Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 37: Chương 37




Edit: Osicase

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Xuống thuyền, Diệp Quân Lan liền bị hỉ nương cõng trên lưng ngồi vào kiệu hoa của Mã phủ đã chờ ở bến tàu từ sáng sớm.

Một đường diễn tấu sáo và trống, vô cùng náo nhiệt!

Hàng Châu thật vất vả vượt qua dịch chuột, mọi người may mắn còn sống tràn đầy hi vọng với cuộc sống mới, đám cưới vui mừng này cũng hòa tan chút bi thương cuối cùng trong lòng họ! Chỉ có trải qua sự uy hiếp của cái chết, con người mới có thể hiểu được cuộc sống tốt đẹp, cũng càng hi vọng thấy hạnh phúc tồn tại, đồng thời càng thành tâm chúc phúc cho người khác hơn.

Từ bến tàu đến Mã phủ Hàng Châu, đoạn đường này vây đầy người, mọi người ồn ào, vô cùng náo nhiệt!

Qua thật lâu, Diệp Quân Lan nghe thấy tiếng bánh pháo cùng tiếng nhạc nổi lên, kiệu hoa đã được nghênh vào đại môn của Mã phủ.

Bọn hạ nhân của Mã gia cũng sớm chuẩn bị xong, đốt một chậu than ở chính giữa, Diệp Quân Lan ngồi kiệu hoa đi qua chậu than, tẩy trừ tà khí mà tân nương có thể bị lây dính suốt chặng đường, ngụ ý cuộc sống sau này chắc chắn sẽ may mắn thuận lợi, ngọt ngào mỹ mỹ cả đời.

Mã Văn Tài ngồi trên ngựa, một thân hỉ bào màu đỏ, vẻ mặt hưng phấn, cho dù ai liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra tâm tình vui sướng của hắn.

Kiệu hoa dừng ở Mã phủ.

Mã Văn Tài phi thân xuống ngựa, nhận lấy cây cung và mũi tên Mã Thống đưa tới, khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp.

Vút vút vút ——

Ba mũi tên hồng bay về phía cửa kiệu, một lễ cổ này coi như hoàn thành.

Hỉ nương ở một bên nhẹ nhàng vén rèm kiệu hoa, đỡ Diệp Quân Lan ra kiệu, đưa lụa đỏ qua, Diệp Quân Lan cầm ở trong tay, trong lòng có chút khẩn trương và ngượng ngùng, dưới sự giúp đỡ của hỉ nương, chậm rãi đi tới, Mã Văn Tài cầm một đầu lụa đó, vẻ mặt mỉm cười nhìn Diệp Quân Lan đi tới.

Vào lễ đường, bái thiên địa, trong tiếng huyện náo của các tân khách tiến vào hỉ phòng.

Kết thúc buổi lễ, tất cả đều đã xong.

Mã Văn Tài ở bên ngoài chúc rượu, hỉ nương dìu nàng vào tân phòng, để nàng ngồi trên giường cưới, rồi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, trong nhà chỉ còn lại một mình nàng.

Nàng gả cho Mã Văn Tài rồi ! Nàng thật sự đã gả sao?! Diệp Quân Lan ngồi trong tân phòng, im lặng cảm khái. Mấy ngày trước nàng vẫn là thiếu nữ đợi gả, mà hôm nay đã ngồi kiệu hoa gả cho người nàng yêu rồi, thế giới này quả thật kỳ diệu!

Diệp Quân Lan quy củ ngồi đó, nhàm chán không nhịn được nghĩ linh tinh.

Bên ngoài loáng thoáng truyền đến âm thanh ầm ỹ, tiệc rượu rất náo nhiệt, xem ra Tu Nhân một chốc không thể về được. Về phần có uống say hay không, nàng mới không lo lắng đâu, Tu Nhân tửu lượng tốt như vậy, đoán chừng chỉ có hắn chuốc say người khác.

Nghĩ như vậy, Diệp Quân Lan không khỏi cười ra tiếng, vội vàng che miệng lại. Nàng len lén xuyên qua khăn voan màu đỏ, loáng thoáng, dường như có thể nhìn thấy phía ngoài đèn dầu sáng trưng, ánh sáng tràn ngập đủ loại màu sắc, có lẽ do khăn voan màu đỏ, nên nhìn thứ gì cũng là màu đỏ vui mừng.

Kỳ thật Diệp Quân Lan không thích màu đỏ, nói trắng ra là quá mức diễm lệ, giống như một ngọn lửa mãnh liệt, sau khi thiêu đốt chỉ còn một mảnh hoang phế, phần xinh đẹp này quá mức ngắn ngủi. Mà giờ khắc này nàng lại cảm thấy màu đỏ thật sự rất có không khí vui mừng, quả nhiên tâm tình khác nhau, nhìn thấy chuyện gì vật gì cũng sẽ khác nhau.

