Cho Em Một Chút Ngọt

Chương 112: Chương 112: Phiên ngoại 6: Trình Nguy Xuyên và bé con Trình Đinh




Hành vi của Trình Nguy Xuyên trong mắt mọi người lúc này có thể nói hơi quỷ dị.

Sau khi xin lỗi bạn học của mình là Lí Cường thì mẹ Lí Cường cũng cùng Tống Thanh Y nói lời xin lỗi, sau đó hai gia đình cứ thế giải hòa trong hòa bình.

Lúc Tống Thanh Y dắt tay Trình Nguy Xuyên từ văn phòng đi ra ngoài lấy xe đến khi chạy thẳng một đường, lúc này suy nghĩ của cô mới kịp trở về.Đạp phanh dựng ở ven đường,nhìn Trình Nguy Xuyên đang ngơ ngác nhìn cô, thật lâu sau mới mở miệng: "Bố con còn dạy con cái gì nữa?"

Trình Nguy Xuyên nhấp môi, để lộ sự khẩn trương trong lòng mình"Không... Không có gì cả."

"Thật sao?" Tống Thanh Y nhìn cậu nhíu mày, lấy điện thoại di động ra "Để mẹ hỏi trực tiếp bố con."

"Mẹ ơi,đừng..." Trình Nguy Xuyên lo lắng "gọi."

Tống Thanh Y không chuyển mắt nhìn cậu, ngón tay dừng ở trên màn hình một bộ chính là đợi cậu nói.

Trình Nguy Xuyên khẽ thở dài "Trước kia,trong thư phòng của bố có một quyển tên là « Nghiên cứu tâm lý học quần chúng»,là con lén bố lật xem. Sau đó,có vài chỗ không hiểu nên con bất đắc dĩ tìm bố thú nhận và thảo luận ý kiến giải thích của bố một chút..."

Tống Thanh Y:...

"« Đám ô hợp » sao?" Tống Thanh Y hỏi.

Trình Nguy Xuyên nhìn cô khẽ gật đầu.

"Mẹ, mẹ đừng tức giận." Trình Nguy Xuyên nói: "Chỉ là con tò mò nên mới lén nhìn xem một chút thôi, thậm chí bên trong cuốn sách đó,bây giờ có rất nhiều chỗ con bây giờ còn không thể hiểu được."

Tống Thanh Y ấn ấn huyệt Thái Dương, sau đó hơi có chút tuyệt vọng gục đầu trên tay lái.

"Quên đi." Tống Thanh Y lần nữa lái xe rời đi.

Nhìn không phải ngã rẽ nhà mình,Trình Nguy Xuyên quay đầu hỏi: "Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?"

"Trung tâm thành phố." Tống Thanh Y vừa nói vừa cười với cậu bằng một nụ cười chết chóc "Đi mua « truyện cổ Grimm » cùng « Truyện ngụ ngôn của Aesop"s » còn có « Truyện 1001 đêm »."

Trình Nguy Xuyên:...

Những cuốn sách đó năm cậu bốn tuổi đã xem hết rồi cơ mà!

Nhưng mà mẹ tức giận như vậy,cậu phải đành chìu ý kiến của mẹ cậu thôi!Hazi,quả là cuộc sống này,cậu sống quá khó khăn mà!!

*******

Sau khi từ trung tâm thành phố về đến nhà,mẹ Bạch hỏi tình hình ở trường ngày hôm nay, Tống Thanh Y nhìn con trai mình thở dài một hơi, đem lời nói chuyển qua cho cậu "Mẹ hỏi thử Thương thương đi."

Trình Nguy Xuyên ngồi trên sô pha có chút chột dạ, cắn rứt kể lại toàn bộ tình huống ở trường cho mọi người trong nhà nghe. Sau khi nói xong, mẹ Bạch ở bên cạnh liền cười ha ha.

Tống Thanh Y không hiểu nhìn sang mẹ Bạch đang vỗ vỗ cánh tay của cô "A Thanh,con cứ làm quen đi"

Tống Thanh Y:???

