Edit: Osicase
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Nàng đã chết, bởi vì một chuyện ngoài ý muốn, nghe nói máy tính trung tâm ở trong Địa phủ xảy ra vấn đề, cho nên nàng cứ như vậy không giải
thích được kết thúc cuộc đời của mình.
Kỳ thật, cho tới bây giờ Diệp Quân Lan chưa từng chết, thậm chí nàng
còn may mắn, mình rốt cục đã chết, rốt cục không cần phải đối mặt với
một gia đình như vậy.
Suy cho cùng, Diệp Quân Lan chỉ là kẻ hèn nhát, có rất nhiều chuyện
nàng không muốn đối mặt, bất kể là cha hay là mẹ, hoặc là anh trai, cho
nên nàng đã chết, rất hợp ý của nàng.
Nàng vừa mừng thầm, vừa nhìn các đại nhân viên của Địa phủ vẻ mặt sợ
hãi, đồng loạt xin lỗi nàng, sợ nàng cáo trạng lên Thiên Thượng, như vậy Địa phủ sẽ không gánh nổi.
Vốn chuyện cũng không có gì, chỉ là làm chết người phàm, Thiên Đình
cũng sẽ không nhàm chán đến mức quan tâm chuyện này, dù sao thần tiên
cao cao tại thượng, luôn xem thường người phàm, nhưng mà gần đây không
biết kẻ nào kiến nghị, nói phải cải cách chế độ mục nát kia, kết quả một đám thần tiên chỉ biết ăn không có chuyện gì làm liền khắp nơi chỉnh
đốn tác phong, một chuyện nho nhỏ cũng có thể bay lên đến trình độ cao
như chính trị, Địa phủ đương nhiên cũng sợ.
Cho nên, Địa phủ đồng ý cho Diệp Quân Lan rất nhiều chỗ tốt, chỉ cầu nàng đừng vạch trần chuyện này.
Diệp Quân Lan đáp ứng, nàng lăn lộn làm ăn buôn bán lâu như vậy, sao
lại không rõ quan hệ lợi hại trong chuyện này. Dù sao nàng cũng không bị thiệt thòi, chưa nói được cung cấp đồ ăn ngon, kiếp sau còn có số mệnh
nhân duyên vô cùng tốt, chỉ cần đồng ý giữ miệng thôi, hơn nữa còn có
thể nhìn thấy vẻ mặt xanh xao của bọn họ lấy lòng nàng, cớ sao lại không làm chứ!
Nhưng nàng không ngờ tới, đáp ứng điều này, lại trở thành căn nguyên
cho tất cả mọi việc, là duyên phận hay là kiếp số, giờ phút này nàng cái gì cũng không biết.
Nàng bị đày đi rồi, bị Địa phủ hợp lý hợp tình không chút khách khí
đá khỏi Địa phủ, đi tới dương gian, chính thức trở thành cô hồn dã quỷ.
Gào thét, nàng biết mình đối với Địa phủ mà nói, có lẽ là đại phiền toái, nhưng chuyện này cũng không phải lỗi của nàng.
Có điều, Diệp Quân Lan nàng cho tới bây giờ luônh là người thích ứng
với mọi hoàn cảnh, nếu đi tới dương gian, liền thích ý chơi đùa một phen a.
Không nghĩ tới, một lần phiêu đãng đã gần trăm năm.
Nàng đi đến một thời đại, là một nơi vô cùng rối loạn, nàng từng học
qua lịch sử, nên đương nhiên biết mình đang ở thời Đông Tấn.
Diệp Quân Lan không chỉ một lần cảm thán, may mắn bây giờ nàng là cô
hồn dã quỷ, người bình thường không nhìn thấy nàng. Không phải nàng khoe khoang, nhưng thân thể của nàng trước kia bộ dáng thật sự không tệ,
hiện tại hồn phách cũng kế thừa điểm này.
