỡ lời, nhanh chóng im lặng.

“Chị trở về phòng ngủ đi.”

“Vậy còn cậu?” Tống Thanh Y hỏi.

“Cũng ngủ.” Trình Dật nói xong,giơ tay xoa đầu Tống Thanh Y.

Tống Thanh Y ngẩng đầu, thiếu niên tươi cười ấm áp, như ánh nắng của những ngày đầu xuân, trong lòng rơi xuống vô số ánh sáng rực rỡ.

Hoàn toàn thất thần trong chốc lát.

Trình Dật lấy chiếc ly từ tay cô “Đi rửa mặt rồi ngủ.”

Tống Thanh Y nhìn bóng lưng anh, quần đùi, dép lê, rõ ràng không có gì đặc biệt, nhưng vô thức thu hút sự chú ý.

Tống Thanh Y bỗng nhớ đến ban chiều, cậu ở trong trường học hẳn là rất được hoan nghênh.Một người ấm áp và chu đáo như vậy, cùng ai ở chung đều sẽ làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Cửa phòng bếp mở ra, Tống Thanh Y lập tức đứng lên, vội vã đi vào phòng.

Trình Dật lấy chổi dọn dẹp tàn thuốc bên dưới.Nghe thấy tiếng Tống Thanh Y chuẩn bị đóng cửa, cậu bỗng nhiên kêu”A Thanh.”

Động tác Tống Thanh Y dừng lại, cứng ngắc trả lời “Hả”

“Ngủ ngon.” Trình Dật mỉm cười nói.

Tống Thanh Y cắn cắn môi, thì thầm: “Chúc ngủ ngon.”

*****

Tiếng chuông điện thoại vào buổi sáng làm đánh thức Tống Thanh Y trong cơn ác mộng.

Cô đã ngủ hơn ba giờ, liếc nhìn di động bên cạnh, mới hơn tám giờ, cảm thấy có hơi đau đầu một chút.Vang lên hơn mười giây, nhìn ID người gọi thậm chí cô còn cảm thấy đau đầu hơn.Xoa xoa mắt cho thanh tỉnh,Tống Thanh Y mỉm cười nhấc máy trả lời “Dạ, con nghe đây bà nội.”

Bà nội bên kia điện thoại mỉm cười ân cần “A Thanh, con chừng nào thì đến thăm bà? Bà nghe Trần Đạc nói,hôm nay con sẽ đến nên Bà nội đặc biệt tự mình đi mua hành tây còn có dưa hấu mà con thích. Bên cạnh mới mở một siêu thị nhỏ, hôm qua bà đã qua đó mua cho con một ít quả anh đào, dâu tây, còn có nhãn long, thiếu chút nữa tự mình không cầm hết”

Tống Thanh Y muốn từ chối, lại nghe thấy tiếng bà hưng trí bừng bừng nói: “ Bà biết con công tác bận bịu, nhưng con đều bốn năm tháng không đến thăm bà rồi, ở bên này bà nhớ con muốn chết,mau nói,chừng nào thì con đến?”

“Bà nội” Tống Thanh Y lại kêu.

“Sao đấy.” Bà nội ở đầu dây bên kia đột nhiên thu lại ý cười “Con sẽ không... Không đến sao?”

Tống Thanh Y còn chưa trả lời, bà nội ở bên kia lại bắt đầu tự quyết định “Không đến,vậy lời nói trước đó của bà con mau quên đi, bà chính mình tự ăn, con ở bên ngoài hãy tự chăm sóc bản thân, ăn nhiều cơm, đừng cứ mãi giảm cân như A Đạc,cái tên tiểu tử thúi kia nếu không chăm sóc con, con mắng nó, không có việc gì. Nó ăn hiếp con thì con tìm đến bà nội,bà nội làm chủ cho con, bà lấy cây chổi đánh nó.”

“Cứ như vậy đi, con bận rộn, bà nội không quấy rầy. Hãy nhớ chăm sóc tốt bản thân, bà thân thể rất tốt...”