Mẹ Bạch xoa xoa đầu Trình Nguy Xuyên "Ngoan, con đi trên lầu chơi đi,để bà nội nói chuyện với mẹ con một chút."

Trình Nguy Xuyên lo lắng nhìn mẹ mình sau lại nhìn bà nội, không quá tình nguyện di thân ảnh rời đi.

Mẹ Bạch lúc này mới cùng Tống Thanh Y giải thích: "Thương thương thừa hưởng một cách hoàn hảo truyền thống bao che khuyết điểm trong gia đình chúng ta. Thằng bé trưởng thành sớm, giống như cha mình. Mẹ còn nhớ,lúc A Tuyền đưa Nam Nam đi học, có lần cũng cùng bạn học xảy ra xung đột như thế này, lúc đó giáo viên cũng gọi điện thoại cho mẹ Nam Nam như con bây giờ,người bên kia họ cũng hung hăng trợn mắt đòi công đạo cho con họ,A Tuyền nào dám nói gì,bà ấy không nói con mình sai cũng không nói con mình đúng,cứ nhìn Nam Nam im lặng như thế.Thằng bé lúc ấy chính là chịu không được mẹ mình vì mình mà bị người ta nói oan ức,chính mình đem lí luận sắc bén đầu đuôi kể ra toàn bộ,làm giáo viên,A Tuyền kinh ngạc không thôi,thậm chí Nam Nam sau lại cùng mẹ bạn học kia nói một hồi thuyết phục,họ cũng không còn làm dữ tợn như ban đầu, thậm chí sau khi hòa giải xong giáo viên còn đề nghị thuyết phục A Tuyền về sau nên hướng cho Nam Nam làm luật sư vì thằng bé rất phù hợp với nghề này.Lúc A Tuyền cùng mẹ tâm sự nói ra thằng bé như thế,hỏi mẹ phải làm sao bây giờ?Nên con cũng đừng quá bất ngờ khi thấy Thương thương như vậy! "

Tống Thanh Y: "......"

Đây là gen di truyền, cô còn có thể nói cái gì chứ?

****

Trong quá trình trưởng thành của Trình Nguy Xuyên, cơ bản chưa từng gặp qua chuyện gì lớn.

Lúc cậu mới đi học cùng bạn học đánh nhau,sau này đi học một thời gian cũng trực tiếp nhảy lên bốn lớp, thành công trở thành bạn học sinh nhỏ tuổi nhất nhưng vẫn chiếm vị trí thứ nhất khiến ai cũng không khỏi rung động cùng ngưỡng mộ.

Trong quá trình trưởng thành sau này, Trình Nguy Xuyên chỉ có hai chuyện đáng chú ý.

Thứ nhất là lúc cậu dậy thì và thứ hai mối tình đầu của cậu.

Thời kỳ dậy thì của Trình Nguy Xuyên đến rất chậm nhưng cũng rất ngắn ngủi qua đi.

Ngày đó là sau khi cậu thi xong lớp 11,cậu vẫn như cũ đứng vị trí đầu toàn trường.Sau, cậu lại chợt nảy sinh ý định nhuộm tóc màu tím, không vì cái gì khác mà là muốn thay đổi bản thân mình thoát ra khỏi ấn tượng đã có ban đầu của người khác về bản thân mình: Không chỉ giỏi, Không chỉ ngoan,Không chỉ thích im lặng mà cậu còn có nhiều mặt và tất nhiên trong đó không thể thiếu chuyện cậu đặc biệt không thích người khác dán sẵn mác cho mình.

Khi cậu bước vào cửa tiệm hớt tóc thì nhìn thấy một nhóm thanh niên đang ngồi bên trong cửa tiệm. Họ ngồi thành từng nhóm ba hoặc năm người, nhai kẹo cao su, bắt chéo chân, nhuộm tóc một màu sặc sỡ và nói tục chửi thề thông qua điện thoại di động.Trong đầu Trình Nguy Xuyên lúc đó chỉ nghĩ ra được hai chữ: Ngu Ngốc.