May mắn, nàng là cô hồn dã quỷ, ở nơi thời loạn lạc này, nam tử còn khó bảo toàn, huống chi một nữ tử như nàng.
Trong thời loạn lạc không đáng tiền nhất chính là mạng người.
Diệp Quân Lan từng đứng trên cổng thành, nhìn về chiến trường cách đó không xa.
Bốn phía báo hiệu bất ổn, trống trận nổ vang, sát khí rung trời, máu chảy thành sông.
Nàng nhìn thấy vô số hồn thiêng của tướng sĩ không biết ngày đêm mà quanh quẩn trên chiến trường, thật lâu chưa từng phiêu tán.
Nàng nhìn thấy vô số xác chết hóa thành từng đống xương khô, sau đó cùng cả vùng đất hòa hợp thành một thể.
Nàng không thể không cảm thấy bi ai, chiến tranh quả nhiên là chuyện
ngu xuẩn nhất, nhưng loài người lại thích nhất làm chuyện ngu xuẩn này.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, quả nhiên không giả.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô : ý nói khi chiếm được một
thành lũy nào đó thì đã có hàng vạn binh lính tướng sĩ phải bỏ mạng để
đổi lấy.
Nhưng, nàng là linh hồn, sẽ không rơi lệ.
Diệp Quân Lan từng đứng ở trên đường lớn, nhìn thoáng qua mọi người chạy nạn.
Song bọn họ không nhìn thấy nàng.
Nàng tận mắt nhìn thấy có người chết đói ở đầu đường, mà có người ở trong phủ mỗi ngày đều có thức ăn ngon, món ngon.
Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường đầy xác chết (*). Đỗ Phủ nói rất hay!
(*) kẻ quyền quý ăn chơi xa xỉ và cảnh thê thảm người nghèo chịu rét chết đói trên đường phố.
Diệp Quân Lan cái gì cũng không thể làm, cái gì cũng làm không được.
Nàng biết, nàng chỉ là khách qua đường, chỉ là khán giả.
Nàng nhìn thấy mênh mông muôn dân trăm họ bi ai, nhìn thấy chúng sinh bi thương, nhưng lại không thể giúp sức.
Nàng không cứu được bọn họ, nàng ngay cả chính mình cũng không cứu nổi.
Như vậy, nàng chỉ có thể mang một chút tâm tình mong ước.
Cầu nguyện cho người kiếp sau, được về cõi Phật, thân như ngọc lưu
ly, trong ngoài trong suốt rõ ràng, sạch sẽ không chút vết nhơ.
Thời gian gần trăm năm, chỉ chớp mắt, đã trôi qua rồi.
Trí nhớ đã già đi, ngay cả mình là ai nàng cũng đều quên mất.
Không ai có đủ khả năng để vĩnh viễn nhớ rõ ai.
Nàng đã thấy nhiều thăng trầm, sinh ly tử biệt, tâm tình càng ngày càng bình thản, lạnh lùng.
Đương nhiên, nhìn thấy bản thân lãnh đạm thế này cũng là một loại bi ai.
Mùa xuân năm đó, chính là tiết hoa đào nở rộ, Diệp Quân Lan gặp một bé trai.
Đứa bé ba tuổi, ánh mắt trong sáng trong suốt, bên cạnh là một vị phu nhân xinh đẹp cùng một nam tử tuấn lãng.
Phu nhân yêu thương nhìn con trai của mình, nam tử ôn nhu nhìn thê tử.
Thật sự là một gia đình hạnh phúc! Nàng nghĩ như thế, hạnh phúc đến mức nàng có chút ghen tỵ.
Thật buồn cười, trí nhớ rõ ràng đã sớm mơ hồ, thế nhưng lại cố tình nhớ rõ cảm giác ghen ghét này.
Diệp Quân Lan nhìn hài tử kia, song nó không nhìn thấy nàng.
Có chút tiếc nuối, hiếm khi được nhìn thấy một đứa bé có ánh mắt xinh đẹp tinh khiết đến vậy.
