Chờ Ngày Anh Đến Được Không?

Chương 22: Chương 22




Tôi lò dò bước xuống xe, trong sự thích thú của Thiện. Anh cứ tủm tỉm cười, quan sát từng bước đi của tôi:

- Cô dâu xấu xí về gặp mặt mẹ chồng mới sợ. Chứ em cao ráo, xinh xắn thế này thì có gì phải lo?

- Mẹ anh dễ tính thật không?

- Trên cả thật luôn, không tin vào thử thì biết.

Thiện dẫn tôi vào nhà ngang nhiên, cô giúp việc thấy thế thì ngạc nhiên lắm:

- Sao nay cháu lại về giờ này? Bạn gái cháu đây à?

- Vâng ạ. Cô nhìn bọn cháu đẹp đôi không.

Cô giúp việc nhìn tôi đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, đầu gật gù:

- Cũng được đấy. Thôi vào nhà đi, mẹ cháu đang ngồi chờ nãy giờ.

- Cháu cảm ơn cô nhé. (Thiện nháy mắt, cười rất tươi với cô giúp việc.)

Trong nhà một người phụ nữ trung niên, ăn mặc sang trọng, lịch sự. Khí chất cao quý, đang ngồi chờ sẵn bên chiếc sofa cao cấp. Tôi đoán thầm trong bụng đây chắc chắn là mẹ Thiện:

- Cháu chào bác ạ.

Mẹ Thiện không nói gì chỉ nhìn lướt qua tôi vài giây, rồi gật đầu chỉ sang cái ghế trống bên cạnh:

- Cháu ngồi xuống đi. Uống nước cam không? Bác bảo cô Linh (Cô giúp việc) pha nhé.

- Dạ không cần đâu, cháu vừa uống rồi.

- Cháu tên Hoài phải không?

- Dạ vâng ạ.

- Lâu lắm nay không thấy thằng Thiện dẫn ai về chơi. Bác còn tưởng nó bị gay, đang giục đi khám với gặp bác sĩ tâm lí mấy lần rồi đấy. May quá hôm nay có cháu sang đây, làm bác nhẹ hết cả người.

Bác vừa nói vừa cười, hết sức vui vẻ thoải mái. Không có tí nào gọi là coi thường tôi cả. Thú thật hàng ngày tôi hay xem phim truyền hình, thấy mấy bà nhà giàu ai mắt cũng cao hơn trời làm tôi lo lắm. Điển hình là lúc nãy tôi còn không dám bước vào cổng. Giờ thấy thái độ của bác như này, thì tôi mới yên tâm phần nào.

Thiện ngồi bên mày khẽ cau lại:

- Mẹ...Đang tự nhiên nói mấy chuyện này làm gì? Con đã bảo mẹ cứ yên tâm cơ mà.

- Ơ cái thằng này. Mẹ nói chuyện gì kệ mẹ chứ. Cái Hoài nó cũng có ý kiến gì đâu, Hoài nhỉ...?

Tôi cười cười, nhẹ nhàng gật đầu:

- Vâng ạ.

- Đấy thấy chưa?

- Hai người chưa gì đã bênh nhau chằm chằm như vậy rồi. Thế mà vừa nãy Hoài ngồi trên xe, tay cứ bấu chặt vào nhau sợ không dám vào gặp mẹ đấy.

- Thật không Hoài?

- Không phải đâu ạ. Anh ấy chỉ đùa bác thôi.

- Anh nói thật, chứ đùa gì?

- Úi dời. Bác có làm gì cháu đâu mà cháu phải sợ? Nhà đẻ được mỗi hai thằng con trai, một thằng biến ra ở riêng. Nhất quyết chọn cái nghề chui rúc xó bếp, nói thế nào cũng rắn mặt không nghe. Còn một thằng thì cả ngày lì mặt ở công ty mới bố. Chúng nó có biết thương mẹ chúng nó đâu. Lủi thủi một mình, chờ từng ngày bế cháu mà tóc sắp bạc hết rồi. Từ mai cháu có thời gian, cứ bắt taxi sang đây chơi mới bác. Bác trả tiền cho, không phải ngại gì hết.

- Hoài mới sang đây lần đầu, mẹ nói nhiều thế cô ấy sợ thì sao?

Mẹ Thiện liếc xéo con trai:

- Ừ thì thôi, mẹ không nói nữa.

Quay sang tôi, giọng bác nhẹ hẳn đi:

- Để bác gọi cô Linh nấu cơm, rồi ở đây ăn mới bác một bữa cho vui nhá.

- Vậy cháu vào bếp phụ cô Linh...

Tôi đứng dậy, chuẩn bị bước đi thì bác với tay kéo tôi ngồi xuống:

- Thiện vào nấu đi, ngồi đấy mà nhìn à?

- Sao lại là con?

- Không mày chẳng lẽ là mẹ? Nhà có đầu bếp phải tận dụng hết sức chứ.

Thiện không cãi được mẹ, phụng phịu xuống bếp nấu cơm thật. Tôi nhìn anh đi, mà không nhịn được cười:

- Em cười gì? Thấy anh bị ngược đãi vui lắm hả?

- ...

- Còn mẹ nữa, không biết Hoài là bạn gái con hay là con gái mẹ nữa?

- Mẹ nói cho mày biết nhé, mấy chục năm nay mẹ ao ước có đứa con gái mà không được đây này. Cái Hoài mà là con gái mẹ thật, thì mẹ xin thề cả đời không chửi mày câu nào nữa.

- Con chịu mẹ rồi...Cạn lời, bó tay luôn.