Cậu cảm giác rằng mình có thể không thông minh, có thể không ngoan nhưng nhất định không thể trở thành những người Ngu Ngốc như thế này, bước chân đi vào và yêu cầu chủ tiệm sửa tóc của mình so với ban đầu hơi cao lên một chút,nhìn chính mình trong gương trông vô cùng có sức sống sau đó mời rời đi.

Từ cửa tiệm đi ra bên ngoài,nhìn cửa hàng bách hóa một hồi,cậu đưa ra quyết định thử học hút thuốc.

Từ trong hộp thuốc lá cầm ra điếu thuốc, giống như dáng vẻ trên TV hút hút một hơi, sau đó nhanh chóng cho cậu cảm giác gay gay mũi, nghẹn họng và khó thở. Vội vàng ném hộp thuốc lá vào cặp và định không bao giờ chạm vào nó nữa.

Lúc cậu từ bên ngoài trở về nhà,chào hỏi bố mẹ sau đó mới trở về phòng mình tắm rửa.

Lúc tắm xong đi ra, phát hiện bố mình đang ngồi trên giường,trong tay đùa nghịch hộp thuốc lá ban nãy cậu bỏ vào.

Trình Dật lạnh nhạt nhíu mày "Trưởng thành rồi?"

Trình Nguy Xuyên vừa lau tóc vừa nói "Con có thể giải thích."

Trình Dật đem hộp thuốc lá ném vào trong thùng rác, yên lặng lắng nghe cậu nói.

Trình Nguy Xuyên cũng không giải thích với bố mình nhiều,giống như sinh hoạt hai người ở chung từ trước đến giờ đem trọng điểm nói ra,sau đó lại nói thêm ý nghĩ của mình về vấn đề này,im lặng đợi bố cho ý kiến.

Trình Dật nghe xong cũng không nói, anh bước đi và dừng lại trước khi mở cánh cửa, nhẹ nhàng lưu lại một câu "Con thích trở thành người như thế nào thì trở thành thế ấy? Bố quản hay không quản nó cũng không hề có ý nghĩa nào ở đây?Chính bản thân con sẽ có ý nghĩ riêng bản thân con và bố mong rằng con phải luôn tỉnh táo để biết rằng mình đang và làm cái gì,con không cần cố ý thay đổi bản thân chỉ vì muốn khác biệt. Vì như vậy,chỉ làm giá trị chính con trở nên thấp hơn mà thôi."

Lúc Trình Dật khép lại cánh cửa một khắc kia,Trình Nguy Xuyên ở trong phòng mới cẩn thận xem xét hàm nghĩa trong câu nói đó và quyết định, vẫn là làm tốt chính mình.

Trình Nguy Xuyên chỉ nổi loạn trong một thời gian ngắn sau đó nhanh chóng trở lại cuộc sống của chính mình.

Chuyện lớn còn lại chính là yêu đương.

Từ nhỏ đến lớn Trình Nguy Xuyên nhận được không ít thư tình từ các bạn học.

Thông minh, lịch thiệp, khiêm tốn và đẹp trai là thứ đủ khiến cậu chiếm được trái tim của nhiều cô gái trong trường. Nhưng so với họ,cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu những người này.

Lần đầu tiên cậu phát hiện trái tim mình rung động trước một cô gái là lúc cô gái đó buộc tóc đuôi ngựa đứng dưới nắng trò chuyện cùng bạn bè.

Cô ấy đã nói với bạn bè mình rằng "Tớ nhất định có thể vượt qua Trình Nguy Xuyên."

"Cậu ấy sẽ không thể chiếm vị trí đầu bảng mãi mãi như vậy được."

"Cậu ấy thông minh thì đã sao?Tớ cũng không phải là cô gái ngu ngốc."

Đó là một cô gái vừa mới chuyển đến cách đây không lâu,được mọi người trong trường đồn rằng chính cô là một huyền thoại bất tử,giống như cậu, nhảy bốn lớp, thành tích nổi trội xuất sắc từ bé đến lớn.

