Edit: Tiểu Mộng
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Lúc này, Diệp Quân Lan đang ngẩn người, theo cách nói của nàng, nếu
không có việc gì làm thì không bằng ngẩn người còn thực tế hơn.
Thứ nhất không tốn tiền, tuy dạo phố là một cách giải trí không tồi
nhưng lại khá tốn kém. Tiểu Tam Diệp gia không phải kẻ yêu tiền như
mạng, nhưng cũng không phải mấy tên cặn bã tiêu tiền như rác.
Thứ hai, không tốn sức, lại còn có thể ngẫm lại nhân sinh. Tất nhiên
bình thường khi nàng ngẩn người thì đầu óc đều trống rỗng cả.
“Haiz~~” Diệp Quân Lan thở dài, nằm úp sấp trên bàn, chán quá đi mất. Cho nên mới nói, ngồi thuyền gì gì đó, là đáng ghét nhất!
Trụy Nhi thấy bộ dạng tiểu thư nhà mình buồn bã ỉu xìu, chán sắp chết thì than thở: “Nếu tiểu thư Chúc gia và Nhị công tử ở đây thì tốt biết
mấy!” Đúng vậy, khi tiểu thư lâm vào tình trạng này, tiểu thư Chúc gia
và Nhị công tử sẽ chọc cho tiểu thư vui vẻ. Bây giờ thì… Chúc tiểu thư,
Nhị công tử, Trụy Nhi nhớ hai người a!
Ở một nơi xa xa, Chúc Anh Đài rùng mình một cái, Lương Sơn Bá hấp tấp hỏi han, sợ huynh đệ mình vừa kết bái gặp chuyện. Chúc Anh Đài vội nói
không sao, Lương Sơn Bá mới yên tâm.
Còn Diệp Nhị ca thì từ trước đến giờ thần kinh không ổn định, không ngờ được có người nhớ đến hắn, nên chỉ cười trừ rồi cho qua.
Bên này Diệp Quân Lan ngồi trong phòng chán đến chết, còn bên kia phía Mã đại công tử lại là quang cảnh khác.
Mã Thống thấy khuôn mặt thiếu gia nhà mình càng cười càng nhu hòa,
thì mồ hôi lạnh chợt chảy ướt lưng áo. Ai mà không biết tính tình thiếu
gia mấy năm gần dây càng ngày càng cổ quái, khiến người khác không nhìn
thấu, ngay cả lão gia cũng chịu thiệt không ít, cuối cùng không dám lợi
dụng thiếu gia, mưu đồ thăng quan tấn chức nữa.
Thiếu gia bị như bây giờ là bởi vì Diệp Quân Lan kia sao? Diệp Quân
Lan đó chính là người mà thiếu gia tìm kiếm nhiều năm qua? Sao có thể
chứ? Tuổi của Diệp Quân Lan còn ít hơn thiếu gia mà… Mã Thống nghĩ nửa
ngày vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, trên mặt không khỏi hiện lên vài
phần lo lắng.
“Mã Thống.” Mã Văn Tài nhẹ giọng gọi, nụ cười trên mặt đã sớm tắt,
khóe miệng nhếch lên đầy châm chọc, đôi mắt đen trong trẻo, lạnh lùng
nói, “Người theo ta đã bao lâu rồi?”
Vừa dứt lời, Mã Thống liền quỳ sụp xuống, bình tĩnh nhận tội: “Mã
Thống không nên suy đoán tâm tư của thiếu gia, xin thiếu gia trách tội.”
“Ngươi biết là tốt rồi.” Sau đó, cả khoang thuyền chìm vào im lặng,
Mã Văn Tài cứ ngồi như vậy, ánh mắt nhìn thiếu niên đang quỳ dưới đất
càng ngày càng lạnh lùng, không nói một chữ.
Một lúc lâu sau, đầu gối dần mất đi cảm giác, tâm thần bắt đầu hốt
hoảng, Mã Thống mới nghe thấy tiếng thiếu gia nhà mình truyền tới, “Đứng lên, đi ra ngoài.” Giọng nói có chút lạnh lùng.
Mã Thống lảo đảo đứng dậy, chợt phát hiện, không biết từ lúc nào
thiếu gia đã đứng tựa mình vào khung cửa sổ, nhìn cảnh sông được vầng
trăng soi sáng bên ngoài, trong mắt toát ra vẻ cô đơn sâu tận xương tủy, cùng với nỗi đau khó nói nên lời.
Mã Thống trong lòng đau xót, thiếu gia… Hắn lắc đầu, kéo thân thể mệt mỏi đi ra cửa, thiếu gia sẽ không muốn cho hắn biết.
(TM: chỗ này muốn ship hai anh zai vãi … beta thì xóa đi đấy
=)))))))))) TNN: ứ xóa đấy :)) t phải để lại cho mọi người biết cái tư
tưởng biến thái của hủ nữ nhà cô =]])
Cửa nhẹ nhàng khép lại, Mã Thống chậm rãi lê về phòng của mình.
Bên trong phòng, Mã Văn Tài vẫn tựa vào cửa sổ, ánh trăng xuyên qua
khung cửa, chiếu rọi lên mặt đất, trong đêm đen càng khiến người ta cảm
thấy lạnh lẽo.
Hàng Châu, Tây Hồ, người ta vẫn nói: trên có Tô Hàng, dưới có thiên
đường. Có thể thấy Tây Hồ này dĩ nhiên không phải bình thường, một năm
bốn mùa, mỗi mùa đều có một phong thái riêng. Đến Hàng Châu thì nhất
định phải đi Tây Hồ.
