Edit: Osicase
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Nàng từ nhỏ đã biết, nàng sẽ trở thành tân nương của Chúc Anh Tề, gả cho hắn, cùng nhau đi hết cả đời này.
Nàng đã từng không quan tâm vận mệnh của mình bị thao túng, an tâm gả cho một người nàng không thương, giúp chồng dạy con, cả đời trôi qua
như vậy.
Kỳ thật Anh Tề là một người rất tốt rất tốt, cũng rất yêu rất yêu nàng, những điều này nàng vẫn biết.
Khi nàng đổ bệnh, Anh Tề ở bên cạnh nàng; khi nàng khổ sở, Anh Tề sẽ
an ủi nàng; khi nàng vui vẻ, Anh Tề sẽ chia sẻ với nàng. Anh Tề đưa nàng lễ vật, sợ nàng thương tâm, mang nàng đi ngắm cảnh, chơi đùa với nàng,
tùy ý mặc nàng làm nũng. . . . . .
Kỳ thật Anh Tề rất tốt rất tốt, đối với nàng cũng rất tốt, chỉ là nàng không thương hắn.
Rất buồn cười chăng, mặc dù nàng hưởng thụ tình yêu của Anh Tề, nhưng nàng không có cách nào giao ra tình yêu của mình. Anh Tề là ca ca. Anh
Tề là bằng hữu, Anh Tề là chồng tương lai của nàng, nhưng Anh Tề không
phải là người yêu của nàng.
Những thứ kia đều là rất tốt rất tốt, chẳng qua nàng không thích
Người ném ta một quả, ta trả một quỳnh cư (ngọc đẹp). Ban đầu là báo đáp. Mai sau sẽ hòa hợp.
Nàng từng cho là vậy, nàng chẳng qua chỉ là đền đáp, cho nên giao
mình cho hắn, trở thành thê tử của hắn, gả cho hắn, chăm sóc hắn, cho dù nàng không thương hắn.
Anh Tề, hắn sẽ là một người chồng tốt, mà nàng sẽ phải là một thê tử tốt.
Nhưng mà, trong hôn lễ của Anh Tề và nàng, nàng vẫn chạy.
Bởi vì, nàng đã yêu một người, hắn tên là Tần Kinh Sinh.
Kì lạ thay, ta muốn cùng quân (ý chỉ người thương)thấu hiểu, trường mệnh tuyệt không thay lòng. Núi không đồi, nước sông sẽ kiệt,
đông sấm từng trận, mùa hạ mưa tuyết. Trời đất hợp lại, mới có thể to
gan kiên quyết!
Nàng đem tình yêu của nàng dâng cho hắn, đổi lấy lời hứa dành cho
nàng, rồi như lúc này đây bảo nàng dâng mình cho hắn. Hắn là duy nhất
trong cuộc đời nàng, dù thiêu thân lao đầu vào lửa, dù chết vẫn không
hối hận.
Cho nên, Anh Tề, thật xin lỗi, ta không thể làm thê tử của huynh.
Nàng nghĩ, khi đó, nàng thật đúng là một kẻ ngu. Thế nhưng đi tin tưởng loại tình yêu này.
Cái người gọi là Tần Kinh Sinh kia lừa nàng, đem nàng bán vào Chẩm Hà Lâu.
Buồn cười làm sao, nam nhân cho tới bây giờ đều không quý trọng đồ đã đoạt được, tình yêu chỉ là những lời nói dối của một nam nhân chỉ vì
muốn có được lòng nữ nhân, lời ngon tiếng ngọt chẳng qua chỉ là thủ đoạn để bắt được lòng người.
Đáng tiếc, nàng bây giờ mới hiểu được!
Hoàng Lương Ngọc trước kia đã chết rồi, hiện tại nàng là Ngọc Vô Hạ, hoa khôi của Chẩm Hà Lâu.
Thế nhưng, vì sao lại để nàng gặp phải Diệp Quân Lan lần nữa?
Vì sao? Nàng rõ ràng đã chết tâm, rõ ràng đã muốn buông tha tiếp tục sống, rõ ràng đã không muốn hối hận nữa.
Nhưng mà, trời cao vì sao không buông tha nàng?
Đúng vậy, nàng hối hận, nàng không có lúc nào không hối hận.
Nàng hối hận bỏ qua cuộc sống vinh hoa phú quý, hối hận bỏ qua Anh Tề, người yêu nàng sâu đậm vô cùng.
Diệp Quân Lan, tại sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy, cứ cào bới lên
tất cả vết thương mà nàng đã giấu kín. Vết thương kia thật vất vả khép
lại, bây giờ lại bắt đầu chảy máu, nàng đau quá, đau quá!
Diệp Quân Lan, ta rõ ràng vô tội, tại sao ngươi không tin?
Phải, nàng ích kỷ, nàng thương tổn tất cả những người yêu nàng, cho nên nàng bị báo ứng.
Nhưng mà, kẻ gặp báo ứng hẳn phải là Tần Kinh Sinh, chứ không phải
nàng, là lỗi của Tần Kinh Sinh, nếu như không phải hắn lừa nàng, nàng đã không đi tới bước đường này.
Diệp Quân Lan, tin tưởng ta, ta vô tội, cứu ta, có được hay không?
Thế nhưng, tại sao, Diệp Quân Lan, ngươi không cứu ta cũng được, tại sao lại ngăn cản Anh Tề cứu ta?
Ta không muốn gả cho Mã Thái Thú, ta không thương ông ta, một nam nhân già nua như vậy, tại sao ta phải gả cho ông ta?
Anh Tề, giúp muội!
Không phải huynh đã nói, huynh yêu ta sao?
Anh Tề, huynh là người tốt nhất, cõi đời này chỉ có huynh có thể cứu ta!
Anh Tề, ta hối hận, Anh Tề, mang ta về nhà, có được hay không?
Khi đó nàng nhìn Anh Tề khát vọng như vậy, nhìn ánh mắt Anh Tề dần
dần ôn nhu, nàng biết nàng sắp thành công, nàng có thể rời khỏi Chẩm Hà
Lâu rồi, có thể không cần gả cho Mã Thái Thú kia, nàng có thể trở lại
làm Hoàng Lương Ngọc.
Nhưng mà, Mã Văn Tài, Diệp Quân Lan, các ngươi thật độc ác, tại sao
các ngươi lại đánh vỡ hi vọng của ta, cướp đi hạnh phúc của ta, tại sao
phải vậy!
Nàng hận, nàng hận, vô cùng hận!
Nàng muốn trả thù, nàng muốn cho bọn họ không được hạnh phúc!
Vì vậy nàng ngồi lên kiệu hoa Mã gia.
Nàng gả cho Mã Thái Thú, một lão nhân có thể làm cha nàng.
Nàng không còn lựa chọn nào khác, cũng không muốn tiếp tục lựa chọn,
nàng cần ông ta, nàng muốn hoàn thành việc trả thù của nàng.
Mã Văn Tài, Diệp Quân Lan, các ngươi đã cướp đi hạnh phúc của ta, vậy thì hãy dùng hạnh phúc của các ngươi chôn cùng đi!
Nàng đã quên mất yêu một người thế nào, cũng quên mất được yêu như thế nào.
Cuộc đời này của nàng chỉ còn lại có hận.