Edit: Gấu lười
Beta: Gấu bụng bự
- --------------
Trên bục giảng đang chơi trò chơi, các sinh viên ngồi phía dưới cũng không nhàn rỗi, ánh mắt bắt đầu chuyển theo từng nhịp của hoạt động.
Các sinh viên ngồi phía dưới có thể quan sát chính xác toàn bộ trò chơi mà không có bất kỳ manh mối đồng thời cũng không hiểu gì.
Sau khi người thứ hai đoán được từ, trò chơi ngày càng trở nên ly kì và phía dưới cười vang lên.
Tiếng la hét và cổ vũ vang lên tới đỉnh điểm sau khi Từ Diệp Vũ tháo tai nghe xuống.
Cô nghiêng đầu và thấy Lục Duyên Bạch đang viết ba chữ lên bảng.
Để duy trì sự bí ẩn, lớp trưởng đem tấm bảng ôm vào ngực: “ Mọi người có muốn biết cuối cùng giáo sư Lục đã đoán ra được từ gì không?”
Có rất nhiều sinh viên trong giảng đường, mọi người cùng nhau lên tiếng với khí thế bức người.
“ Hãy suy nghĩ xem.”
“ Lật lại!”
“ Vẻ mặt của giáo sư Lục chắc chắn là đoán đúng rồi.”
Hứng thú của lớp trưởng không bao giờ đủ, cậu ta cầm cái bảng đưa cho những người ngồi ở hàng ghế đầu xem với tốc độ ánh sáng. Mọi người cười nghiêng ngả, vỗ tay tỏ ý vui mừng.
Từ Diệp Vũ chỉ có thể nhìn thấy lưng của lớp trưởng, căn bản là không biết cuối cùng Lục Duyên Bạch đã đoán ra được gì. Một lòng bị mọi người cười nhạo.
Mọi người đang ồn ào, cô quyết định không ngồi chờ chết, chậm rãi di chuyển chiếc ghế ngồi bên cạnh Lục Duyên Bạch.
Cô khá tò mò, Lục Duyên Bạch sẽ đoán trúng tên cô....hay là sẽ đem tên cô đoán thành dạng gì?
Đôi mắt cô như được gột rửa sạch sẽ tỏa ánh sáng rạng rỡ, hai tay cô đặt trên ghế dài, đầu khẽ ngẩng lên và hỏi: “ Giáo sư, phán đoán cuối cùng của thầy là gì vậy?”
Đang nhìn về nơi khác, Lục Duyên Bạch thu hồi ánh mắt, hướng về phía người nào đó đang tha thiết nhìn mình.
Cảm nhận được sự đáp trả của anh, cô thúc giục anh bằng giọng âm mũi mềm mại: “Huh.”
Sợ Lục Duyên Bạch quên những gì cô vừa nói, cô chớp chớp mắt. “ Nếu thầy không nhớ, em có thể nhắc lại lần nữa.”
Cô lại nói ba chữ “Từ Diệp Vũ” bằng khẩu hình miệng cho anh xem.
Lục Duyên Bạch thu thu lại lông mi, cổ họng hơi cuộn lại, giọng nói hơi lạnh và trầm thấp, giống như có người đè ngón tay lên phím đàn đen trắng trong giây lát.
“Tiểu Tuyết Ngư?” *
*Tiểu Tuyết Ngư: Mực Nhỏ J
Tiểu, tiểu...Tuyết Ngư.
Từ Diệp Vũ đột nhiên ngẩn ra, cảm thấy như có dòng điện chạy qua tai, xuống xương bả vai chạy dài hướng tới phần lưng, làm thông suốt một cách rõ ràng.
Lúc đầu nghe thì ba chữ này cùng ba chữ tên mình quả thực phát âm quá giống, giống như những tên biệt danh mà người thân hay gọi.
*Từ Diệp Vũ phiên âm là Xu YeYu, mà Tiểu Tuyết Ngư cũng có phiên âm gần giống là Xiao YeYu.
Dưới sự tấn công song ánh mắt và ngôn ngữ của anh, trái tim Từ Diệp Vũ không thể nào yên ổn được, nhưng anh cũng cất lên giọng điệu vì câu hỏi, khuôn mặt anh trong trẻo và lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Như.....Như là thích một người, nghiêm túc mà lại nhẹ nhàng nói lên biệt đanh của cô.
Từ nhỏ đến lớn, Từ Diệp Vũ chưa bao giờ được người khác đặt biệt danh, lúc nghe đến ba từ này, không nghĩ đến trái tim của thiếu nữ giống như trái đào tơ, mềm mại và dễ tan chảy.
