Edit: Leticia
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Uống thuốc nào!” Mã Văn Tài ngồi ở đầu giường, bưng tới một chén thuốc, làm bộ muốn đút cho nàng uống.
Diệp Quân Lan trưng ra một khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, đáng thương
nhìn chén thuốc kia, nàng không uống, vừa nhìn đã thấy đắng rồi!
Mã Văn Tài thấy bộ dạng tâm không cam lòng không nguyện của nàng,
nhíu mày, đang định làm gì đó, đã thấy nàng một tay cầm chén thuốc, ực
ực ực, uống cạn một hơi, sau đó nhanh nhanh chóng cầm chén nhét vào tay
hắn, rồi ngoan ngoãn nằm xuống.
Mã Văn Tài cười xoa xoa đầu nàng, lấy mứt hoa quả đã sớm chuẩn bị ra, đút vào trong miệng Diệp Quân Lan, tan đi vị đắng trong miệng nàng, đưa chén thuốc cho Trụy nhi đằng sau, tiện thể đuổi nàng ta ra ngoài chuẩn
bị chút đồ ăn. Mình thì an vị ngồi cạnh Diệp Quân Lan.
“Tu Nhân, vẫn chưa tìm được Tiểu Cửu sao?” Diệp Quân Lan thấy tâm
tình hắn không tệ, rốt cuộc hỏi ra vấn đề mà nàng đã giấu trong lòng bấy lâu, không dám nhìn sắc mặt hắn. Nàng cũng biết bởi vì nàng bị thương,
Tu Nhân giận chó đánh mèo lên trên người Tiểu Cửu bao nhiêu, không đi
đối phó nàng ấy đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, sao còn quan tâm
đến sống chết của nàng ấy chứ! Nhưng dù sao Tiểu Cửu vẫn là bạn học của
nàng, nàng cũng bởi vì cứu nàng ấy mới bị thương, nếu Tiểu Cửu chết rồi, không phải là nàng lỗ lớn sao!
Diệp Quân Lan trái lo phải nghĩ, hồi lâu, nghe được giọng nói nhàn
nhạt của Mã Văn Tài: “Còn chưa tìm được, nhiều ngày như vậy, mọi người
căn bản đã buông xuôi, nhưng mà hình như nghe nói Lương Sơn Bá vẫn còn
đang tìm nàng.” Giọng nói vô cùng thản nhiên không thèm đếm xỉa.
“Muội đó, ngoan ngoãn dưỡng thương đi!” Mã Văn Tài dặn dò, hàm chứa ý tứ quan tâm nhàn nhạt, hắn dừng lại, thở dài, trong giọng mang theo một chút sợ hãi, ngữ điệu rất mềm nhẹ , “Quân Lan, đáp ứng ta, đừng để cho
ta lo lắng nữa, được không?”
Trong lòng Diệp Quân Lan chợt nhói lại, trong mắt có hơi nước dâng
lên, đôi mắt dần dần mơ hồ, nàng len lén lau nước mắt đi, kéo kéo tay áo Mã Văn Tài, bốn mắt nhìn nhau, nàng kiên định gật đầu, ta đáp ứng
huynh, Tu Nhân, ta sẽ bảo vệ tốt mình, tuyệt đối sẽ không để huynh lo
lắng cho ta!
Mã Văn Tài sửng sốt, sau đó thư thái cười cười, mấy ngày liên tiếp lo lắng sợ hãi đã tan thành mây khói, sau cơn mưa trời lại sáng.
Diệp Quân Lan nhìn nụ cười của hắn, chợt nhớ tới lúc rơi xuống núi,
trong đầu thoáng hiện lên một suy nghĩ, muốn nói lại thôi, đỏ mặt lên,
khẽ quay đầu, lời nói ra khỏi miệng liền thay đổi: “Có phải huynh nên
đến lớp rồi hay không, bỏ học là không tốt đâu! Nơi này có Trụy nhi
rồi!”
“Quân Lan, muốn đuổi ta đi sao? Cũng được, nghe nói gần đây có quan
viên mới muốn tới khảo sát, ta đi trước đây!” Mã Văn Tài liếc thấy nàng
nghĩ một đằng nói một nẻo, định trêu nàng, cho nên đứng dậy, làm bộ muốn đi.
Diệp Quân Lan vội vàng vươn tay, kéo vạt áo Mã Văn Tài, khẽ đỏ mặt, ấp úng nói: “Đừng đi, ta có lời muốn. . . . . .”
Mã Văn Tài quay người lại, nhìn nàng, nhướng mày, đợi nàng nói.