Diệp Quân Lan nhẹ nhàng cười một tiếng, trong lòng dâng lên sự yên bình và ngọt ngào.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân Lan nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa, sau đó là tiếng bước chân. Mã Văn Tài chậm rãi đi về phía nàng. Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, nàng cẩn thận đếm, tiếp theo dừng ở trước người nàng.

Diệp Quân Lan không khỏi cúi đầu, khẩn trương, nàng cảm thấy cả khuôn mặt đều bị thiêu đốt, may mắn bây giờ vẫn đang chùm khăn, nếu không tuyệt đối sẽ bị Tu Nhân cười chết!

Nghĩ như vậy, lại nghe được một tiếng cười khẽ, hai mắt chợt sáng, khăn voan đã bị Mã Văn Tài lật ra.

Diệp Quân Lan bỗng nhiên ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt tuấn tú, nụ cười ôn nhu của Mã Văn Tài, khóe miệng ngăn không được sự vui vẻ, cười đến nghiêng nước nghiêng thành, như say gió xuân.

Diệp Quân Lan nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác, che mặt mình, khóc không ra nước mắt, xong rồi, mặt thật sự nóng! Hình tượng của nàng toàn bộ bị phá hủy rồi!

Mã Văn Tài nhìn khuôn mặt đỏ bừng, bộ dáng không tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, vẻ xoắn xuýt lại không dám phát tác của nương tử nhà mình, vô cùng không phúc hậu cười đến càng ngày càng vui vẻ, cuối cùng nàng đã là thê tử của hắn.

“Cười, cười, cười, chàng còn dám cười!” Diệp Quân Lan bị hắn cười đến thẹn quá thành giận, nghiêng đầu sang, trừng mắt nhìn chằm chằm Mã Văn Tài, làm bộ muốn đánh hắn.

Mã Văn Tài nhẹ nhàng nhướng mày, một phát bắt được tay nàng, thuận thế dùng lực, nàng bị kéo vào trong lòng hắn. Diệp Quân Lan nhìn chằm chằm hắn, hơi giãy dụa.

Mã Văn Tài khẽ mỉm cười, cúi đầu kề sát vào lỗ tai tinh xảo trắng nõn như ngọc của Diệp Quân Lan, hơi thở mập mờ ấm áp, sau đó nhẹ nhàng liếm liếm vành tai nàng.

Cả người Diệp Quân Lan nhất thời mềm nhũn, tựa vào trong ngực Mã Văn Tài, không giãy dụa nữa.

Mã Văn Tài khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Quân Lan ngồi lên giường cưới, tiện tay cầm lấy rượu giao bôi ở đầu giường, đưa cho Diệp Quân Lan.

Diệp Quân Lan đang định đón lấy, đã thấy Mã Văn Tài nhanh chóng uống chén kia của mình, rồi ném chén rượu, sau đó không đợi nàng kịp phục hồi tinh thần, cầm lấy chén kia của Diệp Quân Lan uống cạn, tiếp theo nhanh chóng hôn lên môi nàng, thuận thế nghiêng người đẩy Diệp Quân Lan ngã xuống giường, đưa tay thả màn đỏ xuống.

Diệp Quân Lan mở to mắt, hơi nhíu mày, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, đó là rượu sao?! Diệp Quân Lan muốn đẩy Mã Văn Tài ra, nhưng bắt gặp ánh mắt của hắn, trong đó không che dấu được ôn nhu cùng thâm tình, trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác hạnh phúc trong lòng nàng bừng lên.

Hôm nay nàng là tân nương của hắn. Trong lòng Diệp Quân Lan rung động, nhu tình bốn phía, nhịn không được đưa tay ôm lấy Mã Văn Tài.

Tiếng tim đập quen thuộc, thân thể ấm áp, hơi thở an tâm, Diệp Quân Lan từ từ nhắm chặt hai mắt, cảm thụ Mã Văn Tài càng lúc càng thâm nhập, trong đầu dần dần trống rỗng, mê ly như say. . . . . .

Trong phòng, trên bàn, nến đỏ lẳng lặng cháy, lửa đỏ bùng lên, khiến cho lòng người không khỏi sinh ra một sự ấm áp và hạnh phúc.

Trên giường, loáng thoáng có thể nhìn thấy hai bóng người, im lặng ôm nhau, sinh tử hòa hợp, nắm tay nhau, đi đến già.

Không cần ngôn ngữ, tất cả đều tốt đẹp như thế, cuộc đời này, yêu người không hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.