Cô khẽ đảo mắt, đôi mắt khẽ đung đưa trên hàng mi mỏng, tay vô thức nắm chặt, miệng khẽ cong lên, nhưng cô không dám biểu hiện ra ngoài, cố gắng áp chế xuống.
Lục Duyên Bạch nhìn bằng mắt thường cũng thấy hai má cô đỏ ửng.
Anh nhíu mày, không biết sự thay đổi bất thường của cô xuất phát từ đâu, tự hỏi liệu mình có nói điều gì không rõ ràng không.
Trong giây tiếp theo, Từ Diệp Vũ liếm môi gật đầu, giọng điệu ngừng lại, không thẹn thùng mà gật đầu đồng ý biệt danh: “ Tiểu Tuyết Ngư,“ này.
Lục Duyên Bạch: “..................”
Cô đã đáp ứng xong, lớp trưởng liền bắt đầu công bố.
“ Đầu tiên, người đưa ra là “ Từ Diệp Vũ”, người thứ hai đoán là gì?”
Người thứ hai cười: “ Muối Hấp.” (*đồng âm YeYu.)
Người thứ ba.
“ Dã Cúc.” (*Hoa cúc dại)
Người thứ tư.
“Tiểu Yên Huân.....” (*Hun khói.)
Người thứ năm.
Người thứ năm đã không thể kéo dài: “ Tiêu Viêm Vũ*.............phì hahahahahaha.” (*Mưa trầm cảm.)
Người thứ sáu đâu.
Từ Diệp Vũ không nghĩ chính mình đoán đúng: “ Tôi đoán là Từ Diệp Vũ này.”
“ Như vậy,“ lớp trưởng cầm bảng, “Lảo đảo quay vòng trở về, giáo sư Lục cuối cùng thì đoán là cái gì, thầy ấy có thể xoay chuyển tình thế thuận lợi viết lại kết quả dựa trên nền tảng của cô gái trước không?”
“ Được rồi, đừng náo loạn nữa, không biết còn cho rằng tôi xem bí mật đó.” Có người ồn ào nói.
Lớp trưởng lật bản cho mọi người xem: “ Giáo sư Lục viết là Tiểu Tuyết Ngư.”
Ngay lập tức các nữ sinh ngồi hàng ghế đầu che miệng: “ Wow, dễ thương quá.”
Cả lớp đập đập liên tục một lúc, cả lớp vừa reo hò lại vỗ tay.
“Thật không ngờ giáo sư Lục lại có bộ dạng này.”
“Mặc dù rất dễ thương, cả lớp ai cũng thích”, Lớp trưởng tiếc nuối nói, “ Nhưng giáo sư Lục đã không trả lời đúng.”
“Thầy ấy trả lời đúng rồi.” Sắc mặt Từ Diệp Vũ đột nhiên ngưng đọng ngắt lời.
Lớp trưởng sững sờ: “ Cái gì.”
Từ Diệp Vũ nói: “ Thầy ấy đoán đúng, đó là tên của tôi.”
Cả lớp im lặng một lúc, đợi cô nói xong.
Cô chỉ tay lên bảng và mỉm cười: “ Đúng vậy, tôi quyết định đổi tên, đổi thành tên mà giáo sư Lục đã viết.”
Khi mọi người quay lại ngẫm nghĩ những gì cô đang nói, bầu không khí như nổ tung, một số người huýt sáo, đứng dậy và hét lớn: “ Trả lời hay.”
Khi mọi người đập bàn la hét và cổ vũ, Từ Diệp Vũ đang trong tiếng reo hò quay sang nói nhỏ với Hướng Vi: “Có phải nhìn tớ rất giống một tổng tài bá đạo đúng không.”
“........................”
Sau khi trở về, Hướng Vi vẫn nói với cô về điều này: “Thân thể tóc da là thứ nhận của cha mẹ*, cậu đổi tên như vậy, mẹ cậu có biết không?”
*Nguyên văn Hán Việt: Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu. Đây là câu nói của Khổng Tử, ông viết: Thân thể tóc da là thứ nhận của cha mẹ, không được làm tổn thương, đó cũng như xuất phát từ lòng hiếu thảo với cha mẹ.
Từ Diệp Vũ suy nghĩ một lúc, gần như khôi phục lại nụ cười thuần khiết: “ Dù sao cũng không cần phải thay đổi.”
Hướng Vi: “............................”
Từ Diệp Vũ hướng dẫn cô: “ Cậu nên hỏi tớ muốn đổi cái gì.”
Hướng Vi: “ Vậy sao, về sau cậu muốn đổi thành cái gì.”
“Lục Diệp Vũ,“ Từ Diệp Vũ mong chờ tương lai, “ Lấy họ của thầy ấy gọi tên của tớ.”