Diệp Quân Lan không dám nhìn hắn, khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu nhỏ
giọng nói: “Cái đó, cái đó, ta thích huynh!” Nàng đột nhiên ngẩng đầu,
ngưng mắt nhìn ánh mắt rung động lúc này của Mã Văn Tài, đó là ánh mắt
của người nàng thích nhất, rất nghiêm túc nói ra từng chữ từng câu: “Ta
Diệp Quân Lan thích huynh, rất thích!” Đúng, nàng thích hắn, rất thích
rất thích, thích hơn bất luận kẻ nào.
Mã Văn Tài nhìn nữ tử giờ phút này nghiêm túc nói thích mình, trong
lòng mừng như điên, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng quý trọng ôm nữ tử mà mình yêu mến, cảm giác được người nàng cứng đờ, sau đó mềm mại tựa vào trong ngực hắn, liền ghé ở bên tai nàng nói nhỏ, hắn nói: “Ta rất vui!”
Diệp Quân Lan cười vui vẻ, thì ra thích một người là một chuyện hạnh phúc như thế!
Trong phòng, rốt cục hai người đã sáng tỏ tâm ý của nhau, còn bên kia Chúc Anh Đài vẫn không có nửa điểm tin tức, mỗi ngày Lương Sơn Bá đều
gấp đến độ xoay vòng quanh, đi khắp chung quanh núi tìm Chúc Anh Đài,
nhưng làm sao cũng không tìm được.
Chuyện này, thế mà lại làm khổ Vương Lam Điền rồi, nhiệm vụ mỗi ngày của hắn chính là trinh thám tin tức về Chúc Anh Đài sau đó báo lên cho
Mã Văn Tài, vì vậy hắn chỉ có thể dãi nắng dầm mưa đến đây thăm dò tin
tức, bận trước bận sau, nhưng vẫn vô ích, sau đó còn phải đến thăm Diệp
gia muội tử của hắn.
Chuyện này, sau khi Chúc Anh Đài mất tích một tháng, nam nhân nào đó
nói, “Chúc Anh Đài tám phần là đã chết, nếu không sao lại không có bóng
người chứ!” Vương Lam Điền chạy vào phòng của Diệp Quân Lan cùng Mã Văn
Tài, bất chấp Diệp Quân Lan đang nằm trên giường, vừa nhìn thấy Mã Văn
Tài liền nói luôn, sau đó dứt khoát rót chén nước, uống một hơi cạn
sạch, thở dốc một cái, than thở, “Khát chết ta, hiện tại khá hơn rồi!”
Sau đó thấy hai người bất động thanh sắc, phối hợp nói tiếp: “Ta đã
hỏi rất nhiều thôn dân dưới chân núi, cũng đã hỏi nông dân hái trà,
trồng chè cùng tiều phu đốn củi, đều không có người nào nhìn thấy. Ai
ai, còn có hôm nay ta đụng phải một đại thúc, hình như ở phía sau núi,
hắn cũng nói không nhìn thấy. Đoán chừng là đã chết rồi.”
“Không đúng, nàng cùng ta rơi xuống vách núi, ta được tìm thấy, nhưng lại không tìm thấy nàng, không hợp lý chút nào!” Diệp Quân Lan nhăn
mày, lúc các nàng rơi xuống núi, thời gian không hơn kém nhau bao nhiêu, nhiều nhất là kém vài giây, tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ Tiểu Cửu
thật sự. . . . . . ánh mắt Diệp Quân Lan ảm đạm, trong lòng có một loại
cảm giác không nói ra lời.
Mã Văn Tài nhìn sắc mặt ảm đạm của nàng, mắt lạnh quét tới kẻ đầu sỏ
gây ra một cái, nhưng người nào đó thần kinh không ổn định nên không
phát giác, chỉ thoáng cảm thấy kỳ lạ, rồi nhìn cánh cửa đang mở, sau đó
tiếp tục uống trà, thu hồi tầm mắt, mở miệng chuyển đề tài: “Quân Lan,
gần đây khí sắc của muội không tệ, có muốn đi ra ngoài sân ngồi một chút hay không?”
“Ách ~ được!” Diệp Quân Lan cũng không nghĩ nhiều, nhìn ngoài cửa sổ, khí trời tốt, nằm trong phòng đã lâu rồi, dù sao thương thế của nàng
cũng khôi phục không sai khác lắm, đi ra ngoài ngồi một chút cũng không
sao, liền đồng ý.
Chúc Anh Đài thật sự đã chết theo như lời Vương Lam Điền sao? Dĩ
nhiên không có, không thể không nói trực giác của Lương Sơn Bá không tệ, đúng như hắn hi vọng, Chúc Anh Đài không chết, thậm chí còn ăn ngon ngủ ngon, chẳng qua Lương Sơn Bá làm sao cũng không ngờ, hiện tại Chúc Anh
Đài đang ở Chẩm Hà Lâu.