Hai mươi phút sau, tôi ngồi tiếp chuyện bác mà cứ nhấp nhổm ngó nghiêng vào bếp:

- Cháu làm cùng chỗ thằng Thiện nhỉ?

- Vâng ạ. Cháu làm phụ bếp.

- Con gái làm phụ bếp vất vả lắm. Hay là bác bảo bác trai, chuyển cháu đến công ty làm bên bộ phận lễ tân nhé.

Tôi xua xua tay, vội vàng đáp lại:

- Dạ không cần đâu. Cháu thích công việc hiện tại lắm. Với cả anh Thiện đang dạy cháu đứng bếp hai tháng nay rồi...

- Cháu không thích thì thôi vậy. Muốn vào bếp với thằng Thiện thì vào đi. Bác không giữ nữa, thấy cháu cứ ngóng mãi.

Tôi hì hì, cảm ơm bác lon ton chạy vào bếp theo Thiện:

- Em vào đây làm gì? Không nói chuyện với mẹ anh nửa à?

- Không ạ. Em vào đây giúp anh.

- Tưởng lên tầm cao mới, không đếm xỉa gì tới anh nữa...

- ...

Công nhận lúc này mặt anh dễ thương thật, từng biểu cảm cử chỉ đều làm tôi thích thích mới chết chứ. Ban đầu sao tôi không nhận ra nhỉ? Phải chăng tình yêu là một loại cảm xúc khiến con người dễ bị chi phối theo nó? Tôi không biết, nhưng lúc này tôi thấy hạnh phúc lắm...

Cả bữa cơm mẹ anh cứ gắp đồ ăn cho tôi liên tục. Tôi ngại không giám từ chối, nên bát cơm của tôi chất đầy thức ăn. Muốn khóc không được, muốn cười cũng không xong:

- Bác cứ kệ cháu, cháu ăn không hết đâu ạ.

- Không được. Cháu phải cố gắng mà ăn vào, con gái bây giờ ai cũng sợ béo kiêng hết cái này đến cái nọ. Nhìn chẳng có tí sức sống nào. Phải có da, có thịt sau này lấy chồng sinh nở mới dễ.

- ....

Thiện nghe mẹ nói cười như nắc nẻ, còn tôi tí nữa thì sặc cơm:

- Sinh nở ấy ạ?

- Ừ. Cháu với thằng Thiện cũng tính dần đi chứ. Năm nay nó cũng hơn 30 tuổi đầu rồi còn gì. Nhà người ta phúc lớn, con cháu đi học mẫu giáo cả rồi.

- ...

Tôi đỏ mặt không đáp lại, chỉ cúi đầu ăn từ từ. Kết thúc bữa cơm, dọn dẹp xong xuôi hơn 1h chiều Thiện xin phép mẹ chở tôi về nhà. Tận lúc ngồi vào ghế lái rồi, anh còn cố ngoái đầu lại dặn dò:

- Tối mẹ về bảo với bố hộ con nhé. Mẹ nhớ là mẹ chấm Hoài rồi đấy, không được nuốt lời đâu.

- Ừ...ừ...đi đi mẹ nhớ rồi. Chủ nhật được nghỉ hai đứa lại đưa nhau sang đây nhé...

Sau đó, Thiện nổ máy phóng đi mất. Đích đến của chúng tôi là nhà hàng. Tôi ngồi nói luyên thuyên trong xe cả đoạn đường, mà vẫn không ngăn cản được quyết định nghỉ làm của Thiện. Tôi tưởng anh ban đầu anh tức giận quá chỉ nói thế thôi, chứ ai ngờ lại là sự thật...

Xe dừng lại ở bến đỗ trong nhà hàng, anh Long thấy tôi và Thiện bước xuống cùng nhau, thì vời tay gọi Thiện vào phòng riêng nói chuyện. Tôi thấy hơi lo lo, có khi nào chúng tôi lại xảy ra chuyện gì xui xẻo không? Hay Nhi lại giở thêm trò gì nữa?

Thôi cứ xin nghỉ sớm ngày nào hay ngày đấy. Tôi vào gặp thẳng chị quản lí, hôm đầu tiên đã nhận tôi vào đây làm việc. Hai chị em ngồi tâm sự một hồi. Cuối cùng chị cũng đồng ý cho tôi nghỉ, mà không phải làm thêm bất cứ ngày nào nữa.

Lúc xuống bếp chào tạm biệt các anh chị, mắt tôi cứ rưng rưng. Nói gì thì nói mấy anh em làm việc chung với nhau, cả gần năm trời. Giờ tự nhiên tôi nghỉ đột ngột thế này, cảm giác hụt hẫng, mất mát làm sao tránh được?

Chị Loan còn hỏi đi, hỏi lại tôi mấy lần:

- Mày chắc chắn chưa? Mày bỏ chị thật à? Sao lại gấp gáp thế? Sắp đến cuối năm rồi còn?

Chỗ chị em thân thiết, tôi không đành lòng giấu chị chuyện gì. Nên kể cho chị nghe cái bạt tai, và cuộc nói chuyện giữa tôi và Nhi sáng nay. Nghe xong chị không ngăn cản tôi nữa, chỉ buồn buồn nói nhỏ

- Thôi thế mày nghỉ là đúng rồi. Chứ ở đây không sớm thì muộn, bà ấy cũng đì mày chết. Anh Thiện có nghỉ cùng mày không?

- Có ạ. Đang trong phòng nói chuyện cùng anh Long.

- Vậy cũng căng đấy. Anh ấy nghỉ thì bếp mình lại mất đi một thiên tài. Nhưng tao sợ nhất ông chủ không anh ấy cho nghỉ đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.