Chóp mũi có chút đau xót, nước mắt lập tức rớt xuống.

Cô lau nước mắt, làm nũng nói: “Bà nội, con đều chưa nói, người như thế nào thì nói con không đến? Con buổi trưa hôm nay đến, cùng bà ăn cơm.”

Mang theo một chút do dự “A Thanh, nếu con bận rộn, bà nội bên này, không thành vấn đề. Đừng trì hoãn công việc vì bà,người trẻ tuổi như các con, công việc rất quan trọng, chúng ta chờ lần sau gặp.”

Tống Thanh Y bình tĩnh nói: “Bà nội,người yên tâm đi, con gần đây không bận rộn, một lát sẽ trở về. Bà đi siêu thị mua thức ăn đi, hôm nay con xuống bếp.”

“Hắc.” Bà vô cùng vui vẻ “Có bà ở đây, còn bắt con xuống bếp? Là bà làm cơm không thơm sao? Con thế nào lại không cho bà xuống bếp.”

Tống Thanh Y nấu ăn không tốt, mọi người đều biết.Từ nhỏ đến lớn ở bên ngoài, cô ăn nhiều nhất chính là mì tôm.

Hàn huyên cùng bà chốc lát,sau khi cúp điện thoại, Tống Thanh Y sờ soạng tóc, cả người đều không muốn nhúc nhích.

Trần Đạc là được bà nội trông đến lớn còn Tống Thanh Y là được ông nội nuôi dưỡng.

Trần Đạc ở nhà bà nội là bởi vì ba mẹ bận bịu công tác,không thể ở nhà tùy thời chăm sóc anh ta nên đã đem anh gửi nhà bà nội một thời gian.

Còn Tống Thanh Y thì khác sau khi ba mẹ cô ly hôn, sau này mẹ sinh bệnh, ba bị tai nạn xe cộ.Chỉ cách nhau một năm, cả hai đều lần lượt qua đời, Tống Thanh Y cuối cùng rơi vào tình trạng không ai nuôi dưỡng đành phải đi theo ông nội.

Năm đó, cô chỉ vừa mới sáu tuổi.

Vào thời điểm Tống Thanh Y đến đó, tất cả ngôi nhà ở Qiansu đều là những ngôi nhà làm bằng gỗ, có mái ngói màu xám và mái hiên thấp. Mỗi ngôi nhà đều có một khoảng sân rộng,mỗi mùa đều trồng rau và các loại củ quả. Trần Đạc sống cạnh nhà cô với Bà nội.

Cô nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy Trần Đạc,lúc đó trông anh ta vô cùng mập mạp mũm mĩm.Khi thấy bố mẹ chuẩn bị rời đi, anh ta đã đứng ở lối vào con hẻm khóc nhè,thậm chí còn ngồi dưới đất gọi như thế nào cũng không chịu dậy, đem quần áo trên người làm dơ hết. Bà nội đã vô cùng tức giận cầm chổi đánh cho anh ta một cái.

Lúc đó,trùng hợp Tống Thanh Y đứng bên cạnh cột điện,trên tay vẫn còn cầm que kẹo vừa mới mua ban nãy, chậm rãi bước tới và đưa tay ra, hướng Trần Đạc vươn tay, ngọt lịm nói: “Bố và mẹ tôi đi rồi, tôi cũng không khóc.”

Trần Đạc nhìn cô lờ mờ trong nước mắt”Đó là do cậu không có trái tim!”

Tống Thanh Y ngồi xổm xuống “Ngay cả khi anh khóc, bọn họ cũng sẽ không về với anh.”

Trần Đạc vẫn khóc, Tống Thanh Y đem kẹo trong tay mở ra đút Trần Đạc.

“Mặc dù cuộc sống là chuỗi ngày cay đắng nhưng ăn kẹo rồi biết đâu anh sẽ cảm thấy ngọt ngào.”

- ------Edit:Ninh Hinh------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.