Edit: Leticia
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Thư viện Ni Sơn, trên bảng xếp hạng, Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá
song song đứng đầu bảng, chúng học sinh nghị luận rối rít, len lén mỉa
mai. Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá đều không để ý, thấy tên mình trên
bảng, liền vô cùng cao hứng.
Diệp Quân Lan nhìn một đám người đang ầm ĩ thì im lặng, phải để ý như vậy sao? Chỉ là xếp hạng thôi mà, có thể nói rõ cái gì? Dù sao tương
lai nàng cũng không thi công danh, quản khỉ gió xếp hạng gì chứ, chỉ cần không xếp cuối cùng là được rồi.
“Quân Lan, không thèm để ý sao?” Mã Văn Tài nhìn vẻ mặt không sao cả của người nào đỏ, cười hỏi.
Diệp Quân Lan nhìn hắn, ném cho hắn một ánh mắt xem thường, biết rõ
còn cố hỏi, chính hắn cũng không thèm để ý còn nói nàng, thuận miệng hỏi vặn lại một câu: “Huynh cũng không để ý đó thôi?”
Mã Văn Tài cười một tiếng, nhìn bảng xếp hạng từ trên xuống dưới, rồi nhìn lướt qua đám học sinh xung quanh, khinh thường, vẻ xem thường ẩn
trong đôi mắt màu đen, chuyển thành lắng đọng, rồi hóa thành bình tĩnh,
chậm rãi mở miệng: “Muội cũng biết, cái này không phải thật sự.”
Dạ dạ, nàng đương nhiên biết rõ, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng,
con của chuột thì chỉ có thể đào hang, những lời này cũng không phải là
nói suông, qua nhiều năm như vậy, những người quyền cao chức trọng trong triều đình tất cả đều là sĩ tộc, rải rác có mấy thứ dân nhưng cũng chỉ
là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi, bảng xếp hạng cao thấp này chỉ là
niệm tưởng, là triều đình bày ra vẻ công chính liêm minh, ngoại trừ lừa
gạt người thì còn dùng để làm gì chứ! Nghĩ như vậy, nàng xuyên qua đám
người nhìn vẻ mặt hưng phấn của Chúc Anh Đài, trong lòng hơi có chút khổ sở, sau đó liền gió êm sóng lặng không có một tia rung động, thì ra,
tình cảm sâu sắc cũng sẽ bị thời gian hòa tan a!
“Đi thôi! Dù sao cái này cũng không liên quan đến chúng ta.” Nàng xoay người rời đi.
Chúng ta? Vậy sao? Mã Văn Tài trong lòng vui mừng, trên mặt càng ôn nhu, chậm rãi đuổi theo bước chân của Diệp Quân Lan.
“Ta nói này, tại sao Lương Sơn Bá lại đứng thứ nhất chứ, không biết
dẫm phải vận cứt chó gì, thế nhưng chiếm được tán thưởng của Tể tướng
đương triều Tạ An….ai u!” Vương Lam Điền không để ý khí lạnh đè nén xung quanh Mã Văn Tài, dám chen đến bên cạnh Diệp Quân Lan nói chuyện bát
quái mà hắn nghe được, bất thình lình bị một phát đánh tới, nước mắt
lưng tròng nhìn về phía hung thủ —— Diệp Quân Lan, ủy khuất vùi đầu ăn
cơm.
“Ăn cơm của huynh đi, dài dòng cái gì! Từ khi nào huynh thành tam cô
lục bà rồi hả, nói nhảm nhiều như vậy!” Thiệt là, không nhìn thấy người
chung quanh đang nhìn sang sao? Chuyện triều đình là chuyện huynh có thể nói đấy sao? Diệp Quân Lan hoàn toàn không ôm hi vọng với chỉ số thông
minh của Vương Lam Điền, chỉ có thể ngăn cản hắn nói tiếp.
