Cho Em Mượn Bờ Vai Anh

Chương 7: Chương 7




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Doãn Uyển Du

———————————

Một lúc cũng không thấy ai trả lời, bột vàng từ viết của Từ Diệp Vũ viết ra có chút mờ ảo lấp lánh

Cô rụt cổ lại, đôi mắt sáng lên

“buling buling có nghĩa là lấp lánh” Cô bổ sung thêm một câu

“Tôi biết.”

Nhìn khuôn mặt không cảm xúc của anh, Từ Diệp Vũ liếm môi: “Thầy không cảm thấy thú vị sao?”

Qua vài giây, đến cả đuôi lông mày Lục Duyên Bạch cũng không nhếch lên chút nào, Từ Diệp Vũ cảm thấy chắc chắn anh đang muốn mắng cô không học hành đàng hoàng.

Nhưng lại thấy anh nói, dù vẻ mặt vẫn không thay đổi: “Khá thú vị.”

Từ Diệp Vũ: “....................................”

Cô hậm hực thu tay về, bỏ bút vào trong ống, giọng nói hơi buồn buồn: “Thầy không cần phải thế, chắc chắn rất nhàm chán.”

Trong lòng Lục Duyên Bạch tự gật đầu, nhưng trên mặt lại thản nhiên lắc đầu: “Không nhàm chán.”

Từ Diệp Vũ nhìn vào mắt của anh, từ mắt xuống mặt, rồi từ lông mi đến môi rồi cổ.

“Thầy không cần phải lừa trẻ con.”

Người này đúng là không biết nói dối.

Nhìn vẻ mặt thất bại của cô có chút đáng yêu, không biết vì sao Lục Duyên Bạch nhìn thấy lại muốn cười.

Không biết có phải cố ý hay không, nhưng nghiêm túc mà nói cô không tin, cô cũng chỉ muốn tạo không khí thoải mái cho lớp học.

Học bù rất nhàm chán, thi thoảng cũng nên thoải mái một chút.

“Cũng không cần, dù sao cũng là sách của thầy, thầy không thích em sẽ không vẽ nữa, tránh cho sách bị bẩn” Từ Diệp Vũ để bút cách xa ra, “ Thầy để bên này đi, nhỡ em lại không cần thận dùng nhầm.”

Cô ấn vào tập sách: “Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu học đi.”

Bởi vì cô vẫn chưa kịp mua sách tham khảo, cho nên trong thời gian này vẫn dùng sách của Lục Duyên Bạch, ghi chép với phác họa cũng trên sách của anh.

Lục Duyên Bạch đưa bút cho cô: “Dùng cái này đi, còn khá tốt.”

Cô sợ làm cho anh khó xử, cho nên lắc đầu thiếu chút như cánh diều trong gió lốc luôn: “Không cần không cần, em không có vấn đề gì, dùng cái gì để ghi chép cũng được mà, em chỉ là, chỉ là......”

Chỉ thấy được đồ mới lạ, muốn chia sẻ thú vị cùng trải nghiệm mới lạ này cho anh mà thôi.

Lục Duyên Bạch không nói gì nữa, nhưng lúc chỉnh sửa lại kiến thức cho cô thì dùng bút cô mua viết.

Móng tay của người đàn ông này rất sạch sẽ, khớp xương tay rõ ràng, độ cong ngón tay như trăng khuyết đúng loại cô thích.

Nhìn anh đặt bút một cách dứt khoát, kéo theo một loạt ký hiệu dài như đường chỉ, bột màu vàng của cây bút theo ngón tay anh di chuyển rơi xuống, cuối cùng dừng lại.

Sau khi dùng phương thức đơn giản để trình bày bài giảng, Lục Duyên Bạch nhìn về phía Từ Diệp Vũ.

“Đang thất thần?”

Từ Diệp Vũ không nhìn vào tay anh nữa, nhưng trong lòng lại giật nảy mình đành thành thật nói: “Không ạ, em đang nghĩ đến bài giảng.”

“Vậy nói xem, tôi vừa giảng cái gì.”

Cô thuật lại lời của anh một lần, có mấy chữ tuy không chính xác nhưng cơ bản thì gần như vậy.

Cuối cùng, còn vì đắc ý mà cong môi lên: “Đúng không ạ?”

Lục Duyên Bạch gật đầu: “Vậy bài học ngày hôm qua thì sao có hiểu hay không?”

“......”

