Cho Em Một Chút Ngọt

Chương 108: Chương 108: Phiên ngoại 5:Nuôi con hằng ngày (1)




Ngày sinh dự tính của Tống Thanh Y là vào giữa tháng 7 mà hiện tại bây giờ cách ngày sinh khoảng hơn một tháng,bất ngờ làm cho mọi người trong nhà trở tay không kịp.

May là gần đây Trình Dật đã liên hệ với bác sĩ tư nhân ở Tô gia để đề phòng bất trắc,bây giờ chỉ cần một cú điện thoại là có thể mang Tống Thanh Y đi thẳng vào bên trong.

Sinh con là một quá trình cực kỳ dài và nguy hiểm. Từ nửa đêm đến rạng sáng, đợi trong bệnh viện gần hơn năm giờ. Mãi đến 7 giờ sáng hôm sau,mọi người ở bên ngoài mới nghe được tiếng khóc nỉ non truyền ra từ bên trong phòng sinh.

Bác sĩ đẩy cửa phòng đi ra và nói:"Mẹ và đứa bé đều bình an".Lúc này ai cũng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.Ngụy Gia vỗ bả vai Trình Dật "Nam ca, chúc mừng anh lên chức bố."

Trình Dật dựa người trên tường,giống như tất cả khí lực trong người đều được dỡ xuống, khóe miệng miễn cưỡng giơ lên một vòng cười, thấp giọng mắng "Ranh con."

-

Đứa bé trong bụng Tống Thanh Y là con trai, nặng khoảng sáu cân sáu hai,nhìn đứa nhỏ trông không khác gì với những đứa trẻ sinh non,da dẻ có chút nhăn nheo, màu da cũng có hơi đen đen, mẹ Bạch ở bên cạnh đứa nhỏ nói rằng so với Bạch Điềm lúc vừa mới sinh ra, đẹp mắt hơn rất nhiều, chọc Bạch Điềm mếu máo, nói địa vị trong nhà của cô lại thấp xuống thêm một ít nữa rồi.

Nhìn đứa nhỏ i i a a ở trong nôi, nhịn không được chọc chọc má, trêu đùa nhóc "Gọi dì út."

Trong nhà tăng thêm một người, ai nấy đều rất vui vẻ.

Cùng lúc đó, Trình Dật ở ngoài phòng bệnh nhìn trang chủ weibo đào ra không ít tin đồn nói Tống Thanh Y đã sinh.Sau khi suy nghĩ một lúc,Trình Dật mới phát weibo làm sáng tỏ: Một nhà ba người, tính ra người xấu nhất trong nhà là cu cậu. / hình ảnh.

[ Chúc mừng Trình Tống có thêm một thành viên?Thật là hạnh phúc quá đi!!*Ngưỡng mộ* ]

[ Chà, nhóc phải biết đấy, sau tất cả, bố nhóc là một người nổi tiếng. ]

[ Chúc mừng Trình ca lên chức bố,chúc mừng,chúc mừng ]

[ Chị dâu cực khổ rồi a ~]

[... ]

Đứa nhỏ sinh ra khoảng năm ngày sau, mọi người trong nhà vẫn luôn gọi nhóc tì là bảo bảo.Mẹ Bạch cảm thấy bây giờ cũng nên đặt một cái tên cho bảo bảo trong nhà rồi, vội vàng điện thoại hỏi Trình Dật có chuẩn bị chưa thì nghe anh nói,tên bên ngoài là do anh đặt còn nhũ danh nhường Tống Thanh Y đặt cho bảo bảo.

Tống Thanh Y nằm ở trên giường vừa nghe vừa suy nghĩ một lát, nhìn đứa nhỏ trong nuôi mút mút ngón tay, dịu dàng nói: "Gọi là thương thương đi."

Ngụ ý mong rằng dưới tất cả tình thương của mọi người trong nhà,đứa nhỏ có thể vui vẻ,bình an mà trưởng thành.

Bạch Điềm nằm sấp nhìn bảo bảo trong nuôi, nhịn không được mở miệng "Chị ba, cái tên này có quá nữ tính không?"

Tống Thanh Y đang muốn giải thích, Trình Dật đã mở miệng "Có phải em không có tuổi thơ không?"

Bạch Điềm:???

Trình Dật nhẹ nhàng nói: "Hồi nhỏ,em không có xem " Hành tinh hạnh phúc " sao? Nhũ danh của cậu bé trong đó tên là Thương Thương."

Bạch Điềm:...

Đó không phải là tất cả thời thơ ấu của cô, được chứ?!