Mã Văn Tài nhìn Diệp Quân Lan rõ ràng có ý tốt còn giả bộ ác nhân,
lại nhìn Vương Lam Điền rất giống sủng vật bị chủ nhân bắt nạt, tâm tình không biết thế nào lại đột nhiên tốt vô cùng, thật ra thì Vương Lam
Điền cũng không đáng ghét lắm, bằng không hắn còn không biết Quân Lan có vẻ mặt đáng yêu như thế! Nếu Quân Lan thích, thỉnh thoảng nuôi sủng vật cũng không tồi!
Chúc mừng chúc mừng Vương Lam Điền đồng học, ngài ở trong lòng Mã đại công tử chính thức thăng cấp thành công làm sủng vật của Diệp Quân Lan! A di đà Phật, nguyện Bồ Tát phù hộ cho ngươi!
Vốn cho là hôm nay giống như thường ngày, không ngờ, thần long chỉ
thấy đầu không thấy đuôi, sơn trường Vương Thế Ngọc lại bất ngờ xuất
hiện.
“Vì ích lợi học tập của chúng học sinh, thư viện quyết định phái hai
đệ tử đi mời Ngũ Liễu tiên sinh Đào Uyên Minh đến đây dạy học. Không
biết có vị học sinh nào tự nguyện đi làm việc này không?” Sơn trường vừa mở miệng, phần đông học sinh đang ngồi đều kinh hãi.
Trong phòng học thoáng chốc náo loạn thành một đoàn, mọi người châu
đầu ghé tai, nghị luận rối rít. Sắc mặt Sơn trường bình tĩnh, nhưng
trong mắt thỉnh thoảng hiện lên tia sáng, có lẽ đã thu hết toàn bộ vẻ
mặt của học sinh vào đáy mắt.
Cái gì, mời tửu quỷ đại thúc? Không phải chứ? Diệp Quân Lan cùng Mã
Văn Tài nhanh chóng trao đổi ánh mắt kinh ngạc, sau đó mặt không biểu
cảm nghe xem Sơn trường kế tiếp sẽ nói cái gì.
Chợt nghe Sơn trường hô lớn một câu: “Yên lặng!” Tất cả lặng ngắt như tờ.
“Lão phu quyết định để cho Chúc Anh Đài đi!” Sơn trường sờ sờ râu mép, nhìn Chúc Anh Đài, thỏa mãn gật đầu.
Nhưng giờ phút này Chúc Anh Đài đang hồn vía lên mây, không biết đang suy nghĩ cái gì, lời nói của Sơn trường thật vất vả khiến nàng lấy lại
tinh thần, bảo nàng đi mới Ngũ Liễu tiên sinh? Không phải chứ? Nàng chỉ
chỉ mình, thấy Sơn trường gật đầu, phút chốc không biết làm sao.
Sau đó Sơn trường lại nói: “Về phần người còn lại, Chúc Anh Đài, trò có ai vừa ý không?”
“A, học sinh sao?” Chúc Anh Đài chỉ chỉ mình một lần nữa, Sơn trường
vẫn gật đầu, nếu là trước kia, nàng khẳng định sẽ chọn Sơn Bá, nhưng bây giờ. . . . . . Nàng không dấu vết liếc nhìn Lương Sơn Bá, thấy hắn nhìn về phía nàng cười dịu dàng, liền đỏ mặt lên, quay đi.
Lương Sơn Bá thấy thế không sao hiểu được, gần đây Anh Đài sao vậy?
Chúc Anh Đài hít vào một hơi, bình ổn lại cảm xúc, chỉ nghe nàng nói: “Học sinh chọn Diệp Quân Lan.”
Cái gì, nàng, không phải chứ?! Nhất thời ngũ lôi oanh đỉnh, Diệp Quân Lan khóc không ra nước mắt, không đợi nàng tỏ ý kiến gì, Sơn trường đã
giải quyết dứt khoát rồi. Chúc Anh Đài nhìn Diệp Quân Lan, vô cùng mừng
rỡ. Còn Diệp Quân Lan giật giật khóe miệng, cố nặn ra một nụ cười khổ,
coi như là ứng phó.
