Chờ Ngày Anh Đến Được Không?

Chương 25: Chương 25




Em đang đứng dưới cổng nhà anh.

- Hả???

Hiển nhiên khi nghe xong câu nói ấy, toàn thân Thiện trở nên cứng đờ lạ thường. Tôi nằm bên nhận ra điều đó, nhưng không phản ứng gì. Chỉ thấy anh vội vã đáp lại người kia:

- Nay có việc gì mà sang nhà anh sớm thế?

- Cũng không có gì quan trọng lắm, chỉ muốn thông báo với anh em tìm được việc làm rồi, muốn rủ anh đi ăn sáng thôi.

- Thật không? Sao bảo em định đi du học bên Canada cơ mà?

- Ban đầu em cũng tính thế, nhưng nghĩ lại thì thấy không ổn. Giờ bố mẹ còn mỗi mình em, em đi sang đấy cũng không yên tâm. Mà anh xuống mở cửa cho em đi, bắt em đứng ngoài cả nửa tiếng rồi.

- À...Ừ...Anh quên, đợi tí anh xuống luôn.

Dứt câu Thiện quay người, từ từ gỡ tay tôi khỏi eo đặt nhẹ xuống giường. Rồi bước vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Tôi mở mắt nhìn mọi thứ xung quanh, cả căn phòng lấy màu ghi xám làm chủ đạo. Đồ vật bày biện gọn gàng, ngăn nắp. Trên đầu giường bức ảnh Thiện chụp cùng gia đình, làm tôi chú ý nhất. Tôi đờ người mất vài giây, như vậy đây là nhà Thiện chứ không phải khách sạn. Bảo sao anh tự nhiên thế?

Nhưng khoan đã, người phụ nữ vừa nói chuyện với anh trong điện thoại là ai? Bình thường hầu như tôi ở cạnh anh cả ngày, có bao giờ thấy anh nói chuyện với người khác giới bằng giọng điệu này đâu? Hay là em gái anh?

Không phải...

Tôi nhớ hôm nọ sang nhà anh chơi, mẹ anh bảo bác chỉ có mỗi hai đứa con trai thôi mà...

Tò mò, hiếu kì xen lẫn lo sợ. Tôi cứ nằm im suy nghĩ miên man. Khoảng 10” sau cánh cửa phòng tắm mở ra, tôi mới giật mình chột dạ nhanh nhanh chóng chóng nhắm chặt mắt lại...

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, xác định chắc chắn anh vừa rời khỏi. Tôi mới vục dậy, lọ mọ đi vscn. Khổ nỗi không yêu thì thôi, chứ một khi yêu vào bất cứ hành động khác thường nào của anh cũng làm tôi suy nghĩ bao lâu. Rồi viễn tưởng ra cả trăm ngàn lí do, sợ có một ngày nào đó chúng tôi sẽ phải cách xa nhau...Chỉ còn hoài niệm tồn tại trong lòng mỗi người...

Toàn đối với tôi là một bài học quá khứ, là sai lầm bồng bột của tuổi trẻ khiến tôi trả giá thật đắt. Còn Thiện thì khác, tôi yêu anh bằng thứ tình cảm khó nói thành lời. Tuy không đến nỗi thiếu anh tôi không sống được, nhưng chắc chắn tôi sẽ không còn đủ can đảm, niềm tin để yêu thêm bất cứ lần nào nữa...

Mọi chuyện nhất định phải rõ ràng, tôi quyết định trốn ra cầu thang tìm hiểu bí mật của người đàn ông tôi yêu...

Dưới nhà Nhung và Thiện đang ngồi nói chuyện rất tự nhiên. Họ như thể quen thuộc từng thói quen hành động của đối phương:

- Anh không đi ăn sáng với em thật à?

- Ừ...Anh xin lỗi...Tại nhà hàng hôm nay có việc gấp, anh sắp phải đi rồi.

- Việc gì mà quan trọng thế? Không cả kịp ăn sáng?

