Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 54: Chương 54: Chương 47




Edit: Tiểu Ngân

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Một bộ quần áo đen, tay chống một cây dù, Mã Văn Tài một mình một đường đi lên núi.

Tuyết vẫn rơi xuống, bay lả tả, phủ kín đường đi, đường nhỏ trong núi khôi phục vẻ yên tĩnh, dường như chưa từng có ai lui tới, màu trắng của tuyết đã che đi toàn bộ dấu chân.

Bên trong doanh trại, đèn đuốc sáng trưng.

Khâu Nhẫn ngồi trên vị trí cao nhất ở đại sảnh, yên lặng chờ.

Ngồi bên tay trái hắn là một gã thư sinh áo xanh, tóc dài búi cao bởi một cây trâm gỗ, trên chiếc cằm trắng nõn còn giữ ít râu mép, quanh năm cầm quạt lông, giờ phút này cười đến bí hiểm, đây chính là quân sư mà Khâu Nhẫn quý trọng nhất – Hướng Thiên.

Ngồi bên phía tay phải là một nam tử trẻ tuổi to béo, bụng phệ, đỉnh đầu trọc lóc, khuôn mặt trắng không râu, mắt to, lông mày thô, cằm xẻ, vẻ mặt lo lắng, hết nhìn đông lại nhìn tây, rất không kiên nhẫn.

Hai người này là huynh đệ sống còn của Khâu Nhẫn, những người khác chẳng qua chỉ là thủ hạ mà thôi, lúc trước sau khi cùng Mã Văn Tài đánh một trận, nhị đệ kết bái của hắn vì cứu hắn mà chết, nam tử bên tay phải hắn kia chính là Tam đệ của hắn – Dư Niên.

“Đại ca, tên Mã Văn Tài đó chẳng lẽ sợ chúng ta, nên không tới?!” Dư Niên đợi trái đợi phải, rốt cục đập bàn, hướng về phía Khâu Nhẫn quát, “Đệ đã nói mà, chẳng qua chỉ là một nữ nhân thôi, hắn làm sao có thể vì một nữ nhân mà không cần tính mạng chứ!”

Khâu Nhẫn không đáp, Hướng Thiên liền cười nói với y: “Tam gia, chớ vội. Đại gia nói đến thì nhất định sẽ đến. Chúng ta chỉ cần chờ là được!”

“Nhưng mà. . . . . .” Dư Niên nhìn đại ca nhà mình, thấy đại ca trừng mắt liếc hắn một cái, chỉ đành ngồi xuống, trong miệng vẫn hùng hùng hổ hổ như cũ.

Khâu Nhẫn nhíu mi, trong lòng thật ra cũng không cho rằng Mã Văn Tài sẽ vì một nữ nhân mà tự mình xông tới Bắc Sơn, nhưng hắn chắc chắn Mã Văn Tài sẽ đến, chỉ bởi vì Mã gia tuyệt đối sẽ không để mặc chủ mẫu tương lai của Mã phủ rơi vào tay mình, đây là vấn đề liên quan đến danh dự sĩ tộc.

Về phần cái gọi là đơn độc đến gặp, hắn cũng không nghĩ tới.

“Báo ——” Ngoài cửa truyền đến cấp báo, “Bên ngoài doanh trại có một người, tự xưng Mã Văn Tài!”

Tới rồi ! Ba người Khâu nhẫn liếc mắt nhìn nhau, đứng lên, cười to!

Trong đại sảnh bếp lò đỏ bừng, ánh nến sáng ngời.

Ngoài đại sảnh, trong màn tuyết, Mã Văn Tài chậm rãi đi tới, tuyết màu trắng, áo màu đen , trong tay cầm một cây dù, một thân một mình. Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng mơ hồ lộ ra sát khí, nhưng thoáng qua hóa thành nụ cười ấm áp, dường như mới vừa rồi chỉ là ảo tưởng mà thôi. Môi mỏng khẽ nhếch, trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ hư vô.

Mã Văn Tài đi vào đại sảnh, đặt cây dù đang chống xuống một chỗ, mắt thẳng tắp nhìn về phía ba người bên trong, chắp tay nói: “Mã mỗ tới chậm, mong được lượng thứ!”

Khâu Nhẫn cười to, liên tục nói: “Không sao không sao! Mã tướng quân, mời!” Đưa tay ý bảo Mã Văn Tài ngồi xuống.

Dư Niên vừa thấy Mã Văn Tài liền đỏ mắt, hận không thể lập tức xông ra, cầm búa chém chết Mã Văn Tài, lại bị Khâu Nhẫn phát hiện gắt gao chế trụ, không nhúc nhích được.