Mã Văn Tài cầm tay Diệp Quân Lan, giúp nàng bình phục lại tâm tình,
ngược lại sắc mặt âm trầm nhìn Chúc Anh Đài, trong đôi mắt đen mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, Chúc Anh Đài, ta không chọc đến ngươi, ngươi
lại tìm tới cửa! Tốt, thật sự quá tốt!
Thân thể Chúc Anh Đài chợt lạnh, chẳng biết tại sao, cũng không để ý, sau đó sắc mặt quỷ dị bỏ qua Lương Sơn Bá.
…
“Tiểu Cửu, ngươi xác định đi theo hướng này sao?” Diệp Quân Lan mặt
đầy hắc tuyến nhìn Chúc Anh Đài chỉ đường, các nàng đã đi thật lâu rồi
đấy? Nàng có cảm giác các nàng đã đi một vòng rồi quay về chỗ cũ a!
“Không sai! Chính là con đường này. Ngươi nhìn bản đồ này. . . . . .” Chúc Anh Đài cũng không quay đầu lại, đưa bản đồ cho Diệp Quân Lan xem.
Nàng biết rõ! Diệp Quân Lan cũng không thèm nhìn nữa, vô lực trả lời: “Xin nhờ, ta là người mù đường!” Thường ngày đến chỗ tửu quỷ đại thúc,
mỗi lần đều là Tu Nhân dẫn đường, nàng không nhớ rõ! Nàng nhận thức
phương hướng không tốt lắm, trước kia vào núi hái thảo dược, nếu không
phải nhị ca đi theo, thì chính là Tiểu Kim (con chó ngao Tây Tạng mà Diệp Quân Lan nuôi) đi cùng, hiện tại tha cho nàng đi!
Chúc Anh Đài thấy nàng nói vậy, hơn nữa đường này đúng là giống lúc
trước, liền luống cuống, giọng nói có phần sợ hãi: “Vậy làm sao bây
giờ?”
“Hay là đi về trước?” Diệp Quân Lan đề nghị, nhưng nàng không bảo đảm có thể tìm được đường trở về.
“Vậy, được rồi!” Chúc Anh Đài suy nghĩ, nhìn sắc trời một chút, đúng là đã muộn rồi, đành đáp ứng.
Sấm đánh “uỳnh” một tiếng, một trận mưa lớn chợt tới, trong mưa có hai bóng người chật vật chạy.
“Trời ạ! Trận mưa này nói rơi liền rơi! Thật là!” Chúc Anh Đài vừa chạy, vừa oán trách.
Diệp Quân Lan cũng không trả lời, cẩn thận chạy, thỉnh thoảng lại chú ý đường núi, mưa lớn như thế, đường núi này bị lở sẽ không tốt.
Rầm —— một tia chớp phá vỡ bầu trời, sau đó là tiếng sấm ầm ầm, đinh tai nhức óc!
“Á ——” Chúc Anh Đài trượt chân, đường núi bị mưa to cọ rửa, vốn nhìn
không rõ, không đợi Diệp Quân Lan kịp phản ứng, đã nghe Chúc Anh Đài hét thảm một tiếng, cả người ngã xuống vách núi.
Diệp Quân Lan theo phản xạ, một tay bắt được Chúc Anh Đài, đang muốn
bảo nàng ấy bình tĩnh, mình nghĩ biện pháp kéo lên, nhưng Diệp Quân Lan
vẫn đánh giá thấp ý chí muốn sống của con người, không đợi Diệp Quân Lan đứng vững, Chúc Anh Đài đang kéo tay nàng chợt dùng sức, kết quả đường
núi vốn rất trơn, nên nàng cũng không đứng vững, bị kéo theo xuống dưới.
Như vậy là kết thúc sao? Hai mắt Diệp Quân Lan nhắm nghiền, lúc này ý niệm đầu tiên trong đầu lại là, Tu Nhân, muội còn chưa hỏi qua huynh có thích muội hay không, cũng chưa nói cho huynh biết muội thích huynh!
Nhưng mà, hình như không có cơ hội rồi! Tu Nhân, hi vọng huynh hạnh phúc!