Nói như vậy, chuyện rơi xuống vực sâu này cũng có kĩ xảo đấy. Ở trong tiểu thuyết võ hiệp, nhân vật chính rơi xuống vực sâu bình thường nếu
không phải tình cờ gặp danh sư, thì cũng là nhặt được bí tịch võ công,
bảo tàng hoặc tuyệt thế giai nhân, cho nên nhân vật chính ngươi thật
dũng cảm mà rơi a! Còn trong tiểu thuyết ngôn tình thì, bình thường
nhân vật chính sẽ bị mất trí nhớ, tiếp theo gặp lại người yêu, lúc tới
thì sẽ hoàn toàn không nhớ được gì, sau đó khôi phục trí nhớ biểu thị
tình yêu vĩ đại. (TNN: tác giả lại ném cho mềnh 1 bát máu chó to
oành =]]] may mà máu chó không rơi vào nhân vật chính, nên có thể yên
tâm xem kịch hay hê hê hê)
Kết quả, Chúc Anh Đài của chúng ta hoàn toàn mất trí nhớ, thật ra thì cũng không phải mất trí nhớ, chỉ là não bộ bị tổn thương nặng nề, máu
chèn vào dây thần kinh, trí nhớ thường xuyên bị hỗn loạn, thần kinh thác loạn, đần độn, u mê, người khác nói cái gì thì chính là cái đo.
Nói đến ngày đó Chúc Anh Đài rơi xuống vách núi, không chết, bị
thương cũng không nặng, chẳng qua não bộ bị thương, nàng mơ mơ màng màng đứng lên, đi về một hướng, sau đó té xỉu ở chỗ cách vách núi khá xa,
thế cho nên thời điểm đám người Lương Sơn Bá đến mới không tìm được.
Vận khí của Chúc Anh Đài quả thực kém không chỉ một chút. Sau, có
người đi ngang qua, nhặt được nàng mang đi, vốn chỉ muốn mang về làm đầy tớ, không ngờ trở về, lại phát hiện hóa ra là một cô nương, rửa mặt
sạch sẽ rồi thấy bộ dạn nàng thật đúng là không tệ, liền nổi ác ý, thừa
dịp nàng hôn mê bất tỉnh, bán nàng cho ma ma ở Chẩm Hà lâu. Người nọ
được một khoản tiền, vui tươi hớn hở rời đi.
Ma ma kia thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn khá xinh đẹp, mặc dù bị
thương, nhưng bồi dưỡng tốt thì nhất định có thể trở thành con gà đẻ
trứng vàng cho mị, nên cũng không để ý, mời đại phu về chăm sóc. Lại
không ngờ Chúc Anh Đài vừa tỉnh dậy, ma ma kia xem xét, vừa hỏi, phát
hiện đầu óc nàng bị hư, lập tức nổi nóng, cũng may Ngọc Vô Hạ nhìn thấy, nhận ra Chúc Anh Đài, nên đứng ra bảo vệ nàng, cho nàng ăn uống.
Đầu óc Chúc Anh Đài hồ đồ, nhưng trong tiềm thức còn nhớ rõ mình biết đánh đàn, một tay đàn rất hay, coi như an ủi tâm ma ma kia, ma ma kia
tự định giá tỉ mỉ, cảm thấy cô nương này bộ dạng không kém, cầm kỹ không tệ, mặc dù hồ đồ, nhưng một đôi mắt to càng lộ vẻ đơn thuần khả ái,
không chừng hiện tại khách nhân yêu thích như vậy, nên cẩn thận dặn dò
nàng dưỡng thương, không nói thêm nữa.
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, thương tổn của Diệp Quân Lan đã khỏi
hoàn toàn, vấn đề duy nhất đã lắng xuống khi nàng đem thư của phụ thân
giao cho Sơn trường, Sơn trường ngầm đồng ý sự thật nàng là thân nữ nhi, dĩ nhiên cũng chỉ mấy người biết thôi.
Chúc Anh Đài vẫn không có tin tức, Lương Sơn Bá vẫn không từ bỏ, mà
lúc này mẫu thân của Tâm Liên lại xuất hiện, nàng quỳ trước mặt hắn
thỉnh cầu hắn cứu Tâm Liên, nói là Tâm Liên bị bán vào Chẩm Hà Lâu. Hiện tại Lương Sơn Bá vẫn luôn lo lắng chuyện của Chúc Anh Đài, tâm quá mệt
mỏi, nhưng vẫn đồng ý.
Vương Lam Điền thời thời khắc khắc chú ý hành động của Lương Sơn Bá,
nghe được chuyện này, vội vã nói cho Diệp Quân Lan, sau đó đi theo Lương Sơn Bá ra khỏi thư viện, định xem náo nhiệt, lại không ngờ đụng phải
người mà hắn cho rằng đã chết ở Chẩm Hà Lâu, Chúc Anh Đài.