Mã Văn Tài ngiêng qua liếc Dư Niên một cái, ngồi xuống, cười nói: “Dư tam đương gia hình như rất bất mãn với Mã mỗ, lại không biết Mã mỗ nơi nào đắc tội Tam đương gia, mong Tam đương gia thứ lỗi!”

“Ngươi tên tiểu nhân này, có phải ngươi không nhớ rõ nhị ca ta chết như thế nào đúng không?” Dư Niên thấy bộ dạng không thèm để ý của Mã Văn Tài, giận đến mặt đỏ tới mang tai, một tay hất Khâu Nhẫn ra, định xông lên.

Mã Văn Tài nhướng mày, nhìn về phía Khâu Nhẫn, nói: “Đây chính là đạo đãi khách của Khâu đại đương gia?”

Khâu Nhẫn bước nhanh về phía trước một bước, vung tay đánh ngất Dư Niên, giao cho Hướng Thiên, bảo hắn đưa Dư Niên đi, mình thì hướng về phía Mã Văn Tài chắp tay tạ lỗi: “Là tại hạ không phải, Dư Niên luôn luôn ngay thẳng, Nhị ca cùng hắn có quan hệ tốt nhất, cho nên mạo muội rồi! Mã tướng quân, uống rượu!”

Vung tay, lập tức có người bưng rượu lên.

Mã Văn Tài cũng theo hắn bưng rượu lên uống, hai người bắt đầu ngươi tới ta đi, động tác đùa cợt.

Mã Thống lĩnh một đội binh mã đang mai phục ở Bắc Sơn, chuẩn bị tùy thời hành động. Trong lòng tất nhiên lo lắng, nhưng không hiện lên trên mặt, chỉ có thể chờ một số người thành công cứu Diệp Quân Lan ra ngoài mới có khả năng động thủ.

‘Chỉ cần Quân lan thoát thân, ngươi có thể hành động. Không cần cố kỵ ta, ta tự có biện pháp rời khỏi.’ Mã Thống nhớ tới lời nói của thiếu gia nhà mình, đè xuống bất an trong lòng, lẳng lặng chờ.

Cửa phòng chợt mở ra, Diệp Quân Lan đứng dậy, nhìn về phía người đến.

Một mùi thơm nồng nặc ập tới, Diệp Quân Lan âm thầm nín thở, vẫn không tránh khỏi hít phải chút ít, nhất thời hơi cháng váng, lực chú ý dâng lên mạnh mẽ, nhìn chăm chú vào người mới tới hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Người tới là một nha đầu, sợ hãi nhìn nàng, cúi đầu: “Cô nương, Đại đương gia cho mời cô nương đi đại sảnh dự tiệc.”

“Ta muốn trang điểm sơ qua một chút đã, ngươi đóng cửa, đi lại đây!” Diệp Quân Lan nhìn nha đầu kia nói, còn mình thì đi về phía gương đồng, cầm lược lên giả bộ muốn trang điểm.

Nha đầu kia cũng không nghi ngờ, đóng cửa đi tới, nhận lấy lược mà Diệp Quân Lan đưa, đang muốn giúp nàng trang điểm, nhưng không ngờ Diệp Quân Lan đột nhiên khóa chặt cổ tay, đánh nàng ngất xỉu.

Diệp Quân Lan nhanh chóng đổi y phục với nha đầu kia, đặt nàng ta lên giường. Lấy hoa tai làm bằng ngọc trai của mình xuống, khẽ bóp, bên trong là một viên thuốc màu trắng, đó chính là Giải Độc Hoàn mà Diệp gia tự chế, sau đó ăn vào.

Cầm lấy một hoa tai khác, giống như trước mở ra, cũng là một chút thuốc mỡ, tinh tế bôi lên mặt, không ngoài dự đoán ngũ quan trong nháy mắt trở nên khác lạ.

Xong đâu đấy, Diệp Quân Lan mới vừa mở cửa, thừa dịp bất ngờ nhanh chóng đánh ngất xỉu người trông cửa, đang muốn chạy trốn, không ngờ thẳng tắp đụng phải một người.

“Gấp như vậy, ngươi muốn đi đâu?” Người nọ một tay chế trụ cổ tay phải của nàng, nghi hoặc nói, “Không đúng, ngươi không phải Đại Nha!”

“Đáng chết!” Diệp Quân Lan đạp mạnh một cước, tay phải nhanh nhẹn thoát khỏi tay người nọ đang nắm, tiếp theo tay trái vận lực thẳng tắp đánh về phía người nọ.

Người nọ cũng không sợ, lắc mình một cái, lui một bước, sau đó nhanh chóng sáp lên, đưa tay so chiêu cùng Diệp Quân Lan.

Hai người ngươi tới ta lui mấy chiêu, Diệp Quân Lan mới cảm thấy không đúng, người này chiêu thức tại sao giống Tu Nhân như vậy? Nghi ngờ hỏi: “Ngươi và Tu Nhân là quan hệ gì?!”