Cuộc sống sinh hoạt cấp ba vô cùng bận rộn, mỗi một tuần đều có một ngày kiểm tra nhỏ và một tháng sẽ có một ngày kiểm tra xếp hạng.

Trình Nguy Xuyên lúc ấy chính là một bộ rất chờ mong bạn học này sẽ vượt qua cậu như thế nào?

Vào ngày có kết quả bài kiểm tra đầu tiên hàng tháng được công bố, Trình Nguy Xuyên là người hiếm khi đến xem bảng thông báo đã xuất hiện nơi đó,nhìn nhìn bảng thành tích.

Qủa thật,không có điều gì bất ngờ xảy ra,cậu vẫn như cũ đứng nhất toàn trường và tất nhiên điều cậu quan tâm không phải là thứ này mà là cô gái đó—— Sầm Am.Tổng điểm so với anh thấp hơn một điểm.

Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây. Trường cấp 3 cậu đang học là một trong những trường tốt nhất thành phố nên học sinh giỏi không hề cao như các trường khác,từ độ khó trong sách lẫn đến phương thức dạy học ở nơi đây đều không hề dễ dàng chút nào nhưng không ngờ cô ấy vậy mà đứng vị trí thứ hai sau cậu.Đang định rời đi, vừa xoay người liền thấy Sầm Am đang xem bài kiểm tra của mình đi tới.

Bộ đồng phục học sinh trông hơi to so với thân hình gầy gò của chính mình nên cô đã xắn tay áo lên một khúc lộ ra cổ tay mảnh mai.Trình Nguy Xuyên vốn muốn rời đi nhưng cậu lại dừng bước đứng tại chỗ nhìn Sầm Am đang nhìn bài kiểm tra của mình có chút ảo não.

Lúc nhìn thấy Trình Nguy Xuyên,Sầm An gọi to "Trình Nguy Xuyên."

"Sao?" Trình Nguy Xuyên lười biếng trả lời,quay người nhìn thẳng vào mắt cô, trong ánh mắt của cậu mang theo một chút ánh sáng nhỏ vụn,giống như đôi mắt của ba cậu.

"Xin chào cậu, tôi là Sầm Am." Sầm Am ngửa đầu, lộ ra cái gáy mảnh khảnh thiên nga của mình "Tôi nhất định sẽ vượt qua cậu."

"Đánh cược sao?" Trình Nguy Xuyên hỏi.

Sầm Am nhíu mày, không chịu thua nói: "Đánh cược như thế nào?"

"Từ đây đến cuối năm cấp ba, chỉ cần cậu có một lần vượt qua tôi, tôi sẽ can tâm tình nguyện làm bạn trai cậu." Giọng Trình Nguy Xuyên bình tĩnh không hề gợn sóng giống như đang thương thảo với một người bạn về thời tiết hôm nay "Nếu cậu không vượt qua tôi, vậy cậu phải chấp nhận làm bạn gái tôi,được chứ?"

Sầm Am không chuyển mắt nhìn Trình Nguy Xuyên.

Mấy giây sau, đặc biệt thẳng thắng hỏi: "Làm sao cậu chắc rằng tôi thích cậu mà cá cược như thế?"

"Ánh mắt của cậu trong giống với ánh mắt của mẹ tôi lúc nhìn ba tôi " Trình Nguy Xuyên nói một cách ngu ngốc: "Cậu thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt tôi thậm chí lúc trước cậu từng còn có lần chụp lén tôi,nói đúng hơn là...lúc đó tôi cũng không xác định cậu là chụp bài thi hay là chụp mặt tôi?"

"Khuôn mặt cậu." Sầm Am nói:"Nếu tôi đồng ý vụ cá cược này?Cậu có thể nhính chút thời gian cùng tôi nhìn bài thi này tôi đã làm sai ở đâu không?Tôi muốn so bài thi của mình cùng cậu một chút"

Trình Nguy Xuyên nghe vậy liền nói "So sao?"