Hướng Vi: “ Cút....”
Sau khi học bù 2 ngày, Từ Diệp Vũ lại trở về trạng thái làm việc tại nhà.
Buối sáng hôm đó cùng nhau đến, gần như mới rửa xong mặt, dây buộc tóc còn chưa kịp nhặt lên, đã thấy Loan Loan run rẩy trước cửa sổ: “ Hơn nửa tháng đã trôi qua.”
“Diệp tổng, xin hỏi nam nữ chính của chị trải qua ngày Valentine như thế nào?”
Từ Diệp Vũ:....................
Từ Diệp Vũ: Tôi không rõ, tối nay tôi sẽ hỏi họ trong mơ.
Loan Loan: Người quang minh chính đại không nói lời mơ hồ, trước khi chết bạn có thể nhìn thấy họ không?
Từ Diệp Vũ: Cũng đừng quá bi quan, ngày Valentine năm nay chắc chắn có thể sống sót qua.
Loan Loan:...............
Từ Diệp Vũ: Nhưng vẫn còn một số ngày lễ như: Giáng sinh này, Tết Nguyên Đán, lễ hội Thuyền Rồng ( trong Tết Đoan Ngọ)
Loan Loan: Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi liền đi chết, dao kề cổ.
Từ Diệp Vũ: Tôi muốn ăn bánh chưng, tôi đi nấu bánh chưng để ăn, cáo từ.
Loan Loan:...............
Giải quyết xong bữa sáng ấm no, Từ Diệp Vũ ngồi trước bàn máy tính, mở hộp thoại và kéo xuống dùng vô số biểu cảm “Mèo béo rơi lệ”
Cô không nói đùa nữa: “ Lần trước không phải kêu mấy tác giả giao bản thảo cho cô rồi sao, hẳn là có một khoản phí rồi đi, hơn nữa tôi cũng đã thực hiện một cuộc phỏng vấn.
Loan Loan trả lời rất thâm tình: “Cô là cô, người khác là người khác, không ai có thể giúp thay cô được.”
Hay lắm, nếu không biết đây thực sự là bản thảo nháp, Từ Diệp Vũ đã bị lừa dối rồi.
Từ Diệp Vũ: “ Ồ, phụ nữ luôn hùng hồn.”
Loan Loan: “ Thế đàn ông thì sao?”
Từ Diệp Vũ: “ Đàn ông thì khua môi múa mép.”
Loan Loan:....................
Loan Loan: “ Cô đừng nghĩ rằng có thể chuyển chủ đề. Cô mà không giao bản thảo tôi sẽ giết cả nhà cô đó.”
Từ Diệp Vũ ôm đầu, chậm rãi nói: “ Viết một câu chuyện ngắn đi, tôi chỉ có ba nghìn từ trong bộ não ngắn này thôi, trong mấy ngày là hoàn thành xong. Vốn dĩ muốn cho cô một bất ngờ, ai biết cô đang nóng vội như vậy.”
Loan Loan: “ Đàn ông đều là nóng vội, nghĩ muốn là muốn ngay.”
Loan Loan là một cô gái mềm yếu, nhưng thường nói đùa rằng biên tập viên quá mệt mỏi, và cần phải di chuyển nhiều thứ bằng tay, tự bản thân cho rằng sắp thành đàn ông rồi.
Một lúc sau, Loan Loan lại gửi cho cô một tin nhắn khác: “Cô không nói dối tôi chứ, hạnh phúc đến bất chợt, tôi cảm thấy như một người đàn ông cặn bã.”
Từ Diệp Vũ: “ Trước khi tôi không dễ gì mà lấy được tạp văn, tôi khuyên cô không nên nguyền rủa tôi.”
Loan Loan lập tức thu hồi tin nhắn.
Chờ ngài!!!
Nếu nói làm một tác giả có gì tốt, thì đó chính là không cần sáng đi chiều về, dậy sớm thức khuya, có thể ngủ một cách thoải mái rồi tự nhiên tỉnh.
Tuy nhiên, không có thời gian đi làm, cũng đồng nghĩa với việc không có thời gian nghỉ.
Công việc của họ cũng không đơn giản như trong tưởng tượng, mỗi khi muốn đổi chủ đề hay chuyên ngành, họ đều cần rất nhiều thời gian tìm hiểu về chủ đề hay ngành đó. Tạp văn thời điểm đó yêu cầu phải suy nghĩ rất lâu, thậm chí nếu bạn muốn viết tốt hơn, bạn vẫn cần đi trải nghiệm cuộc sống.