Người nọ rút lui mấy bước, dừng tay, ngạc nhiên nhìn nàng: “Người chẳng lẽ là Thiếu phu nhân? ! Vậy tại sao không giống a?”

Diệp Quân Lan gật đầu, nhìn hắn, một thân áo xanh, tóc buộc bằng mộc trâm, nhìn như thư sinh nho nhã, giờ phút này há to miệng nhìn nàng, cười nói: “Chẳng qua là Dịch Dung Thuật mà thôi.”

Người nọ chậc chậc sợ hãi thán phục, chắp tay: “Thiếu phu nhân thật là cao tay, Thư Hoa bội phục!”

“Thư Hoa? Là ngươi!” Diệp Quân Lan ngạc nhiên, thì ra là hắn chính là gián điệp mà Tu Nhân mai phục ở trại Bắc Sơn.

Thư Hoa gật đầu, nói: “Chính là Thư Hoa! Bây giờ phiền Thiếu phu nhân cùng Thư Hoa xuống núi! Không biết Thiếu phu nhân có thể tin Thư Hoa không?”

“Ta đương nhiên là tin ngươi!” Diệp Quân Lan ngưng mắt nhìn hắn, cười một tiếng, giờ phút này vô luận thế nào cũng phải đánh cuộc một lần rồi!

Đại sảnh, hai người vẫn vui đùa như trước, song ai cũng biết giờ phút này bọn họ chẳng qua chỉ đang kéo dài thời gian riêng của mình mà thôi.

Đại đội nhân mã của Khâu Nhẫn đã thừa dịp đêm tối tuyết lớn để xuống núi, còn lại phần nhỏ mai phục trong sơn trại, đợi chờ một kích mạnh nhất cuối cùng.

Mã Văn Tài cũng không vội, chậm rãi uống rượu, chờ đám người kia mang Diệp Quân Lan ra khỏi sơn trại, hắn mới có thể thoát thân.

Một người lảo đảo chạy vào, cả người đầy máu, từng bước từng bước rốt cục ngã ngửa nơi cửa chính.

Đôi mắt Khâu Nhẫn mãnh liệt co rụt lại, ném vò rượu, lập tức đứng dậy, bước về phía người nọ, đỡ y lên, y chính là huynh đệ mai phục ở sơn trại, giờ phút này người nọ hơi thở yếu ớt, hắn cũng bất chấp có Mã Văn Tài ở đó, vội vàng quát: “Có chuyện gì vậy?‘’

Người nọ dùng hết toàn lực mở mắt ra, bàn tay đầy máu túm lấy ống tay áo Khâu Nhẫn, giọng nói yếu ớt: “Đại đương gia. . . . . . chúng đánh bất ngờ. . . . . . Các huynh đệ đều. . . . . .chết rồi . . . . . .” Nhẹ buông tay, cũng không còn hơi thở nữa.

Khâu Nhẫn trừng lớn mắt, làm sao lại vậy? Quay đầu nhìn về phía Mã Văn Tài, thấy hắn vẫn đang uống rượu như cũ, khóe miệng mỉm cười. Trong lòng không khỏi sinh ra một loại sợ hãi, sẽ không, làm sao có thể như vậy, vốn dĩ chuyện gì cũng nằm trong tính toán của hắn, hơn nữa Diệp Quân Lan còn đang trong tay hắn!

Nhưng đúng lúc này…..

“Không hay rồi! Đại đương gia, vị cô nương kia biến mất rồi!” Một vị phụ nhân chạy vào, quỳ rạp xuống trước mặt Khâu Nhẫn.

Khâu Nhẫn lui về phía sau mấy bước, ngã ngồi trên ghế, nhìn về phía Mã Văn Tài, đột nhiên vỗ tay cười to: “Giỏi cho Mã đại tướng quân! Ta thua rồi!”

Mã Văn Tài thản nhiên đứng dậy, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, cánh môi mỉm cười, chắp tay nói: “Đa tạ!”

Sau đó, một thiếu niên mặc khôi giáp màu trắng đi vào, quỳ một gối xuống nói: “Toàn bộ Bắc Sơn hơn một ngàn hai trăm cường đạo, trừ Ngọc Vô Hạ mất tích, còn lại toàn bộ đều đã bị bắt, xin chủ tử xử trí!”

“Không cho bất kì ai sống sót!” Mã Văn Tài phân phó nói, “Về phần Khâu Nhẫn, phế đi công phu của hắn, trói lại. Còn Ngọc Vô Hạ, mau tìm cho ta!”

Nói rồi hắn cầm lấy cây dù đang đặt một bên bung ra, chậm rãi đi vào trong tuyết.

“Dạ!” Thiếu niên kia đứng lên, nhìn mặt mũi, chính là Bạch Hằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.