Cô chỉ thuận miệng nói một chút thôi,có cần đáng ghét như vậy không?Sờ tay bảo bảo trong nôi kêu "Thương Thương ~ "

"Tiểu Thương Thương ~ "

Tống Thanh Y nhìn Bạch Điềm gọi bảo bảo,mỉm cười quay sang hỏi Trình Dật: "Tên thì sao?"

Trình Dật ngồi ở bên giường nói "Nguy Xuyên."

"Hả?" Tống Thanh Y nhíu mày, không hiểu.

"Trình Nguy Xuyên." Trình Dật nói: "Nguy nga nguy, hải nạp bách xuyên xuyên."

Tống Thanh Y gật đầu "Cũng không tệ lắm. Có ngụ ý gì sao?"

Trình Dật nhìn cô "Đó chỉ là cái tên mà thôi, ngụ ý gì chứ?"

Tống Thanh Y:...

Cách một lát, lại nói: "Chẳng lẽ, anh không hề để ý xem tên mình có hàm nghĩa gì sao?Khi em còn nhỏ,sau khi biết viết và biết đọc,em đã tự mình thăm dò từ điển, tra xem xem cái tên mình có hàm nghĩa là gì?."

Bạch Điềm tràn đầy đồng cảm, lập tức phụ họa theo "Đúng vậy! Khi còn nhỏ,em liên tục hỏi mẹ,tên mình có ý nghĩa gì?Mẹ nói bởi vì em sinh ra vào ban ngày,lại nhìn vô cùng ngọt ngào nên đặt là Bạch Điềm."

Trình Dật nở nụ cười "Mẹ cũng cùng anh nói qua,mẹ nói tên Trình Dật,Dật trong an vui,muốn anh cả một đời bình bình an an vui vẻ."

"Còn chị ba thì sao?" Bạch Điềm nói: "Em vẫn luôn cảm thấy tên chị siêu dễ nghe."

Tống Thanh Y suy nghĩ một lát nhìn nhìn Trình Dật "Hình như lúc sinh em ra, ba em đã đi tìm người đoán mệnh thì phải, ông ấy nói em Ngũ Hành thiếu Thủy. Nghe ông nội kể, lúc ấy ba muốn đặt tên cho em gọi là Mênh Mông nhưng lại bị bà nội mau chóng bác bỏ vì khó viết nên đã sửa lại là Thanh Y."

"Trình Nguy Xuyên." Trình Dật dừng một chút "Anh hy vọng con trai chúng ta sau này lớn lên có thể trở thành một người đàn ông có đảm đương có trách nhiệm, giống như một ngọn núi nguy nga rộng lớn bảo vệ tốt người trong nhà và những người nó thương yêu. Xuyên có hai cái ý, một là hy vọng nó sau này lớn lên mở ra lòng bao la chính mình, có thể bao dung tất cả mọi thứ,hai là ba cái nhất, ba người một nhà."

"Có ý gì?" Bạch Điềm không phản ứng kịp "Ở đâu có ba cái nhất chứ?"

"Tống Thanh Y, Trình Dật, lại thêm một người là cu cậu." Trình Dật nhíu mày cười cười.

Tống Thanh Y nghe vậy bỗng nhiên sáng tỏ ra một chuyện: "Cho nên tên của Samoyed ở nhà, ngụ ý lấy mẫu từ Tống Thanh Y cùng Trình Dật?"

Trình Dật cười "Không thì sao?"

Bạch Điềm trợn mắt, nhấc túi của mình lên "Không được không được, hôm nay phần thức ăn cho chó đã vượt chỉ tiêu, em muốn đi ra ngoài dạo phố, ba người một nhà ở đây tán gẫu đi."

Thời gian như nước, nháy mắt tiểu bằng hữu Trình Nguy Xuyên đã bắt đầu lên năm, cu cậu bắt đầu đến tuổi đi đến trường học.

Trong sự trưởng thành của mỗi đứa trẻ, luôn luôn tránh không được câu nói "Con nhà người ta".

Nhưng đối với tiểu bằng hữu Trình Nguy Xuyên mà nói, cậu không hề giống những đứa trẻ khác bởi vì chính cu cậu,thành công trở thành nhân vật chính trong câu chuyện "Con nhà người ta".

Lúc tiểu bằng hữu Trình Nguy Xuyên lên ba đã thuộc lòng tất cả bài thơ trong thư phòng nhà mình, năm tuổi đã biết hàng ngàn từ mới lạ, thậm chí cu cậu còn thành thạo tất cả các từ vựng trong sách tiểu học, hứng thú lớn nhất thích là đọc sách,« mười vạn câu hỏi vì sao » là cuốn sách yêu thích nhất của cậu và khi thỉnh thoảng rảnh rỗi cậu sẽ đọc những cuốn sách nổi tiếng như "Robinson Crusoe",.. sau đó bắt đầu nêu cảm nghĩ cho hai người nghe.

