Tống Thanh Y rửa rau xong đứng nhìn Trình Dật lấy thớt từ trên kệ bếp bắt đầu thái rau, ống tay áo được anh xắn cao, động tác vừa nhanh lại vừa ổn định, sau đó đặt dao xuống,âm thanh dụng cụ trong phòng bếp liên tục vang lên.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Trình Dật bắt đầu xào rau.
Tống Thanh Y ở trong phòng bếp có hơi vướng bận, Trình Dật nhìn cô nhíu mày "Em ra bên ngoài chờ?"
Tống Thanh Y a một cái"Chê em chướng mắt sao?"
Trình Dật cười"Nào có chê chỉ là thấy trong phòng bếp khói dầu tương đối nhiều!Không tốt" Nói xong từ trên bàn lấy bánh ngọt đưa qua, tiện thể còn đặt một cái thìa lên bánh "Ngoan, đi bên ngoài ăn đi."
Tống Thanh Y vốn đã muốn xoay người nhưng bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu không hiểu hỏi "Anh rõ ràng sao?Em lớn tuổi hơn anh!!!Như vậy không đúng,rất rất không đúng"
"Biết?"Trình Dật nhíu mày "Mau ra ngoài ăn."
Sau đó ôm vai Tống Thanh Y đẩy ra ngoài, đưa tay xoa xoa tóc cô "Ngoan, ra bên ngoài ngắm cảnh đi."
Tống Thanh Y:"..."
Trình Dật xoay người đi vào phòng bếp.
Tống Thanh Y nhìn bóng lưng anh bỗng nhiên gọi to "Trình Dật."
Trình Dật quay đầu,như cười như không nhướng mày "Sao thế?"
"Em lạnh."Tống Thanh Y nói.
Trình Dật đem áo khoác đang mặc trên mình mau chóng cởi ra, đi qua đem bánh ngọt trong tay Tống Thanh Y đặt qua một bên, sau đó giúp cô mặc áo khoác.
Trình Dật hôm nay mặc áo khoác trùm đầu màu đen, có hai dây màu đen rủ xuống hai bên, Tống Thanh Y so với Trình Dật hơi nhỏ con cũng hơi gầy gầy, dù sao Trình Dật cao 1m85 mà Tống Thanh Y cũng 1m63 chạng chạng nhau nhưng khi khoác áo của anh lộ ra thân hình đặc biệt nhỏ gầy giống như đứa trẻ trộm quần áo người lớn mặcvào.
Tay áo cùng vạt áo đều dài.
Sau khi kéo khóa kéo xong, Trình Dật đưa tay cầm lấy bánh ngọt đưa qua.Trên người anh bây giờ còn lại một chiếc áo len màu xám, đứng nhìn cô không chớp mắt.
Tống Thanh Y nhìn anh phất phất tay "Bây giờ anh có thể yên tâm đi làm cơm rồi."
"Còn em?"Trình Dật hỏi.
"Ngắm cảnh." Tống Thanh Y nói xong mang một cái ghế dựa bên cạnh qua, đang định ngồi xuống, Trình Dật chợt kêu lên: "Có trùng tử!"(Thật sựkhông biết con này:3)
Tay Tống Thanh Y lập tức run lên, vội vàng hướng về phía Trình Dật nhào qua, bánh ngọt trực tiếp văng một ít lên người anh.
Màu trắng của kem bơ dính trên áo len màu xám không ít,anh cũng không quan tâm, cúi đầu xuống hôn lên mặt Tống Thanh Y một cái.
Tống Thanh Y:"..."
Đang định nâng tay đánh anh, Trình Dật nhìn từ phía sau cô khẽ gọi "Ông nội."
Tống Thanh Y trực tiếp đánh lên bả vai anh "Lại gạt em nữa."
"Khụ khụ..."Ông nội thấp giọng ho khan, tay Tống Thanh Y lập tức cứng đờ, cứng ngắc quay đầu nhìn phía sau, ông nội đang chống quải trượng đứng trước cửa phòng,nhìn chằm chằm hai người, từ trên người Trình Dật nhảy xuống "Ông nội...Không phải như vậy..."
"Con có thể giải thích." Tống Thanh Y kiên định.
Ông nội không để ý tới cô, nhìn Trình Dật nói "Lúc nào thì ăn cơm? Ông đói bụng."
