Mấy ngày sau, Chúc Anh Tề nói lời cáo biệt với Diệp Quân Lan, muốn
rời đi, nhân tiện dẫn Chúc Anh Đài theo, thân phận của Chúc Anh Đài đã
bị lộ, không thích hợp ở lại thư viện Ni Sơn nữa.
Chúc Anh Đài vốn không muốn, nàng vất vả lắm mới có được lưỡng tình
tương duyệt, thề non hẹn biển cùng Lương Sơn Bá, sao có thể bỏ đi được
cơ chứ! Có điều ý Chúc Anh Tề đã quyết, dứt khoát hạ thuốc mê trong thức ăn của Chúc Anh Đài, kiên quyết dẫn nàng về nhà, Ngân Tâm thân là nha
hoàn tất nhiên không thể nói được gì.
Lương Sơn Bá là người cuối cùng biết được Chúc Anh Đài đã rời đi, Tứ
Cửu nói với hắn, khi Chúc Anh Đài đi nửa chữ cũng không nhắn lại, điều
này khiến hắn rất thương tâm, thân thể lại yếu, lập tức ngã bệnh.
Chúc Anh Tề vốn không coi trọng Lương Sơn Bá, dẫn Chúc Anh Đài đi
chẳng qua cũng vì cắt đứt niệm tưởng giữa họ, tất nhiên phải quyết
tuyệt, chẳng qua hắn không nghĩ tới, theo tính cách của Chúc Anh Đài,
nếu có thể dễ dàng cắt đứt như vậy, thì nàng ta đã không đi đến bước
đường sau này, nhưng vì hắn quá lo lắng chuyện của muội muội, lại bị
Hoàng Lương Ngọc tổn thương nên tâm lực quá mệt mỏi, không còn sức để
nghĩ đến những chuyện khác nữa. Điều mà Chúc Anh Tề khi đó có thể làm
được chính là cố gắng hết sức để người nhà mình có được những điều tốt
nhất, mà Lương Sơn Bá lại không thể cho Chúc Anh Đài những điều tốt nhất kia.
Một tháng sau, Diệp Quân Lan nhận được thư đại ca nhà mình gửi, bảo nàng lập tức trở về, nói nhị ca Diệp gia sắp lập gia đình.
Nhị ca? Lập gia đình? Diệp Quân Lan cầm thư trong tay, thật lâu không thể bình tĩnh được, trong lòng bỗng dưng buồn bã, đúng vậy, nhị ca cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi.
Cho tới bây giờ không phải nàng không biết, chẳng qua là không muốn
tin tưởng mà thôi. Nhị ca luôn bắt nạt nàng làm thú vui, nhị ca cấu kết
với nàng cùng nhau làm việc xấu, nhị ca luôn cười không sợ trời sợ đất,
nhị ca luôn trong sáng thẳng thắn cởi mở như trẻ con, nhị ca luôn cực kỳ yêu chiều nàng, cuối cùng, trong khi nàng không hề hay biết, nhị ca đã
trưởng thành, sau đó yêu một người, quyết định cùng người đó kết hôn.
Thì ra, bất tri bất giác họ đều đã trưởng thành rồi!
“Đang nghĩ gì thế? Chăm chú như vậy.” Trong thoáng chốc có người nhẹ
nhàng vuốt ve mái tóc nàng, Diệp Quân Lan ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt
lo lắng của Mã Văn Tài: “Thư này? Có vấn đề gì sao?”
Diệp Quân Lan phục hồi tinh thần, nhìn thẳng vào mắt Mã Văn Tài,
trong đó có quan tâm, nhu tình, ấm áp. Bất chợt, nàng cảm thấy mình có
chút buồn cười. Đúng vậy, họ đều đã trưởng thành, nàng không phải cũng
đã tìm thấy người sống trọn đời trọn kiếp không chia lìa rồi hay sao?