Có lần, tiểu bằng hữu Trình Nguy Xuyên một mực muốn theo Trình Dật cùng Tống Thanh Y đến đoàn phim xem một chút,cu cậu lúc ấy giống như một vị khách mời đặc biệt,cùng mọi người trong đoàn trò chuyện vô cùng thoải mái.

Nhìn cậu lớn lên hiểu chuyện đến nỗi,Tống Thanh Y luôn cảm thấy rằng mình đã sinh ra một kẻ lập dị.

Tỷ như, bốn tuổi sẽ không cần Tống Thanh Y tắm cho cậu, vì cậu nói rằng cậu thích tự mình tắm rửa, nếu không tiện cu cậu sẽ nhờ Trình Dật giúp cậu chứ không phải cô.

Tống Thanh Y bắt đầu lên mạng tìm kiếm: Các cậu bé bây giờ đều sớm phát triển hết sao?

Tất cả các câu trả lời bên trong đều nói hiện tượng như Trình Nguy Xuyên đều xuất hiện trong nhóm tám - chính tuổi, tìm kiếm một vòng, Tống Thanh Y càng thêm cảm thấy tiểu bằng hữu Trình Nguy Xuyên mình sinh ra vô cùng kỳ quái.

Trong ấn tượng, cô dường như hiếm khi đưa Trình Nguy Xuyên đi chơi một mình.

Vì vậy, cô bắt đầu lên kế hoạch đưa Trình Nguy Xuyên đến công viên giải trí trong khi Trình Dật đang bận quay phim để huy động sự hồn nhiên phù hợp với lứa tuổi bây giờ của cậu.

Vào cuối tháng Năm.

Tống Thanh Y một tay bung dù, một tay nắm Trình Nguy Xuyên đi bên cạnh, mua hai vé cổng đi vào bên trong.

Sau khi vào công viên giải trí, cô bắt đầu mua một cây kem đưa qua, Trình Nguy Xuyên mặt không thay đổi cầm lấy cây kem trong tay cô bắt đầu ăn, cứ như thế liếc nhìn chằm chằm cậu ăn,sau động tác cậu chợt dừng lại, đem kem trong tay mình đưa tới bên miệng Tống Thanh Y "Mẹ, mẹ muốn ăn sao?"

Tống Thanh Y lắc đầu, xoa xoa mái tóc ngắn cu cậu "Mẹ không ăn, con ăn đi."

Trình Nguy Xuyên đem kem trong tay mau chóng ăn xong, chân ngắn chạy chậm đến thùng rác bên cạnh bỏ vào, sau đó lại về đến bên người Tống Thanh Y, chủ động kéo tay cô nói: "Mẹ, người nhớ nắm chặt tay con, nhiều người ở đây, cẩn thận đi lạc."

Tống Thanh Y: "..."

Hình như vai trò của hai người bị ngược thì phải?

Đi được một đoạn, Trình Nguy Xuyên lại hỏi: "Mẹ, mẹ muốn chơi trò chơi gì? Con cùng mẹ chơi."

Tống Thanh Y: "... Tàu lượn siêu tốc, được không?"

Trình Nguy Xuyên nhìn chiếc xe lao xuống từ độ cao không xa. Tóc của những người trong xe bị gió thổi bay và họ tiếp tục la hét,tự bản thân cậu không hiểu được niềm vui của những người chơi trò chơi này như thế nào, giống như một loại ngu ngốc leo lên thưởng thức sự can đảm chính mình,bất lực nghiêng đầu nhìn nhìn Tống Thanh Y.

Thôi quên đi "Chúng ta đi mua phiếu thôi."

Hai người bước đi qua khu mua vé mua vé thì được nhân viên kiến nghị độ tuổi chơi trò chơi này đối với Trình Nguy Xuyên không thích hợp tham gia nên hy vọng cô có thể chuyển qua đu quay hoặc xe điện đụng,như vậy có lẽ sẽ phù hợp với cậu bé hơn mấy trò chơi có cường độ cao như thế này.

Tống Thanh Y đành phải mang cậu đi chơi nửa giờ ở đu quay ngựa gỗ.

Chụp rất nhiều ảnh chụp cho cậu,sau đó hai người dắt tay nhau đi đến khu trò chơi xe điện đụng mua vé đi vào bên trong.

Ban đầu Tống Thanh Y dự định tự mình lái xe nhưng Trình Nguy Xuyên khó có khi nhận được hứng thú, trực tiếp ngồi ở chỗ điều khiển: "Mẹ,người ngồi bên này nè!"