Ví dụ, khi những người khác đang còn là sinh viên đi làm để kiếm tiền tiêu vặt, Từ Diệp Vũ thì đi làm để viết văn.
Cô đi qua quán trà sữa, tại cửa hang đồ lưu niệm đang thực hiện chương trình khuyến mãi. Vì viết các bài báo liên quan đến đồ gốm sứ, cô đã ngồi trong cửa hang gốm đúng một ngày.
Trước kia Hướng Vi còn trêu ghẹo cô: “ Công việc gì mà một tuần đều đi, có đôi khi còn không có tiền lương, sáng tác quá khó khăn, còn làm đêm, cậu thực sự là anh hùng rồi.”
Ví dụ như trong giờ phút này, bởi vì trong truyện có nói đến một phân đoạn liên quan đến trò chơi điện tử, cô đã lâu không đến khu trò chơi điện tử trong một thời gian dài, vì muốn đạt được sự chân thực, 2h chiều, cô và Hướng Vi đã đứng trong khu trò chơi trong trung tâm thương mại.
Máy thu tiền tự động phun ra hai trăm đồng xu,Từ Diệp Vũ đã chọn 2 gói, một gói cho mình, gói còn lại cho Vi Vi.
Hướng Vi cúi đầu lên tiếng: “ Chúng ta hôm nay chủ yêu chơi trò gì?”
Từ Diệp Vũ nhìn một vòng trong khu trò chơi điện tử, khi đang chuẩn bị nói, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
“ Vi Vi, cậu mau nhìn xem, người ở bên kia, có phải Lục Duyên Bạch không?”
Hướng Vi theo ánh mắt của cô nhìn sang: “ Hình như là....., giáo sư Lục không phải là trích tiên giáo sư say mê học thuật sao, đến những nơi tầm thường này làm gì vậy?”
Từ Diệp Vũ lắc đầu: “ Tớ không rõ. Đi, qua xem xem.”
Lục Duyên Bạch đang ngồi trước máy trò chơi đàn piano tự động, những ngón tay thon dài lướt trên các phím đàn, một xấp vé giấy dày ở dưới chân.
“ Anh ta có phải muốn lấy vé giấy tích điểm đổi quà không vậy?” Hướng Vi hỏi.
Từ Diệp Vũ nhìn vào góc trên bên phải và thấy rằng anh đã đăng nhập, nói: “ Cũng có thể là đến lập kỷ lục mới.”
Mỗi lần đến khu trò chơi, cô đều thấy rất nhiều người đơn thuần chỉ để lập kỷ lục mới.
Hơn nữa nhìn sự thành thạo của Lục Duyên Bạch không phải là lần đầu tiên chơi.
Từ Diệp Vũ lặng lẽ đi đến chỗ máy trò chơi đối diện anh, đợi sau khi anh kết thúc trò chơi sẽ khiêu chiến với anh.
Lục Duyên Bạch cũng không nghi ngờ gì, cho rằng hệ thống tự động gửi lời mời, liền xác nhận.
Khi nhạc bắt đầu, Từ Diệp Vũ làm theo lời nhắc để bắt đầu nhấn nút dài hay ngắn, nút phía trước vẫn tương đối nhẹ, và sau đó hoàn toàn là cảnh tượng tiên nữ tung hoa*, cô còn không nhìn rõ chứ đừng nói là ấn.
*Tiên nữ tung hoa chỉ sự hỗn độn, có cái gì đó đổ ập xuống giống trong trò chơi piano trên đt.
Kết quả cuối cùng cũng được đưa ra, Lục Duyên Bạch không sai mấy âm, số điểm gấp năm lần điểm cô.
...............
Trên giao diện thông báo thành tích có xuất hiện vài sự lựa chọn, Từ Diệp Vũ nghĩ nghĩ và nhấn vào một trong các nút đó.
Lục Duyên Bạch cúi xuống nhìn thoáng qua vé giấy, tính toán một chút ước chừng xem còn bao nhiêu xu Lục Uyển Nghi mới có thể vừa lòng. Khi anh nhìn lên màn hình bất ngờ xuất hiện dấu nhắc có một người bạn thân ở phía trước.
[ Tiểu Tuyết Ngư ]yêu cầu thêm bạn là bạn bè.
Từ Diệp Vũ ngó đầu ra từ cái máy trước mặt, chớp mắt với anh: “ Hello giáo sư Lục, dạo này thầy khỏe chứ ạ?”
Lục Duyên Bạch: “................”
Tác giả có lời muốn nói
Giáo sư Lục: “ Cô dùng tên tôi đặt biệt danh cho cô, cô là tới trêu ghẹo tôi sao?”
Đoan Ngọ an khang, cả nhà đều ăn bánh chưng sao ~