Nhị ca, nàng làm muội muội cũng chỉ có thể chúc huynh ấy hạnh phúc!
“Tu nhân, có muốn cùng muội về nhà không?” Diệp Quân Lan nở nụ cười
rực rỡ, quơ quơ bức thư trong tay, nhưng trong lòng lại ôm một nỗi lo
lắng nhè nhẹ, có phải quá gấp rồi hay không?
Trầm mặc, một hồi lâu, đang lúc Diệp Quân Lan cảm thấy thất vọng, nàng nghe được giọng nói quen thuộc trả lời: “Muốn!”
Trong nháy mắt, trong lòng Diệp Quân Lan nở đầy hoa tươi, loài hoa này mang tên là hạnh phúc.
“Phụ thân, mẫu thân, đại ca, nhị ca, con trở về rồi!” Diệp Quân Lan
vừa đến trước cổng nhà, xuống ngựa, gõ đại môn, liền hô to, rồi đi vào
bên trong.
Lúc này cùng xuống ngựa là Mã Văn Tài, nhìn bộ dạng tràn đầy sức
sống, vui vẻ hoạt bát như chú khỉ nghịch ngợm của Diệp Quân Lan, liền
cười như không cười, cũng đi vào theo, để lại Mã Thống và Trụy Nhi giải
quyết đống hành lý và ngựa. Người hầu vừa nhìn thấy hắn khí độ bất phàm, thêm đó được tiểu thư nhà mình dẫn về, nghĩ ngay là bằng hữu của tiểu
thư, cũng không ngăn cản, khách sáo mời hắn vào nhà.
Trong Diệp phủ, cảnh tượng náo nhiệt, phụ thân và mẫu thân Diệp gia
ngồi ở cao đường, phụ thân Diệp gia vội vàng nhìn ra cửa, vừa nghe thấy
tiếng của Diệp Quân Lan, ông không nhịn được lập tức lao ra ngoài.
Mẫu thân Diệp gia khẽ ho một tiếng, lườm phụ thân Diệp gia một cái,
mới ngăn được ông lại, làm cho phụ thân Diệp gia cười một trận xấu hổ,
điều chỉnh sắc mặt.
Đại ca Diệp gia coi như không nhìn thấy, phối hợp ngồi uống trà, khóe miệng vẽ ra nụ cười quỷ dị, đại tẩu Diệp gia thì cười bất đắc dĩ nhìn
hắn.
Ngược lại Nhị ca Diệp gia phóng khoáng nhìn ra ngoài cửa lớn, vẻ mặt
mong đợi, cũng không nhìn thấy nhị tẩu tương lai của Diệp gia như trong
lời đồn.
Khi Diệp Quân Lan đi vào đại sảnh, nhìn thẩy cảnh tượng như vậy,
trong nháy mắt, dường như nàng hiểu ra điều gì đó, lướt nhìn qua mọi
người trong nhà, thấy Diệp phụ thân cầm bình trà lên rót, sau đó không
cẩn thận bị sặc, Diệp mẫu thân vội vội vàng vàng vỗ lưng cho ông, không
ngừng nháy mắt với Diệp đại ca, Diệp đại ca không nhìn bà, tiếp tục uống trà.
Diệp đại tẩu cười xấu hổ, Diệp nhị ca thì lúc nhìn trời lúc nhìn mặt đất, nhưng không dám nhìn về phía tiểu muội nhà mình.
“Được lắm, mọi người hợp lại lừa con!” Diệp Quân Lan nhất thời dở
khóc dở cười, tốt xấu gì nàng cũng phong trần mệt mỏi gấp gáp quay về,
thế mà mọi người lại chơi xấu nàng.
Mọi người trong Diệp gia đang muốn giải thích, thì mắt bỗng sáng lên, ánh mắt chăm chú nhìn về phía sau lưng Diệp Quân Lan.