Trình Nguy Xuyên cao hơn một chút so với bạn cùng lứa tuổi với mình, chân vừa vặn đạp tới phanh xe, Tống Thanh Y an toàn ngồi ngay bên cạnh.

Không gian rất nhỏ, có chút không thoải mái.Nhưng đối với Trình Nguy Xuyên mà nói vừa vặn thích hợp với cậu, bật xe chạy xung quanh vài vòng, ban đầu cầm tay lái có vẻ không tốt lắm nhưng sau khi tập trung chạy qua vài vòng, bắt đầu nắm giữ bí quyết, trở thành một đối thủ đáng gờm bên trong.

Tống Thanh Y nhìn cậu tay lái vững vàng,nhấc chân bước xuống đứng ở một bên nhường Trình Nguy Xuyên một mình chơi bên trong.

Qua nửa giờ, Trình Nguy Xuyên thành công đụng khóc ba tiểu bằng hữu chạy đến trong ngực ba mẹ mình liên tục nức nở cáo trạng.

Bởi vì Trình Nguy Xuyên quá lợi hại, chỉ cần có người đụng cậu, cậu nhất định sẽ đuổi theo người ta đụng, đụng khiến xe người ta không có chỗ trốn, trực tiếp bị tức khóc chạy đi cáo trạng.

Tống Thanh Y ở bên ngoài nhìn thao tác của cu cậu bên trong, cảm thấy giống như đã từng quen biết ở đâu.

Nhìn xe Trình Nguy Xuyên liên tục đụng vào chiếc xe lớn hơn của mình, cuối cùng mới hiểu được, đó không phải chính là phiên bản nhí của Trình Dật thì là gì?.

Bất đắc dĩ đỡ trán, nhìn Trình Nguy Xuyên đang chơi vô cùng cao hứng thì gọi nhũ danh của cậu "Thương thương, chúng ta không chơi nữa."

Trình Nguy Xuyên thất thần nhanh chóng bị một chiếc xe khác đụng mình,cậu nhìn người phía trước, sau đó vừa nhìn về phía Tống Thanh Y, cuối cùng lựa chọn dừng cuộc chơi.

Có một số phụ huynh bên cạnh khen ngợi: "Thằng bé nhà chị quả thật rất thông minh."

Tống Thanh Y cười ngượng nghịu "Vẫn được ạ."

Chính là có thù tất báo chút mà thôi.

Lúc đi đến bãi đỗ xe, Tống Thanh Y muốn đi nhà vệ sinh nên nhường Trình Nguy Xuyên chờ ở bên ngoài, đem di động của mình đưa qua cho cậu.

Trước khi đi vào,liếc mắt nhìn cậu ở bên ngoài, lòng có chút phức tạp nhìn cu cậu khép hờ mắt nhìn người đi đường đi tới đi lui, vẻ mặt chính là một bộ lạnh lùng.

Tống Thanh Y vội vàng kết thúc nhanh chóng đi ra ngoài, lại phát hiện Trình Nguy Xuyên không còn ở chỗ đó,hốt hoảng nhìn bốn phía một vòng, vẫn là nhìn không thấy thân ảnh cu cậu, trong đầu lập tức xuất hiện những tin tức xã hội gần đây, cảm thấy vô cùng sợ hãi lớn tiếng gọi "Thương Thương!"

"Thương Thương!"

Hô vài tiếng, cũng không thấy ai trả lời.

Có người hảo tâm lại hỏi cô có phải lạc mất con rồi hay không?Sau đó nhanh chóng gọi người phát loa.

Tống Thanh Y đang muốn tìm di động chính mình, đột nhiên nhớ ra điện thoại di động ban nãy đã đưa cho cậu giữ, vội vàng mượn điện thoại của người xung quanh bấm số.Liếm liếm đôi môi hơi khô của mình, đôi tay run rẩy lắng nghe tiếng nhạc chờ không ngừng vang lên ở bên trong.

Cuối cùng mấy chục giây sau đó, đầu bên kia điện thoại bắt đầu có người nhận.

Tống Thanh Y đang muốn hỏi cậu hiện giờ đang ở đâu thì nghe thấy tiếng khóc lớn vang lên từ đầu dây bên kia "Ô ô ô, mẹ bây giờ đang ở chỗ nào? Nếu con làm mất mẹ, ba ba sẽ đánh chết con ô ô ô."

Tác giả có lời muốn nói: Trình Nguy Xuyên: Tôi vẫn còn là một đứa trẻ, tôi cũng rất mệt mỏi. Đừng hỏi tôi tại sao tôi lại sớm phát triển như vậy, tôi còn không phải bị bố căn dặn sợ tới mức như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.