Edit: Osicase
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Diệp Quân nhìn một chồng sổ sách chất cao như núi, thở dài thật dài,
quay đầu trông mong nhìn về phía Mã Nghĩa đang cúi đầu, chỉ vào đống sổ
sách, run rẩy hỏi: “Mã Nghĩa Mã đại tổng quản, ngươi xác định đây là sổ
sách ta phải xử lý sao?” Không phải chứ, đây không phải là muốn mạng của nàng sao!
Mã Nghĩa nhìn trời nhìn đất nhưng không chịu nhìn Diệp Quân Lan, sắc
mặt cung kính, giọng nói bình tĩnh, trả lời: “Đúng vậy, Thiếu phu nhân.” Thật ra thì những thứ này vẫn còn thiếu!
“Tổng quản đại nhân, có thể thương lượng hay không?” Diệp Quân Lan nhìn tổng quản cẩn thận từng ly từng tý hỏi.
“Thiếu phu nhân xin cứ nói thẳng, Mã Nghĩa nghe.” Mã Nghĩa cung kính trả lời, Thiếu phu nhân người cứ hỏi đi.
“Cái đó, ta không muốn quản lý mấy chuyện này!” Diệp Quân Lan xem xét tổng quản, cúi đầu nhanh chóng nói.
“Không được! Thiếu phu nhân là chủ mẫu tương lai của Mã phủ. . . . . . (lược bỏ một ngàn chữ)” Mã Nghĩa bắt đầu mặt không thay đổi giải thích.
Trời ạ, nàng không muốn nghe! Diệp Quân Lan bất đắc dĩ ngã sấp trên
bàn, Tu Nhân, chàng mau tới cứu ta, ta sắp bị nước bọt dìm chết.
“Thiếu phu nhân, động tác của người bây giờ rất không nhã nhặn, là
một nữ tử. . . . . . (lược bỏ hai ngàn chữ)” Mã Nghĩa tiếp tục bài
giảng, mặt vẫn như cũ không thay đổi chút nào.
“Ta biết rồi, Mã tổng quản, ta hiện tại sẽ bắt đầu xử lý sổ sách,
ngài uống nước.” Diệp Quân Lan lập tức ngồi dậy, rót một chén nước đưa
cho Mã Nghĩa, khuôn mặt mỉm cười, cầm lấy cuốn sổ sách trên cùng, vùi
đầu đau khổ cam chịu.
Một lúc lâu sau.
“Xong!” Diệp Quân Lan duỗi tay vươn vai, cuối cùng cũng thoát khỏi đống sổ sách.
Mã Nghĩa nhìn động tác của Thiếu phu nhân nhà mình, vội vàng nói: “Thiếu phu nhân, một danh môn thục nữ thì phải. . . . . .”
“Ngừng!” trước khi bị nước miếng của Mã Nghĩa dìm chết lần nữa, Diệp
Quân Lan đưa tay ngăn hắn lại, cầm sổ sách nhét vào tay Mã Nghĩa, giương lên một nụ cười: “Mã tổng quản, ngươi nhìn sổ sách trước.”
Mã Nghĩa đánh giá Diệp Quân Lan, nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng,
khóe miệng xẹt qua một nụ cười quỷ dị , nhận lấy sổ sách, lật lên xem.
Nhanh chóng nhìn xong một quyển, lại tiện tay cầm lấy một quyển khác, để xuống, Mã Nghĩa nhìn Diệp Quân Lan hỏi: “Thiếu phu nhân, trước kia
chưa từng để ý công việc trong nhà sao ạ?”
Diệp Quân Lan thuận miệng trả lời: “Chưa từng, sao vậy?” Chẳng lẽ có vấn đề? Không phải chứ, nàng rất cẩn thận mà.
“Vậy à!” Mã Nghĩa đáp lời, tiếp tục xem cuốn sổ sách tiếp theo, ánh
mắt quét qua Diệp Quân Lan, lập tức thu trở về, xem ra thiếu gia lần này thật đúng là nhặt được bảo bối.
Diệp Quân Lan buồn bực nhìn Mã Nghĩa nhìn xong từng quyển sổ, chờ phản ứng cuối cùng.
“Không có sai, như vậy sau này những chuyện này liền giao cho Thiếu
phu nhân!” Mã Nghĩa xem xong tất cả sổ sách, nhìn Diệp Quân Lan nói,
“Thiếu phu nhân, cũng nên san sẻ giúp thiếu gia a!”