Từ lúc xảy ra chuyện kia, anh cảm thấy có nghe không hiểu thì cô cũng sẽ ngại không dám nói, nhưng vẫn lo lắng muốn giảng lại chỉ sợ cô có chỗ nào không hiểu.

“Em hiểu mà, thật sự,“ Từ Diệp Vũ thậm chí còn giơ ba ngón tay lên để thề, “Em không hiểu nhất định sẽ hỏi thầy.”

Người đàn ông không tỏ thái độ gì, lấy một quyển sách bài tập từ trong ngăn kéo ra, chỉ một vài đề cho cô: “Em làm mấy đề này trước.”

“Thầy không tin em hiểu à,“ Từ Diệp Vũ nhìn quyển sách, ngập ngừng nói, “Chỉ số thông minh của em trông thấp như vậy sao?”

Sau khii làm xong mấy đề đó, Lục Duyên Bạch sửa lại cho cô, không có gì bất ngờ là tất cả đều đúng.

Anh nhướng mày lên: “Kiến thức cũng không tệ lắm.”

“Em đã nói, thầy còn không tin,“ cô nàng nói nhỏ rồi sửa lại những chỗ làm sai, thổi tóc mái của mình, giọng lại nhỏ hơn nữa “ Thật ra....em rất lợi hại.”

Lục Duyên Bạch nhìn cô, năng lực học cũng không tồi, còn có cả trình độ suy một ra ba, quyết định không giáo huấn cho cô như trước nữa mà đổi sang phương pháp khác nhanh hơn.

“Có đúng không,“ Anh lấy một loạt bài tập tiếp theo, vừa nhẹ nhàng hỏi, “Lợi hại như thế nào.”

Sợ mình không hiểu gì với tâm lý học, trong lòng anh lại thành người không có lý tưởng không học vấn nghề nghiệp gì nên Từ Diệp Vũ muốn tìm cơ hội để chứng minh bản thân, vốn định khen mình thành trên trời dưới đất rồi độc nhất vô nhị nhưng lúc nói ra lại thành ——

“Là, em viết tiểu thuyết, hơn nữa thành tích rất tốt.”

...Cô chưa từng làm cái chuyện tự tâng bốc mình như này.

Lục Duyên Bạch: “Thành tích còn rất tốt?”

Không thấy anh có chút ngạc nhiên nào, Từ Diệp Vũ thẳng lưng lên: “Tốt xấu gì thì em cũng là một tác giả có tiếng vì bán sách chạy.”

“Ừ,“ Anh gật đầu, giống trưởng bối khen hậu bối, “Không tồi.”

Anh biết có một số sinh viên khi vào đại học, có phát triển thêm nghề phụ, có người viết tiểu thuyết, vẽ truyện tranh, hay làm thủ công ở cửa hàng trang sức, hoặc đi theo các thầy cô làm dự án, tuy rằng có vui mừng, nhưng cũng không ngạc nhiên.

Sinh viên ở đại học L viết tiểu thuyết cũng không ít, nhưng tác giả nổi tiếng bán sách chạy thì hình như anh chưa gặp ai.

“Cũng không tệ lắm,“ Lục Duyên Bạch yên lặng nghe cô khoe khoang, như đã nhìn quen sóng to gió lớn, mà nói một câu “Tình cảm”: “Viết văn cũng không dễ gì.”

“......”

Lục Duyên Bạch vẫn dùng giọng điệu của tiền bối mà nói với hậu bối, rồi phân tích: “Người nhà của em chắc rất vui mừng, vì tay nghề sáng tác này không phải ai cũng làm được.”

Từ Diệp Vũ nghĩ một chút: “Cũng bình thường ạ, tuy rằng ba mẹ em khá vừa lòng, nhưng cũng không đến nỗi quý trọng. Bởi vì em trai em cũng viết rất tốt ạ.”

Anh thật sự không nghĩ tới truyện này, vừa lật sách vừa nói: “Nhà em có gien sáng tác?”

“Không có,“ Từ Diệp Vũ thành thật lắc đầu, “ Do năm đó em không có tiền tiêu vặt, lúc đi mua tạp chí nhìn thấy thông báo tuyển người viết bài, tiền nhuận bút từ một trăm đến ba trăm ngàn, cảm thấy quả thật là có người muốn nhét tiền vào túi mình nên vì muốn kiếm tiền liền bước vào con đường không thể quay đầu này.”

Có câu nói như nào nhỉ? Mong ước cùng mục tiêu đều không phải lực lượng sản xuất chính, mà là không có tiền.

“......”