Trình Dật nhìn ông xoay người đi,cười nói sau lưng: "Chút nữa ạ,con đi xào rau nữa là có thể ăn được."
Nói xong cũng nhanh chóng quay người vào phòng bếp.
Tống Thanh Y đứng tại chỗ nhìn ông nội sau đó nhìn Trình Dật, chỉ thấy anh đứng trước cửa phòng bếp, xoay người nhìn cô làm mặt quỷ.
Tống Thanh Y:"..."
Thật là, ngây thơ.
Đứng ở đây, khó hiểu mỉm cười.
Thấy cô rốt cuộc cũng nở nụ cười, tay Trình Dật hướng khóe miệng mình giơ lên một vòng, làm khuôn mặt tươi cười.
Tống Thanh Y giống như đã hiểu.
Làm nhiều chuyện như vậy, chỉ đơn giản muốn cô cười nhiều một chút.
Tống Thanh Y ngồi xổm xuống dọn dẹp mớ hỗn độn trên mặt đất.
Ông nội đi tới cửa,quay đầu "Đều đã lớn như vậy, còn ầm ĩ."
Tống Thanh Y đỏ mặt,hơi chột dạ,phồng má nói "Con mới không có."
Trình Dật ở bên trong phòng bếp lớn tiếng nói: "Ông nội, chúng con hiện tại chính là đang bồi dưỡng tình cảm!!."
Tống Thanh Y:"..."
Yên lặng dọn dẹp sạch sẽ mặt đất, quần áo cũng dính không ít bánh ngọt,tìm khăn ướt lau bơ trên áo,nghe ông nội cao giọng hỏi hai người: "Các con muốn bồi dưỡng tình cảm có phải rất không đúng chỗ? Khi nào thì cho ông chắt trai?"
Tống Thanh Y dừng động tác, không đáp lời.
Trình Dật vừa xào rau vừa nói: "Sẽ nhanh ạ."
"Nhanh là lúc nào?" Ông hừ lạnh khẽ nói: " Ông mới không tin những lời người trẻ tuổi như bọn con nói, luôn luôn không cố định."
"Vậy thì sang năm,chúng cháu sẽ đáp ứng mong muốn của ông nội." Trình Dật cười nói
"Cũng chả kém bao nhiêu." Lạnh lùng hừ một tiếng, dừng một chút lại hỏi Trình Dật:"Khi nào thì mang người nhà sang đây gặp mặt? Ông còn chưa hỏi tội cháu?"
"Do con không chu đáo,xin lỗi ông nội,vào ngày mai được không ạ, con sẽ sắp xếp một chút." Trình Dật nói
Ông nội nghĩ một chút,sau lại nói "Đều có thể."
Tống Thanh Y giọng yếu ớt xen vào "Con cảm thấy có hơi gấp rồi ạ."
Ông nội trừng cô"Bánh ngọt ăn nhiều sẽ say sao? Nói chuyện đều không suy nghĩ,cũng không còn nhỏ sao lại không biết..." Nói đến đây,dừng một chút, ông nhìn người trước mắt "Đàn ông ở giữa nói chuyện có chuyện của con sao?"
Tống Thanh Y: "???"
Cho nên rõ ràng là thương lượng chuyện của cô, cô lại không có quyền phát biểu có phải không?
Vốn lúc trước Trình Dật nói tháng 7 sẽ sắp xếp cho hai nhà gặp mặt, nhưng đoạn thời gian đó hai người hơi bận rộn, vì thế cũng quên mất thời gian, chớp mắt đã đến cuối tháng Mười.
Hôm nay bởi vì chuyện bà nội mà ông nội có hơi xúc động, tổng cảm thấy rất không an lòng.
Tống Thanh Y nhìn ông,con mắt đều trừng đến mệt mỏi, ông cũng không cho cô một ánh mắt, giận dỗi đi vào phòng bếp.
Trên áo Trình Dật còn dính một ít bơ, anh đang rất bận bịu, cô liền đứng im lặng bên cạnh.
Trình Dật cười nói:" Đói bụng sao?"
Tống Thanh Y thấy anh rốt cuộc cũng để ý đến mình, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, thấp giọng hỏi:"Vì sao không thương lượng với em liền định?"
Trình Dật vô tội sờ chóp mũi "Nếu không nói như vậy, khẳng định ông sẽ đánh chết anh."
Tống Thanh Y:"..."
Được rồi, coi như vì ông nội,cô không nói.