- Cũng không rõ nữa, chắc lại tiếp khách Vip.

- Chán nhỉ...Vậy em về đây...Khi nào có thời gian nhớ phải bù trả em bữa hôm nay nhé.

- Oki...Bù mấy bữa cũng được...

Người nói, kẻ cười làm tôi khó chịu thế không biết? Giậm dọa đi vào phòng, thì cái chân nó cũng muốn phản lại tôi. Tự dưng đang yên, đang lành vấp vào đôi dép trong nhà.

“Hụych...”

Tôi ngã khụy xuống sàn, tiếng động không lớn lắm. Nhưng cũng đủ làm hai người kia chú ý. Thiện nhanh chóng chạy lên, tôi lồm cồm bò dậy nhìn anh bằng ánh mắt sắc lẹm hơn dao:

“Hoài...”

Câu nói chưa hoàn chỉnh, tôi đã cắt ngang giọng nói như vừa uống cả chai dấm to:

- Em không sao đâu. Anh cứ xuống tiếp khách đi.

- Nhung không phải khách đâu, em đừng ngại. Toàn người nhà với nhau thôi

- ....

- Xuống đây anh giới thiệu luôn một thể.

Tôi gật đầu đi trước, Thiện lững thững theo sau. Nhung ngồi dưới cứ đưa mắt nhìn tôi. Thú thật tôi không thích cái nhìn đầy nghi ngờ của cô ấy đâu. Kiểu tôi là một vật phẩm, đang chờ đợi đến lượt được cô ấy đánh giá.

Ngắm chán rồi, Nhung quay sang hỏi Thiện:

- Bạn gái anh đây à?

Thiện lên tiếng, phá tan không khí căng thẳng giữa chúng tôi:

- Ừ. Cô ấy tên là Hoài, ít hơn em có 1 tuổi thôi.

Mặt Nhung ngắn tũn lại, hai mắt không tin nổi. Chỉ tay vào người tôi

- Thật không ạ? Hay anh đang trêu em?

- Thật chứ. Em ngạc nhiên lắm hả? Đợt trước anh cũng đưa cô ấy về gặp mẹ anh một lần rồi.

Tôi nhận ra thái độ khác thường của Nhung. Linh cảm của phụ nữ mách bảo tôi, đang có chuyện không hay sắp xảy ra.

- Em chào chị. Chị mới đến ạ?

- Ừ.

Một tiếng “Ừ” nặng nề, tôi càng thêm khẳng định những điều mình đang suy nghĩ trong đầu...

Nhung lại tiếp lời:

- Hoài đang làm gì vậy?

- Em làm phụ bếp cùng anh Thiện ạ. Chị ăn gì chưa, để em tranh thủ vào bếp nấu tí gì cho chị nhé.

- À không cần đâu, chị sang tìm anh Thiện có chút việc thôi. Giờ nói xong rồi, chị về đây. Em làm gì cứ làm đi, đừng để ý đến chị.

- Vâng ạ.

Chỉ vài câu nói ngắn gọn, nhưng đủ làm tôi bồn chồn day dứt. Về phần Nhung chị ấy cũng không hỏi thêm câu gì, chào Thiện qua loa rồi ra xe phóng về luôn...

- Em nhìn gì nhìn kĩ thế?

- Chị ấy đẹp anh nhỉ? Còn đẹp hơn cả bà Nhi.

- Đang tự dưng em lôi Nhi vào chuyện này làm gì? Sáng ngày ra nghe cái tên, đã không ưng...(Phụng phịu vừa nói, vừa liếc tôi.)

- Em quên. Tối qua em say có làm gì ngớ ngẩn không?

- Không có gì nghiêm trọng lắm. Nhưng lần sau có chết anh cũng không dám cho em uống 1 cốc bia nào nữa.

Tôi xấu hổ muốn động thổ luôn cho dơ.

Ôi dời ôi...