Diệp Quân Lan đã đến Hàng Châu, tất nhiên sẽ không quên đi Tây Hồ, dù sao cách ngày trình diện còn xa, đi một vòng Tây Hồ cũng không sao,
biết đâu lại gặp Cửu nha đầu.
Vậy nên, đến Hàng Châu, vừa xuống thuyền, nói tạ ơn qua loa, nàng liền tóm Trụy Nhi, chuẩn bị chạy đến Tây Hồ.
Nhưng chân chưa chuyển nửa bước đã có người gọi lại.
“Quân Lan cần gì phải vội thế. Nếu đã đến Hàng Châu thì tất nhiên
phải để ta làm chủ, đã có duyên, không bằng đợi sắp xếp xong rồi ta dẫn
huynh đi, được chứ?”
Diệp Quân Lan xoay người lại, thấy Mã Văn Tài đang ôn nhu nhìn mình,
đôi mắt dịu dàng, một bộ trường sam sáng màu khoác lên thân hình cao
gầy, trông thật khiêm tốn, nho nhã.
Nàng không khỏi ngây dại, hơi hoảng hốt, mơ mơ màng màng đồng ý, liền thấy nam tử kia cười vui vẻ, đúng là hại nước hại dân. Trong đầu lại
xuất hiện một ý nghĩ, sao đôi mắt này nhìn quen đến thế?
Cứ như vậy, Diệp Quân Lan bị Mã Văn Tài dẫn vào nhà trọ hắn an bài, tất cả đều đã xong.
Lúc Diệp Quân Lan hoàn hồn, đã thấy mình ngồi trong phòng khách, nàng oán hận túm tóc, lẩm bẩm, tên kia chắc chắn là yêu hồ chuyển thế.
Khác với Diệp Quân Lan căm giận bất bình, Mã đại công tử của chúng ta lúc này lại vô cùng vui vẻ, cả ngày cười ôn nhu. Chỉ khổ mấy người hầu
trong phủ run rẩy một phen, không biết mình đã làm gì sai, kiểm điểm
khắp nơi, phút chốc bầu không khí trong Mã gia cao ngất trời, nhưng đấy
là để sau mới nói.
Ngày hôm sau, Diệp Quân Lan đưa Trụy Nhi đi Tây Hồ, cảnh sắc nơi đây
đúng là không tồi. Hơn nữa tài ăn nói của Mã Văn Tài cũng không tệ,
trích kinh thi, nói điển cố, lời kể vô cùng dí dỏm.
Đi ra ngoài du ngoạn có soái ca phụng bồi đương nhiên rất tốt, chưa
kể soái cả này không chỉ học thức uyên bác mà tâm tư cũng vô cùng tinh
tế, ân cần chăm sóc.
Cho nên, nỗi ấm ức tối hôm qua đã bị Diệp Quân Lan ném ra sau đầu,
ngược lại cảm thấy Mã đại công tử này rất được, đáng để kết giao.
Cứ như vậy thường xuyên qua lại, một người tuy thông mình từ nhỏ
nhưng luôn được người nhà che chở, chưa từng trải đời, hơn nữa, ngoài sự nhanh nhạy trong kinh thương thì thần kinh lại không ổn định. Còn một
người lại thông minh tuyệt đỉnh, giỏi dùng âm mưu quỷ kế, thủ đoạn vô
biên cố ý lấy lòng.
Tất nhiên Diệp Quân Lan không thoát khỏi móng vuốt của Mã Văn Tài, lập tức xưng huynh gọi đệ, vô cùng thân mật.
Quay về khách điếm, Diệp Quân Lan chào tạm biệt Mã Văn Tài, quay người định về phòng.
“Diệp huynh…” Mã Văn Tài gọi nàng, một bộ muốn nói lại thôi.
Diệp Quân Lan khó hiểu nhìn hắn, thấy hắn mãi không nói gì thì nghi hoặc hỏi: “Mã huynh?”
Mã huynh? Mã Văn Tài lập tức cảm thấy trong lòng vừa ê ẩm vừa chua
xót, người trước mặt chưa từng gọi hắn xa lạ như vậy, bàn tay khuất sau
áo khẽ nắm chặt, thở dài nói, “Gọi ta là Tu Nhân.”
“Hả, Tu Nhân…?” Diệp Quân Lan kì quái, không phải tên hắn là Văn Tài sao?
Giọng Mã Văn Tài hơi khổ sở, giải thích: “Đó là tên tự của ta.”
Không phải chỉ có người thân mật nhất mới được gọi tên tự sao? Diệp
Quân Lan nghĩ nghĩ, nhưng người ta đã có lời, mình không theo thì có vẻ
kiêu ngạo quá.
Vậy thì… nàng ngẩng đầu, nhìn Mã Văn Tài, vẻ mặt chân thành cười nói: “Được, Tu Nhân, sau này huynh cứ gọi ta là Quân Lan.”
“Ừ, Quân Lan, nghỉ ngơi cho khỏe.” Nghe Diệp Quân Lan nói vậy, Mã Văn Tài nhẹ nhõm hẳn, thầm hiểu là nàng đã bắt đầu tiếp nhận hắn.
Diệp Quân Lan, cho dù nàng đã quên mất ta cũng không sao, lần này ta sẽ khiến nàng nhớ kỹ ta, nhớ cả đời.