Tống Thanh Y không nói,nhưng cũng không có ý định ra ngoài.
Đồ ăn đã nấu xong,chỉ còn đợi canh nhừ một chút là có thể mang ra ngoài,hai người ai cũng đều không có chuyện.
Tống Thanh Y nhìn kem bơ dính trên áo Trình Dật hơi chướng mắt, lấy khăn tay, nhìn Trình Dật nói:"Lại đây."
"Làm gì?"
Tống Thanh Y đi về phía trước một bước, đưa tay kéo áo anh, chậm rãi lau "Hơi bẩn "
**
Lúc ăn cơm,ông nội có nói qua Trình Dật ông muốn uống vài ly.
Lúc Trình Dật đến có mua một chút rượu ngon,cũng không phải rượu ngon hảo hạng gì chỉ là một bình rượu đế mua trong cửa hàng chuyên rượu ngon chính gốc, đổ mỗi người một ly, Tống Thanh Y nhìn hai người uống, cũng đứng dậy lấy một ly nhỏ, lúc Trình Dật đang rót đem ly rượu xê dịch qua.
Ông nội trừng cô"Con gái mà đi uống rượu,còn ra thể thống gì?"
Tống Thanh Y không nói chuyện.
Trình Dật đi vào tủ lạnh lấy cho cô một lon bia "Em uống cái này."
Tống Thanh Y:"..."
Cô nhìn lon bia, nhớ lại cuộc trò chuyện ngày hôm đó giữa hai người, anh thực sự đã mua bia để trong nhà, nhưng cô chưa từng uống nó,chỉ đơn giản mang bỏ vào tủ lạnh,cuối cùng hai người chọn uống một ít rượu vang,trò chuyện một lúc,cuối cùng lăn lên giường trải qua một đêm cực kỳ lãng mạn, Tống Thanh Y lấy tay đem bia đặt góc bên cạnh, đem ly nhỏ dịch về phía Trình Dật một chút, không nói lời nào, nhìn chằm chằm anh.
Cuối cùng Trình Dật rót cho cô nửa ly.
Ông nội liếc xéo Trình Dật "Không nguyên tắc."
Trình Dật cười"Dù sao cũng là ở nhà, nếu trong nhà luôn luôn nguyên tắc thì còn gọi là nhà sao ông?"
Ông không nói nữa.
Cuối mùa thu, mưa tí ta tí tách vẫn chưa tạnh hẳn, những giọt mưa theo mái hiên chảy xuống.
Ba người ngồi trong nhà,an tĩnh ăn cơm, thường thường sẽ uống một hớp rượu.
Thường thường đều là ông nội nâng ly, Trình Dật lập tức sẽ giơ lên cùng ông chạm ly.
Ông có vẻ rất cao hứng vì hành động này của anh.
Tống Thanh Y một mình uống rượu, nhìn màn đêm bên ngoài.
Sau khi ăn cơm xong,TốngThanh Y đi qua thu dọn. Ông nội chậm rãi bước vào phòng vệ sinh rửa mặt,sau đó trở về phòng mình,lúc ông đi đến cửa phòng,Tống Thanh Y nghe được tiếng thở dài của ông.
Ở trong phòng bếp yên lặng rửa bát đũa, Trình Dật đứng bên cạnh tủ lạnh.
Sau lại nhớ tới chuyện ban nãy, lấy điện thoại di động mở nhóm WeChat trong nhà mình:
Trình Dật: Trong nhà mình, ngày mai mọi người có bận gì không ạ?
Bạch Điềm: Anh ba!!Em có thể hỏi đây là chuyện gì đang xảy ra không?? Giống như anh đang bị trộm tài khoản?
Bạch Kiếm: Công ty có một cuộc họp nhỏ.
Mẹ xinh đẹp: Con trai bảo bối có chuyện gì thế? Mẹ ở nhà.
Ba đẹp trai: 9 giờ sáng có một cuộc hội nghị đa quốc gia.
Trình Dật: Vâng? Ông nội Thanh Y có ngỏ lời mời cả nhà mình đến ăn một bữa cơm??Bạch Điềm ngốc!! Có muốn đến nhà chị dâu tham quan một chút không?
Trong nhóm yên lặng vài giây, về sau điên cuồng thông báo.
Bạch Điềm: A a a a!
Bạch Điềm: Em vô cùng rảnh!
Bạch Điềm: Em có thể!