Hắn vẫn được bảo hộ vô cùng tốt, có một mẫu thân ôn nhu, một phụ thân yêu thương, cùng một gia đình hạnh phúc.
Mà tất cả những điều này cho tới bây giờ nàng chưa từng có, cũng như chưa từng hy vọng xa vời sẽ có được.
Nàng chỉ là một đứa bé không nên tồn tại, nếu như không phải nàng có
một đầu óc có thể đánh giá, nàng đã sớm không thể tồn tại rồi, nàng đã
sớm nhìn thấu cảnh ngươi lừa ta gạt, sớm vứt bỏ hồn nhiên.
Thật muốn nhìn xem đôi mắt đẹp này bị lây nhiễm những màu sắc khác, Diệp Quân Lan tàn độc nghĩ, không biết lúc đó sẽ ra sao đây?
Ngược lại nàng cảm thấy bi ai, hóa ra một trăm năm này vẫn không phai mờ được oán niệm trong lòng mình, nó ẩn quá sâu, trong lúc vô tình lại
xúc động trồi lên.
Nàng nhìn đứa bé kia một cái, hi vọng lần sau gặp lại, vẫn có thể
nhìn thấy ánh mắt trong suốt tinh khiết như vậy, đừng để cho nàng hoàn
toàn tuyệt vọng với thế giới này a!
Lần thứ hai gặp mặt, đứa bé đã có bắt đầu có hình dáng hiếu niên,
cũng có thể nhìn thấy nét hào hoa phong nhã sau này, trên khuôn mặt góc
cạnh vẫn còn chút non nớt, nhưng ánh mắt lại không còn trong suốt nữa.
Khi đó, Diệp Quân Lan giật mình, dường như cảm thấy quen thuộc, nhiều năm như vậy, chuyện nàng học được tốt nhất sợ rằng chính là lãng quên.
Sau đó, từ từ suy nghĩ đến mùa xuân năm ấy, gặp đứa bé kia.
Quả nhiên, thời gian là thứ đáng sợ nhất, có thể đem một đứa bé hồn
nhiên biến thành một thiếu niên lạnh lùng, cuồng ngạo như hôm nay.
Ha ha, thì ra là tất cả mọi người đều giống nhau, sẽ từ từ thay đổi, không còn như ban đầu nữa.
Điều này thật sự đáng buồn!
Nàng quyết định rời khỏi nơi này, đi chỗ khác dạo chơi một chút.
Nhưng mà, lại nói, hiệu suất của Địa phủ kia làm sao vậy, bây giờ còn chưa đến đưa nàng đi đầu thai?!
Có lẽ Địa phủ nghe được lời oán trách của nàng, sau đó vài ngày nàng rốt cục nhận được câu trả lời của quỷ sai.
Địa phủ đã an bài tốt việc đầu thai cho nàng, chỉ cần đợi mấy ngày thì nàng có thể đầu thai.
Diệp Quân Lan vô cùng cao hứng, cho dù là ai trên đời này, phiêu đãng lâu như vậy e rằng đều sẽ cảm thấy buồn chán.
Cho nên nàng quyết định ăn mừng.
Trước lúc đi đầu thai, nàng muốn đi gặp đứa bé kia.
Cũng không biết tại sao, có lẽ bởi vì nó là người duy nhất nàng nhớ được trong suốt trăm năm qua sao?
Có lẽ cũng vì nàng là một nữ quỷ lễ phép thục nữ, nói lời tạm biệt,
coi như là căn cứ chính xác chứng minh nàng từng ở trên đời này phiêu
đãng lâu như vậy.
Không ngờ, một lần sa chân lại thành hận thiên cổ!
Diệp Quân Lan sa chân lần này, lại kèm theo cả bản thân mình.
Chẳng qua khi đó nàng còn không biết.
Chỉ có thể nói, tất cả mọi chuyện đều là số mệnh đã định trước, ai cũng không thoát khỏi trần thế sau bàn tay định mệnh kia.