Sầm Am gật đầu.

Bài thi toàn là những phép tính khó và tương tự, phải dùng biện luận, suy luận và tính toán, tất cả đều không thiếu cái nào.Hai người ở trong thư viện xem xét đến 9h30,sau đó Trình Nguy Xuyên mới đưa Sầm Am về nhà.

Sau này,tần suất Trình Nguy Xuyên cùng Sầm Am học tập nhiều hơn, thời gian dài thân càng thêm thân,ngày cuối cùng lúc sắp chia tay, Sầm Am đã ôm cậu một cái,chớp chớp mắt nhìn Trình Nguy Xuyên nói "Thi đại học lần này?Tôi nhất định sẽ vượt qua cậu."

Trình Nguy Xuyên nhìn người trong ngực nở nụ cười "Đến lúc đó,tôi sẽ nhường cậu một bước."

"Không." Sầm Am nói: "Tôi thích cùng cậu lấy thực lực chính mình ra so với nhau."

"Nếu nhường, đánh cuộc giữa chúng ta liền kết thúc tại đây."

Nhìn ánh trăng ôn nhu bao phủ lên mặt Sầm Am,Trình Nguy Xuyên cười cười nhún nhún vai "Vậy thì đành phải toàn lực ứng phó vậy."

*****

Vào ngày kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, Trình Nguy Xuyên đang cùng Sầm Am đọc sách trong thư viện.

Gần đến chín giờ sáng, giáo viên từng lớp đã đăng kết quả vào nhóm.

Tổng điểm hoàn toàn giống nhau, cao đến mức nực cười: 746.

Nhìn kết quả chỉ còn bốn điểm nữa là đạt điểm chuẩn.Trầm Am nghiêng đầu nhìn Trình Nguy Xuyên"Kết quả thế này thì tính sao?"

Trình Nguy Xuyên chỉ chỉ số điểm trong tay "Vậy thì... Cậu làm bạn gái của tớ và tớ làm bạn trai của cậu thôi."

Sầm Am nghĩ ngợi, sau đó gật đầu.

Trình Nguy Xuyên nhìn cô,đột ngột hỏi "Lúc trước,tại sao cậu lại chuyển trường?"

"Tôi tới tìm cậu để quyết chiến." Sầm Am nói: "Nhưng sau này... chính mình lại không tiền đồ, thích cậu."

"Sau này,cậu sẽ đi học Đại học ở đâu?" Trình Nguy Xuyên hỏi.

Sầm Am nói: "Tôi sẽ đến Đại học Bắc Kinh."

Trình Nguy Xuyên gật đầu: "Thật là trùng hợp, tôi cũng đến đó."

Cùng Sầm Am rời khỏi thư viện, lúc này Trình Nguy Xuyên mới nhận được một cuộc gọi. Cô bé trong điện thoại hỏi một cách khó chịu "Anh ơi, khi nào anh về nhà? Em nhớ anh lắm."

Trình Nguy Xuyên cười: "Hiện tại bây giờ."

Trình Đinh, tám tuổi, cười đáp qua điện thoại:"Vâng ạ!Anh ơi,em muốn ăn vịt,phần cổ í"

"Được,để anh về mua cho em." Trình Nguy Xuyên lại nói: "Nói với bố mẹ, hôm nay anh mang bạn gái về nhà."

"Vâng." Trình Đinh như một cái máy không tình cảm, nhanh chóng đem lời này truyền cho Trình Dật cùng Tống Thanh Y.

Hai người không quá ngạc nhiên, bởi vì Trình Nguy Xuyên đã ám chỉ từ trước. Nay cậu cũng đã trưởng thành, chuyện này đến chỉ là sớm hay muộn thôi,không lạ.

Sầm Am sau khi nhìn thấy Trình Nguy Xuyên cúp điện thoại, hơi hơi nhíu mày "Cậu muốn dẫn tớ về nhà sao?"

