Vội vàng ăn hết con gà, sói cái quay người chạy về phía góc tối nơi con suối. Bước chân nó líu ríu vào nhau, dáng điệu hấp tấp như lửa đốt trong lòng, mấy lần bị trẹo chân vì đá suối, nhưng chỉ rú lên một tiếng rồi lại cuống quýt chạy tiếp. Chắc chỉ có nhân viên cứu hỏa và bác sỹ phòng cấp cứu mới vội vã như nó.
Con sói cái vòng qua một cây thông lớn, đi qua một đám cây rậm rạp, chui vào môt cái hang đá. Bên trong hang đá đen ngòm vọng đến tiếng thở hồng hộc như thổi ống, rồi tiếng vặn người uỳnh uỵch. Trời lóe lên tia chớp, tôi nhìn thấy hang đá không lớn lắm, chừng bốn mét vuông, con sói cái đang nằm giữa hang, bên dưới cơ thể rỉ ra dòng máu. Trời ơi, nó sinh rồi!
Trong phút chốc tôi hiểu ra, sở dĩ sói cái không chú ý kỹ tới tiếng hú giả bộ của tôi và kết thúc cuộc điều tra với tôi một cách qua quýt là bởi nó sắp tới lúc lâm bồn, không có thời gian và cả sức lực mà phân biệt thật giả nữa.
Tôi thật may mắn được bước vào gia đình nhà sói như ý muốn.
Từ trong hang có tiếng rên nặng nhọc của sói cái vọng tới. Tôi do dự đứng bên cửa hang, không biết có nên đi vào hay không. Mùi máu tanh nồng và mùi thối bốc lên, nói thực, tôi không muốn vào hang. Nhưng thân phận của tôi hiện giờ là sói chồng, cứ đứng ì bên ngoài thì chẳng hóa ra xa lạ với nó sao? Thôi nào, muốn tìm hiểu bí mật sinh tồn của loài sói thì cũng phải chịu khó chịu khổ một chút chứ!
Tôi bịt chặt mũi, bò vào trong hang. “Ao… âu…” con sói cái đen kêu lên một tiếng yếu ớt, tôi vừa nghe đã hiểu ra, nó đang chào mừng tôi về hang. Xem ra, tập tính của sói và người cũng không khác nhau là mấy, người vợ lúc sinh nở thường muốn có chồng ở bên động viên, chăm sóc.
Tôi cúi người vào trong hang, đầu hướng ra ngoài, thế này có lẽ cái mũi tôi sẽ dễ chịu hơn.
Nửa đêm, trời nổi mưa gió, ác nỗi lại là gió tây nam, nước mưa theo gió hắt vào trong hang. Hang sói vừa nhỏ vừa nông, nếu tôi ra khỏi hang thì gió rét mưa sa chắc chắn sẽ làm ướt hết con sói mẹ. Điều này rất nguy hiểm cho tính mạng sói mẹ đang sinh và đàn con mới đẻ. Chưa nói tới chuyện thương cảm mẹ con nhà sói, chẳng may chúng có chuyện gì, chuyến thực nghiệm của tôi cũng thành công toi. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải giương mình thành cái ô che mưa cho đàn sói qua cơn mưa gió đáng ghét này.
Tôi quỳ ở cửa hang, mặc cho mưa gió tả tơi. Mưa càng ngày càng nặng hạt, tôi ướt như chuột lột, à không, như sói lột mới đúng. Càng lúc tôi càng lạnh đến thấu xương, răng trên răng dưới đập vào nhau lập cập liên hồi. Tưởng như không chịu nổi nữa, thì bỗng nhiên, “Ao… ao…”, đằng sau tôi có tiếng kêu khẽ. Rồi sau đó, một thứ gì đó lông lá bên bết cọ vào lưng tôi. Mặc dù cách một lớp da sói, tôi vẫn cảm nhận được khá rõ, con sói mẹ đang dựa đầu vào lưng tôi. Hình như nó đang cảm ơn tôi che mưa cho nó! Nó hiểu được hành động của tôi, hiểu được tâm tư của tôi! Trong lòng tôi bỗng thấy ấm áp lạ kỳ, mưa gió cứ quất vào người, nhưng hình như cũng chẳng còn lạnh lùng như vừa nãy.
Đến rạng sáng, mưa mới ngớt. Tôi nhìn thấy trong lòng con sói mẹ co tròn ba chú sói con đang nằm đó, hai con màu đen và một con màu vàng. Con sói cái đen quả là một người mẹ tháo vát, không những tự mình cắn đứt dây rốn cho con, mà còn nuốt luôn phần nhau sót lại, liếm sạch mình đàn sói con. Phần gốc đuôi của nó vẫn còn dính chút máu, có lẽ đây là lần mang thai đầu tiên nên cơ thể nó vẫn còn yếu ớt, nằm ủ rũ trên đất, đôi mắt nhắm lờ đờ mệt mỏi. Lũ sói con vẫn còn chưa mở mắt, nhưng bản năng đã mách bảo chúng bò lên trên người mẹ, tìm nơi nụ hoa và mút lấy mút để dòng sữa ngọt ngào của mẹ.
Loài vật nào lúc nhỏ cũng đáng yêu. Ba chú sói con có làn da mềm mại, cơ thể mũm mĩm, lớp lông mượt mà, óng ánh như tơ.
Con sói cái đen này có lẽ là bà mẹ tận tâm nhất trên đời. Nó dùng đầu lưỡi liếm sạch lỗ tiểu của sói con, lấy chân đùn phân của sói con vào góc hang rồi phủ đất cát lên, cố hết sức để giữ cho cái hang được sạch sẽ, tránh để mùi dẫn dụ kẻ thù của chúng.