Thanh danh cả đời trong trắng, ngoan hiền của tôi bị hủy hết trong cái đêm làm thử ma men này rồi. Nhớ ra điều khác quan trọng hơn, tôi mới nhìn Thiện nghiêm túc hỏi:

- Anh có dùng biện pháp phòng tránh không?

Thiện cười khẩy, trả lời tỉnh bơ:

- Không. Phòng tránh làm gì? Lần trước không, lần này cũng vậy.

- Sao anh cẩu thả thế, nhỡ em...nhỡ thì sao? Chở em qua hiệu thuốc mau lên.

- Chở làm gì?

- Thì mua thuốc tránh thai khẩn cấp chứ còn gì?

“CẠCH...”

Cốc nước lọc trên bàn Thiện định đưa cho tôi, bị anh bất ngờ đặt mạnh xuống bàn:

- Em không được uống ba cái thứ hại người đấy. Có thai thì càng tốt chứ sao? Cả nhà anh từ trên xuống dưới ai cũng đang mong ngóng từng ngày đây.

- Nhưng em sợ lắm.

- Sợ cái gì mà sợ, có anh là bố đứa bé rồi cứ yên tâm mà ăn no ngủ kĩ.

- Thế chị vừa nãy là ai vậy?

“À” một tiếng rõ dài, Thiện mới bình tĩnh trả lời:

- Cô ấy giống như em gái anh thôi. Không có tình cảm nam nữ gì đâu, em đừng suy nghĩ xuyên tạc nhé. Thôi ra xe anh chở đi ăn tiện thể mua bộ quần áo khác, rồi còn đi làm...

Nghe Thiện giải thích thế, mà cả ngày hôm đó, tôi làm việc gì cũng không xong. Tâm hồn cứ treo ngược cành cây...

Buồn buồn nhân lúc quán thưa khách, tôi mới gọi cho chị Loan:

- ANhô....

- Chị có bận không? Nói chuyện với em lúc, nhớ mấy anh chị quá.

- Ừ. Nói đi xem nào, nay chị xin nghỉ vừa đi đám cưới con bạn thân về. Công việc bên đấy thế nào? Đã ổn định chưa?

- Cũng ngon lành, cành đào rồi chị ạ. Vẫn béo tốt như xưa.

- À có chuyện này hay lắm, nghe không chị còn kể. Đảm bảo phê lòi luôn, tin hot ở nhà hàng cả tuần nay chưa có dấu hiệu chấm dứt đâu.

- Chuyện gì mà chị thần bí vậy? Có liên quan đến em không?

- Không liên quan đến em, nhưng liên quan đến nhân tình cũ của người yêu em.

- Ai cơ??? Không phải Nhi chứ?

- Chuẩn luôn. Nghe đây này...

- Rồi, rồi chị kể đi...

- Tuần trước tao nghe hai đứa bên lễ tân kể, con Nhi đi bar không biết quậy phá thế nào dây ngay vào vụ chơi thuốc lắc và tàng trữ trái phép ma túy đá. Bị công an bắt điều tra, xác minh sự việc. Nhà chú Quân có tiền thuê luật sư, chạy vạy khắp nơi cứu con gái mà hình như không ăn thua. Lần này công an thành phố vào cuộc gắt gao lắm, liên quan đến đường dây ma túy xuyên tỉnh cơ mà. Công nhận nó gan thật, nhà đã giàu rồi còn dính vào cái thứ đấy làm gì không biết? Cho đáng đời, đúng là quả báo.

- Ui thật á?

- Ừ. Nên nhà hàng mình cả tuần nay đang xôn xao lắm. Anh Long cũng sắp nghỉ rồi, chú Quân hình như đang thuê thêm 2 đầu bếp nước ngoài về làm việc hay sao ý. Mà không biết có thuê được không?

- Vậy là cả cái bếp mất hết người trụ cột luôn.

- Chán lắm. Chị cũng đang tính nghỉ đây. Nhưng nghĩ tới con gái ở quê lại cố gắng làm. Thôi em vào làm đi, chị tắt máy đây.

- ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.