Đừng a, tha cho nàng đi mà! Diệp Quân Lan hoàn toàn câm lặng.
“Tu Nhân!” Diệp Quân Lan chạy ào vào Thính Hương Thủy Tạ, chạy thẳng
tới gian phòng, đã nhìn thấy Mã Văn Tài đang ngồi trên ghế đợi nàng.
Diệp Quân Lan bước nhanh, trực tiếp nhào vào trong ngực Mã Văn Tài, cọ cọ ~
Mã Văn Tài một tay tiếp được Diệp Quân Lan, ôn nhu hỏi: “Làm sao về muộn như vậy? Mã Nghĩa gây khó dễ cho nàng à?”
Diệp Quân Lan ngẩng đầu, phồng má, khóc không ra nước mắt nói: “Tu
Nhân, tổng quản nhà chàng thật là đáng sợ!” Nhiều sổ sách như vậy tất cả đều do nàng xử lý, nàng không chú ý một cái, là có thể bị hắn mặt không chút thay đổi niệm Kinh hồi lâu, ngày hôm nay nàng sắp bị niệm chết
rồi!
Mã Văn Tài nhìn khuôn mặt bánh bao của Diệp Quân Lan, âm thầm cười
khẽ, thuận tay nhéo một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nương tử
nhà hắn thật đúng là đáng yêu!
Diệp Quân Lan chụp lấy tay của tên trộm nào đó, trợn mắt, tức giận
nói: “Chàng còn cười, chàng còn cười, chàng cũng không biết hôm nay ta
có bao nhiêu thê thảm!” Tu Nhân chết tiệt, sao nàng lại cảm thấy hắn
càng ngày càng thích trêu chọc nàng!
“Được được, ta không cười.” Mã Văn Tài nhịn cười, nghiêm mặt, nhìn Diệp Quân Lan: “Lan nhi, nàng vất vả rồi!”
“Hừ, không có thành ý!” Diệp Quân Lan hừ lạnh, không để ý tới hắn.
“Vậy, thế này thì sao?” Tay Mã Văn Tài nhẹ nhàng xoa mặt Diệp Quân
Lan, ngưng mắt nhìn nàng, ôn nhu cười, sau đó một nụ hôn mềm nhẹ rơi lên trán Diệp Quân Lan, đứng dậy nói: “Như thế được không?”
Diệp Quân Lan đỏ mặt, quay mặt đi, lầm bầm lên tiếng: “Tha cho
chàng.” Mỹ nam kế a mỹ nam kế, aiz, ai bảo nàng thích cái kiểu này chứ!
“Nói như vậy, lão gia chuẩn bị đem mọi việc trong nhà giao hết cho
Diệp Quân Lan xử lý?!” Ngọc Vô Hạ ngồi trong phòng, tỉ mỉ nhìn hai tay
trắng nõn xinh đẹp của mình, đột nhiên trong mắt xuất hiện tia sáng quỷ
dị.
Quỳ trên mặt đất, chính là nha hoàn Ánh Tú hầu hạ Ngọc Vô Hạ, chỉ
thấy nàng cúi đầu nói: “Phu nhân, Mã Nghĩa tổng quản hôm qua đã giao
việc trong nhà cho Thiếu phu nhân. . . . . .”
Còn chưa nói xong, đã nghe thấy Ngọc Vô Hạ vô cùng tức giận quát lớn: “Câm mồm! Tiểu tiện nhân Diệp Quân Lan kia mà là Thiếu phu nhân cái khỉ gì!” Ả mới là chủ mẫu tương lai của Mã phủ này, Diệp Quân Lan tại sao
nhất thiết cứ phải đoạt đi tất cả vinh quang của ả? Tay Ngọc Vô Hạ nhẹ
nhàng xoa bụng, nếu như ả có hài tử, thì tất cả đều là của ả rồi. Đột
nhiên, Ngọc Vô Hạ cười thành tiếng, trên mặt tràn đầy dữ tợn, đúng, ả
có hài tử, thì Diệp Quân Lan tính là cái gì!
Ánh Tú nghe Ngọc Vô Hạ càng ngày cười càng quỷ dị, len lén liếc mắt
nhìn Ngọc Vô Hạ ngồi ở phía trên, chỉ thấy trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần mang theo nụ cười yêu dị, khiến cho khuôn mặt thêm rực rỡ, vốn chỉ là cô gái hai mươi tuổi xuân xanh xinh đẹp, vốn dĩ nên giống như bông
hoa mềm mại tỏa ra sức sống vô hạn, nhưng giờ đây Ánh Tú dường như ngửi
được một thứ mùi mục nát từ trong tâm phát ra.