Bước vào chính là Mã Văn Tài, Diệp nhị ca vội vàng đứng lên, đi tới,
lúc này nhào về phía Mã Văn Tài không rõ lai lịch, cười nịnh nọt: “Muội
phu tương lai, chúng ta trước tiên sang phòng bên giao lưu một chút nhé, ta bảo đảm ở chỗ bọn ta có nhiều thứ khiến ngươi hứng thú đấy.” Nói
đùa, tính cách muội muội nhà hắn sao hắn lại không biết, bây giờ nói thế nào hắn cũng là thủ phạm chính, còn không bằng lôi kéo muội phu tương
lai rời đi, tránh ở lại mà bị tai họa ập đến.
Mã Văn Tài là nhân vật nào, cho dù vừa vào còn chưa hiểu chuyện,
nhưng bây giờ sao có thể không biết mọi người Diệp gia có mục đích gì,
chẳng qua câu nói “Muội phu tương lai” của Diệp nhị ca khiến trong lòng
hắn cảm thấy rất thoái mái, nên đương nhiên là đồng ý, hơn nữa trong
tình hình này, hắn ở lại không những ăn chút thiệt thòi mà còn chẳng may khiến người nào đó bất mãn, ngược lại người xui xẻo không phải là hắn
hay sao? Ngẫm nghĩ như vậy, đề nghị của Diệp nhị ca là lựa chọn tốt
nhất.
Mã Văn Tài khẽ mỉm cười, hơi áy náy nhìn Diệp phụ thân, Diệp mẫu thân và đại ca đại tẩu Diệp gia, lại nhìn Diệp Quân Lan một chút tỏ vẻ mình
bất lực, dù sao chuyện này cũng là chuyện của nhà nàng, sau đó cùng Diệp nhị ca ra khỏi đại sảnh, đi trau dồi tình cảm với anh vợ tương lai.
Diệp đại ca đem hết thảy thu vào trong mắt, trong lòng thầm mắng,
tiểu tử này, giỏi lắm! Xem ra Tiểu Lan Nhi nằm gọn trong tay hắn rồi,
ngược lại tình cảm khá sâu. Xem ra lần này lão nhị muốn ghi điểm rồi.
Nhưng trong lòng không giấu nổi vẻ tán thưởng.
Giờ phút này Diệp mẫu thân cũng không quản Diệp phụ thân bị Diệp Quân Lan gầm gừ oanh tạc, cái bà chú ý là Mã Văn Tài từ lúc hắn vừa bước vào cửa. Bộ dáng không tệ, xem ra là người thận trọng vững vàng, Tạ lão gia tử cũng rất thưởng thức hắn, xem ra là người tài hoa, từ ánh mắt xem
ra, gia thế chắc chắn không kém, quan trọng nhất là yêu chiều Lan Nhi,
mà Lan Nhi cũng thích hắn, Diệp mẫu thân càng nghĩ càng ưng, bưng chén
trà đã nguội từ lâu, uống một ngụm. Chẳng lẽ đây là mẫu thân gặp con rể, càng nhìn càng ưng ý trong truyền thuyết hay sao?
Diệp phụ thân đang bị nữ nhi nhà mình gầm ghè chất vấn, không ngừng
hướng về phía Diệp mẫu thân cầu cứu, nhưng đều bị phớt lờ. Cuối cùng chờ đến khi lửa giận của Diệp Quân Lan bớt đi, lão nhị nhà mình đã dẫn con
rể tương lai quay về, đang định xem con rể tương lai có xứng với con gái nhà mình hay không, lại không ngờ mọi người trong Diệp gia làm phản,
toàn bộ đều rất hài lòng ưng Mã Văn Tài, vì thế ý kiến của Diệp phụ thân bị bóp chết từ trong trứng nước, phản đối không có hiệu lực.
Diệp phụ thân đáng thương, ai bảo ông không có quyền nói chuyện trong cái nhà này cơ chứ.