“Em trai của em rất có năng khiếu, học tập thì dốt đặc cán mai, về tính toán thì rất kém, chỉ được mỗi việc sáng tác này thôi” cô nghĩ rồi nói, “Tên ấy chuyên viết khoa học viễn tưởng, nhận được không ít giải thưởng cả trong và ngoài nước..”

Còn cô, từ trung học đã bắt đầu viết nhưng không liền mạch, nghỉ hè tốt nghiệp cấp ba chào đón quyển sách bán chạy đầu tiên, trong hai năm tiếp theo cũng có mấy quyển bùng nổ.

Tuy rằng ngay từ đầu viết cũng không được dễ dàng như cô nghĩ, nhưng cô thực sự thích.

Lục Duyên Bạch nhìn cô.

Trong nhà có em trai giỏi như vậy thì thường xuyên sẽ có sự so sánh, người còn lại sẽ hay bị áp lực, hoặc là có những cảm xúc tiêu cực xấu hổ vì không bằng.

Nhưng trong câu chuyện của cô lại không nhìn ra, nói lên rằng nhà cô ấy tương đối công bằng, có cách giải quyết nên tính cách của cô mới tốt như thế.

Từ Diệp Vũ thấy Lục Duyên Bạch đang nhìn mình, nghĩ rằng anh đang muốn biết thêm cái gì, lại nói thêm một cách đáng tiếc:“...... Nhưng đã một thời gian rồi cậu ấy chưa viết gì.”

Lục Duyên Bạch không nói gì, chớp mắt nhẹ một cái.

Cô nói nhỏ: “Cho nên em muốn nỗ lực học tập với hiểu biết nhiều hơn để hi vọng sẽ làm cho cậu ấy có nhiều linh cảm hơn.”

Cô cũng hy vọng mượn việc nay để có thể thoát khỏi thời kỳ tắc nghẽn này của mình.

Thởi dài một hơi, cô nghĩ đến mục đích của mình đến đây.

“Được rồi, thầy giao cho em những đề khoanh tròn này đúng không, em có thể làm được.”

Sau khi học xong, Từ Diệp Vũ tranh thủ đi siêu thị, chuẩn bị mua ít đồ ăn văt cùng sữa chua Yakult.

Hôm trước đã đồng ý với biên tập đánh ba vạn chữ (30.000 từ), nhưng cô chắc chắn không thể xong ngag được, lại còn mới viết được ở mức xấu hổ chỉ có 214 từ.

Không phải cô không muốn viết mà không thể viết ra được.

Lúc ném pocky (tên loại bánh ăn vặt) vào trong xe đẩy, di động của cô rung lên một cái, có tin nhắn.

Vừa mở ra, cô nàng biên tập Loan Loan đã nhắn tin tới, là chia sẻ bài hát:

【Tôi nghe được một bài hát rất hay, chia sẻ cho cô, chắc cô sẽ thích nó. 】

Từ Diệp Vũ click mở bài hát ra nghe, giai điệu rất nhẹ nhàng thoải mái.

lúc đầu còn tưởng cô nàng nhắn giục bản thảo, may quá không phải, cô thở nhẹ ra, trả lời: 【dễ nghe ghê! 】

Loan Loan: 【Tôi rất hiểu cô đúng không? 】

Loan Loan: 【vậy cô đoán xem, tôi thích nghe nhạc gì nhất? 】

Vấn đề này làm cho Từ Diệp Vũ phải hỏi lại: 【Nhạc gì? 】

Loan Loan gửi đến một tiếng báo, bên trong là phần mềm báo tin nhắn đến

【Tôi thích nghe nhất là tiếng nhạc báo cô giao bản thảo, tiếng nhạc rất hay, có thể làm tôi sung sướng cả ngày. 】

Từ Diệp Vũ: “..................”

Hóa ra chờ cô ở chỗ này?

Đối mặt với Loan Loan vô cùng phức tap lại hay thay đổi các phương pháp thúc giục bản thảo, Từ Diệp Vũ quyết định thay đổi: 【Thế cô có biết trong truyện của tôi, đàn ông và phụ nữ thích nghe nhạc gì nhất không.?】

Loan Loan thấy có hi vọng giao bản thảo, phấn khích hẳn lên: 【Nhạc gì!! 《cửu muội 》sao!!! 】

Từ Diệp Vũ: 【cho tôi nói thẳng là tôi cũng không biết bọn họ thích nhạc gì】

Loan Loan: 【......】

Đến lượt cô đáp trả, Từ Diệp Vũ nói nhỏ lại, lấy món đồ từ trong giỏ hàng ra nói:

“Cho nên tôi nghĩ rằng bọn họ đang tìm kiếm sự hài hòa trong cuộc sống, chạy trốn bên trong tiểu thuyết của tôi, dùng linh hồn tự do mà không kiềm chế được để tìm được ngọn nguồn khát vọng trong sinh mệnh của mình, cùng với tín ngưỡng ban đầu và tiếng nói yêu thương trong cuộc đời họ.”