Bạch Điềm: Chị dâu hiện tại đang ở đâu? Em thuê xe đến!
Bạch Điềm: Mau phát định vị cho em!!
Bạch Kiếm: Không lên lớp?
Bạch Điềm:...
Bạch Điềm: @TrìnhDật,Anh ba xin cho em nghỉ?
Trình Dật: Được.
Trong nhóm thảo luận vô cùng náo nhiệt, mẹ Bạch gửi tổng cộng 3 ảnh chụp trang phục, hỏi bộ nào đẹp mắt, trang trọng,phù hợp đi gặp mặt nói chuyện.
Trình Dật trả lời từng câu hỏi sau đó tổng kết: Ngày mai khoảng 8 giờ sáng, gia đìnhchúng ta đến nhà ông nội Thanh Y cùng nhau ăn bữa cơm nhé,nhất định quan trọng là đừng nói trong nhà chúng ta có tiền.
Mẹ Bạch xinh đẹp:Chẳng lẽ không phải nhà chúng ta có tiền bên đó sẽ càng yên tâm sao?
Bạch Điềm: Mẹ, anh ba đang giả làm người vô cùng cực khổ cùng tội nghiệp, khiến chị dâu toàn tâm toàn ý thương anh ấy, đến thời điểm thích hợp liền "bùng" một cái,tạo bất ngờ cho chỉ đó.
Trình Dật: Em có phải xem nhiều phim truyền trình rồi hay không?
Qủa thật ý định của anh cũng gần giống như Bạch Điềm nói nhưng không phải tạo bất ngờ lừa gạt Tống Thanh Y mà là tạo ra một bước nho nhỏ, khiến cô hoàn toàn tiếp nhận,chấp nhận anh từ từ.
Điều anh muốn chính là toàn bộ trái tim cùng mọi thứ xung quanh Tống Thanh Y.
Chiến lược anh nghĩ ra rất nhiều, tất nhiên không thể thiếu bước diễn xuất.
Cùng người trong nhà nói chuyện xong đâu vào đấy, Tống Thanh Y cũng đã rửa xong bát, hai người cùng nhau đi về phòng.
Tống Thanh Y tắm rửa,đem quần áo bẩn hôm nay ném vào trong máy giặt, Trình Dật cũng đi tắm, lúc anh đi ra ngoài, Tống Thanh Y đã tựa người vào đầu giường, bên người có hai lon bia, một lon đã rỗng, nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tối nay mây đen dầy đặc, không có chút ánh sáng, mưa nhỏ hạt tí ta tí tách rơi xuống.
Trình Dật ngồi bên cạnh, dịu dàng nói "Lại nhớ bà nội sao?"
Tống Thanh Y nhẹ giọng nói:"Lúc còn nhỏ em có nghe người lớn có nói, người sau khi mất sẽ hóa thành ngôi sao trên bầu trời,chừng nào nhớ đến, khi ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy ngôi sao ấy. Nhưng hôm nay là ngày bà nội qua đời,anh nhìn xem ngay cả một ngôi sao đều không có xuất hiện."
Trình Dật không nói chuyện, đưa tay xoa xoa tóc cô.
Tống Thanh Y quay đầu nhìn anh, bỗng nhiên nở nụ cười "Em chỉ là, có hơi buồn một chút."
Trình Dật lại gần vỗ vỗ bả vai của mình " Bây giờ, anh sẽ trao cho em bờ vai của anh, nếu em muốn khóc, hãy khóc."
Tống Thanh Y lắc đầu"Thật ra,em chính là khóc không được."
Trình Dật đem tóc Tống Thanh Y rớt bên mặt vén ra phía sau vành tai.
Tống Thanh Y mơ mơ màng màng mang theo chút thầm oán, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ "Đừng xem em là đứa trẻ,cứ xoa xoa đầu mãi "
Trình Dật nở nụ cười,giọng nói ôn nhu như rót một dòng nước ấm áp đầy ngọt ngào vào lòng Tống Thanh Y "Mặc kệ em như thế nào, ở chỗ này của anh vĩnh viễn sẽ bảo vệ em, che chở mọi thứ cho em,em có thể an tâm ở đây mà vui vui vẻ vẻ, bảo vệ những thứ mà em luôn tâm tâm niệm niệm muốn bảo vệ."
Thì ra so với Tống Thanh Y chấp niệm của Trình Dật so với cô nặng hơn rất nhiều.