Ánh Tú khẽ thở dài, vị phu nhân này điên rồi, cũng không biết nàng
sẽ đi con đường nào? Với tình cảnh của nàng hiện nay cũng chỉ có thể đi
một bước tính một bước.
“Ánh Tú, tại sao ngươi lại thở dài?!” Ngọc Vô Hạ giống như nhận thấy
được Ánh Tú thở dài, mắt phượng nhíu lại, lạnh lùng nhìn về phía Ánh Tú
đang quỳ trên mặt đất, sau đó đột nhiên cầm lấy bình trà, ném lên người
Ánh Tú, quát to: “Ngươi thế nhưng dám khinh thường ta, muốn đi lấy lòng
tiểu tiện nhân kia?!”
Ánh Tú không tránh không trốn, bình trà nện lên người, khiến nàng đau đớn nhưng cũng không dám hé răng, nước trà đổ hết lên trên người nàng,
cũng may trà kia đã lạnh.
Ánh Tú dù sao cũng đã đi theo Ngọc Vô Hạ một thời gian rồi, tự nhiên
biết tính tình của ả, Ngọc Vô Hạ từ trước đến nay không phải người tốt,
thích nhất người ta cúi đầu đứng trước mặt ả, Ánh Tú nặng nề dập đầu,
vừa khấu đầu, vừa không ngừng nói: “Nô tỳ tuyệt đối không có tâm tư này, xin phu nhân minh giám!” Rồi tiếp tục dập đầu đến nỗi đầu đầy máu, trên mặt đất cũng nhiễm không ít.
Ngọc Vô Hạ giờ phút này mới thỏa mãn, lạnh lùng nghiêng người nhìn
nàng một cái, nói: “Đứng lên đi, để người ta nhìn thấy còn tưởng rằng ta cay nghiệt với người!”
Ánh Tú chậm rãi đứng dậy, cũng không lau máu đi, chỉ cung kính trả lời: “Cám ơn phu nhân.”
Ngọc Vô Hạ cười càng ngày càng thỏa mãn, tâm tình thoáng cái tốt lên
rất nhiều, cho nên phân phó nói: “Tiểu tiện nhân kia, ngươi lập tức đi
nhìn một chút, rồi trở lại báo cáo cho ta!”
Ánh Tú chỉ gật đầu trả lời: “Dạ!” Nàng là người thông minh, nếu như
chủ tử không có thực quyền, loại nô tài đi theo như nàng cũng gặp nạn,
hiện nay cũng chỉ có thể giúp đỡ Ngọc Vô Hạ thôi!
Thính Hương Thủy Tạ, thư phòng.
Mã Văn Tài mặt không đổi sắc nghe Mã Thống báo cáo, hừ lạnh một tiếng, hắn biết người đàn bà Ngọc Vô Hạ kia sẽ không an phận.
Mã Thống liếc nhìn sắc mặt của thiếu gia, hỏi: “Công tử, có muốn đem
chuyện này nói cho phu nhân hay không?” Phu nhân dĩ nhiên là chỉ Diệp
Quân Lan.
Mã Văn Tài nghe Mã Thống nói tới Diệp Quân Lan, thì đường cong trên
mặt nhu hòa đi rõ ràng, trong mắt mang theo chút ấm áp, nói: “Không cần, ngươi cho rằng nàng không biết sao?”
Mã Thống ngạc nhiên nhìn về phía công tử, phu nhân biết?
Mã Văn Tài gật đầu. Lan nhi kỳ thật rất thông minh, chỉ là nàng không muốn quá so đo một số chuyện mà thôi, hiện tại mặc dù luôn oán trách
không muốn làm quản sự, nhưng vẫn như cũ xử lý rất ngăn nắp gọn gàng.
Nha hoàn Trụy Nhi kia, vốn tưởng rằng thật thà ngây thơ, không ngờ lại
là một người có nội tâm khôn khéo.
Mã Văn Tài âm thầm nghĩ, khẽ cười tự giễu một tiếng, nha hoàn Diệp
gia dạy dỗ làm sao có thể tầm thường chứ? Chẳng qua, như vậy cũng tốt.
“Cứ như vậy, Mã Thống ngươi lui xuống trước đi!” Mã Văn Tài đứng lên, bảo Mã Thống đi xuống, mình cũng đi ra. Hôm nay nên cùng Lan Nhi đi ra
ngoài một chút.