Loan Loan: “......”

Giao bản thảo có liên quan gì tới chuyện này sao?

Từ Diệp Vũ tiếp tục nói: “Trong tài liệu của tôi có cho biết rằng, nhân vật chính của tôi đang ở một thế giới khác, có việc rất quan trọng không thể kéo về để tạo dựng câu chuyện của tôi được.”

Loan Loan: 【...... Nói tiếng người, viết được mấy chữ? 】

Từ Diệp Vũ: 【214, đúng ngày Lễ Tình Nhân, cô cũng bị tình cảm say đắm của họ làm cho cảm động và tan chảy đúng không? 】

Loan Loan: 【xem như cô lợi hại! 】

Loan Loan: 【tôi không tan chảy, tôi chỉ cảm thấy nếu không có bản thảo thì tôi sẽ bị hỏa táng. 】

Đấu trí cùng với Loan Loan xong, quyết định lại ngày nộp, Loan Loan nói cô sắp xếp lại ý tưởng phác thảo và thảo luận về bối cảnh của câu chuyện để cô có thể viết tốt hơn.

Từ Diệp Vũ chân thành tha thiết mà gật đầu đồng ý.

Trêu đùa là một chuyện, chứ Loan Loan làm biên tập phụ trách cô đã mấy năm cũng hiểu nếu không phải không viết được thì Từ Diệp Vũ sẽ không kéo dài bản thảo lâu như vậy.

Những lần đồng ý trước đây, cô đều sẽ hoàn thành đúng hạng, độ tin cậy rất cao.

Sau khi mua sắm ở siêu thị xong, Từ Diệp Vũ gọi xe trở về chung cư.

Hướng Vi đang nghiêng ngả trên ghế sopha xem phim, hai chân vắt vẻo lên thành ghế, rồi rung rinh theo điệu nhạc.

Thấy Từ Diệp Vũ trở về, cô nàng ngồi dậy hỏi theo thói quen: “Thế nào?”

Bởi vì lâu không nói, nên giọng có chút khàn.

Từ Diệp Vũ đương nhiên biết Hướng Vi đang hỏi đến chuyện học bù, cô nghĩ lại rồi nói: “Tiến triển rất tốt.”

Hướng Vi hơi ngồi dậy, ấn nút tạm dừng trên điều khiển: “Thật không?! Các cậu đã làm gì?!”

Từ Diệp Vũ cong môi cười, không hề ngại ngần: “Anh ấy cầm bút của mình, khoảng bốn năm lần, xem như cầm tay gián tiếp.”

“......”

Hướng Vi bĩu môi, học cách tính của cô nàng: “Thế nếu buổi trưa thầy ấy ăn sườn xào chua ngọt, cậu cũng ăn vậy thì có phải tính là hôn gián tiếp không.”

Từ Diệp Vũ dừng lại rồi đập mạnh vào đầu hiểu ra, vô cùng đồng ý gật đầu: “Ý kiến hay.”

Hướng Vi liếc mắt xem thường sao không lật cả trời đi.

“Đúng rồi, lúc tớ về thấy có chuyển phát nhanh cho cậu, để trên bàn ý.”

“Chuyển phát nhanh của mình?” Từ Diệp Vũ hỏi, “Sách tham khảo có rồi?”

“Không phải, rất mỏng,“ Hướng Vi dựa vào trên sô pha, “Cậu nhìn xem sao.”

“Ngoài sách tham khảo ra tớ không mua thêm cái gì.”

Từ Diệp Vũ đi đến chỗ bàn, cầm gói đồ chuyển phát nhanh ước lượng món đồ bên trong.

Món đồ bên trong rất mỏng và nhẹ, trên bề mặt của gói chuyển phát, có ghi bút danh của cô ——

quyển sách có tên【Một Đêm Đìu Hiu 】.

Tác giả có lời muốn nói: Từ Diệp Vũ: Không buông tha cho mỗi cơ hội chiếm tiện nghi từ tay cho đến miệng (?).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.