Trình Nguy Xuyên gật đầu.

"Không phải là quá sớm sao?"

Trình Nguy Xuyên nở nụ cười "Lúc trước, thời điểm ba tôi thích mẹ tôi lúc đó ông ấy mới mười ba tuổi. Nay tôi cũng 18 rồi, cậu thấy tôi là sớm sao?"

Sầm Am:...

Giống như cũng không sớm.

******

Trong nhà,

Trình Dật phụ trách nấu chính, Tống Thanh Y trợ thủ bên cạnh.

Tiểu bằng hữu Trình Đinh tám tuổi, một mình ở trong phòng khách chơi đùa.

Trong lúc đang làm, Tống Thanh Y đột nhiên đặt mớ rau xanh trong tay xuống, thở dài: "Bất tri bất giác, Thương thương đã đến tuổi có bạn gái, em cảm thấy chúng ta hình như già đi rất nhiều."

"Có sao?" Trình Dật nhìn cô vừa cười vừa rửa rau "Em không già, vẫn còn trẻ."

"Anh là đang gạt em nữa phải không?" Tống Thanh Y nói,đưa tay chỉ chỉ gương mặt mình: "Anh nhìn xem, nếp nhăn ở khóe mắt đều không giấu được rồi đây này."

Trình Dật vừa vặn rửa rau xong, nâng mặt cô nhìn nhìn, về sau ở môi cô mổ mổ xuống một chút."Ở trong lòng anh, em vẫn luôn mười tám tuổi."

Trình Dật cười cười lại nói thêm "Vô cùng xinh đẹp."

Trình Đinh đứng ở cửa phòng bếp, thè lưỡi "Bố thật chua ngoai."

"Là con không hiểu còn trách bố sao?" Trình Dật đưa tay vẫy vãy tạm biệt "Tự mình ra ngoài chơi đi."

"Con mới không đi." Trình Đinh đi qua ôm đùi Tống Thanh Y "Con biết mẹ là người đẹp nhất."

"Và bố cũng là người đẹp trai nhất."

"Hai người cũng là CP ân ái nhất trên đời."

Trình Dật sờ đầu con gái bảo bối,dụ dỗ nói:"Vậy con có biết bố yêu ai nhất trong nhà không?"

Trình Đinh: "Mẹ!"

Tống Thanh Y nhìn anh, nhịn không được cười "Ngây thơ."

Trình Dật thuận tay ở đầu cô xoa nhẹ một phen, hành động giống như rất nhiều năm trước nói:"Ở trước mặt em, anh có thể ngây thơ đến tám mươi tuổi."

Trong nháy mắt đó, Tống Thanh Y giống như quay về lúc hai người của nhiều năm về trước, anh cười nói: Xin chào, tôi là Trình Dật.

Giống như cho dù thời gian có thay đổi, trái tim ngây thơ của anh vẫn không bao giờ thay đổi,thậm chí là tình yêu của anh dành cho cô đến khi bạc đầu mãi mãi như thế.

Tác giả có lời muốn nói:

Phiên ngoại: Bạch Kiếm & Tô Đóa

Bạch Điềm & Từ Trường Trạch

Ngụy Gia & Tô Mạn Chi (Tô Giang muội muội:là người trước đó Ngụy Gia lái xe đụng vào năm cô ấy đang học đại học y,mọi người còn nhớ chứ^^)

Kết cục thứ hai Thượng Nghiên cùng Quan Cảnh Minh.

Câu chuyện của Tô Giang không được viết phiên ngoại,tôi sẽ viết riêng cho CP này riêng một bộ « Không trở về», mọi người hãy chờ câu chuyện của hai người đó.

Phiên ngoại quá nhiều phải không? Tôi vốn không nghĩ đến chủ cp có nhiều như vậy nhưng dù sao,nó cũng ổn mà đúng không?

Còn có Trình Nguy Xuyên cùng Sầm Am sẽ là khách mời trong « nhân gian tiểu đậu ngọt », sẽ không mở ra văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.