Chờ Ngày Anh Đến Được Không?

Chương 6: Chương 6




Ăn uống xong xuôi tàn tiệc mới hơn 9h, cả bếp lại rủ nhau đi hát Karaoke. Tôi định từ chối mà anh Thắng cứ kéo đi:

- Hoài đi cùng cả bếp cho vui. Mấy khi mới đông đủ thế này.

- Dạ thôi ạ. Cho em xin về sớm, chứ không tí lại lỡ xe.

- Lỡ thì về với anh Thiên hay anh Long cũng được. Hai anh ấy đi qua nhà em mà.

- Em không dám ngồi xe hai sếp đâu, ngại lắm.

- Ngại gì mà ngại cứ đi đi. Cùng lắm tí anh thuê taxi cho mà về.

Tôi không nói lại anh Thắng, đành theo mọi người đi hát. Cuối cùng đến gần 11h mới ra về. Thiện ngỏ ý cho tôi về cùng, mà tôi sợ mọi người bàn tán nên đi taxi.

Sáng hôm sau tôi đi bộ ra trạm xe bus, lúc sang đường tự nhiên có một chiếc xe máy vượt đèn đỏ lao nhanh về phía tôi. Tôi hoảng quá, tránh không kịp ngã ngồi phịch xuống đường.

Mọi việc xảy ra nhanh đến nỗi tôi không kịp phản ứng. Chỉ biết chân trái đang truyền lên một cơn đau dữ dội. Rồi mấy người đi đường xúm lại đỡ tôi ngồi lên vỉa hè:

- Cháu còn tỉnh táo không? Bác gọi taxi đưa cháu vào viện nhé!

- Chân cháu đau quá, còn đầu óc thì chắc không sao đâu bác ạ.

- Có khi nào ảnh hưởng đến xương không? Nãy ngã mạnh thế cơ mà.

- Vậy bác gọi hộ cháu cái taxi, cháu vào viện chụp X - Quang cho chắc.

- Ừ. Mà hai thằng khốn nạn kia chạy rồi. Tiên sư chúng nó người mới ngợm, đầu xanh đầu đỏ đâm phải con người ta rồi cắp đít bỏ đi.

Hai bác cháu ngồi nói chuyện thêm lúc nữa, thì xe mới đến. Tôi khập khiễng bước vào cổng bệnh viện. Chụp X - Quang xong bác sĩ bảo tôi chỉ bị bong gân, chứ xương khớp không ảnh hưởng gì nặng. Tiếp theo lại kê cho tôi một số loại thuốc giảm đau và hướng dẫn tôi cách hoạt động cho vừa phải, tránh đè ép lực lên vùng cổ chân.

Tôi nhận thuốc thanh toán tiền xong đâu đấy. Mới nhớ ra phải gọi điện cho chị Loan nhờ xin nghỉ hộ:

- Em bị ngã á, có sao không? Đi đứng thế nào mà để bị ngã?

- Em không sao, đang ở viện. Chụp X - Quang rồi chỉ bị bong gân thôi. Sáng nay đi làm bị người ta va phải.

- Ừ. Để chị nói với anh Long cho, cứ yên tâm mà nghỉ.

- Làm gì nghiêm trọng đến mức ấy, bác sĩ vừa cho cả 1 bịch thuốc giảm đau đây này. Em nghỉ ngày nay, ngày mai thôi ngày kia là em lại đi làm bình thường.

- Cứ từ từ, không phải vội. Chị nghe lỏm hình như em sắp được chuyển sang bộ phận tiếp tân, thay cho một chị mới nghỉ đẻ.

- Thật không ạ? Chị nghe ai nói thế?

- Chị vừa nghe bà quản lí nói chuyện với anh Long.

- Em không thích chuyển đâu, em thích làm ở bếp với các anh chị cơ.

- Hâm à? Em còn trẻ làm lễ tân cho sạch sẽ, nhàn hạ. Chị tắt máy đây, em về đi lấy thêm đá mà chờm vào.

- Vâng ạ.

Tôi ra cổng bắt taxi, về thẳng nhà leo lên giường nằm ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy đã hơn 2h chiều. Bụng kêu òng ọc, từ sáng đến giờ được mỗi cái bánh mì. Lắc đầu ngao ngán cố gắng mò dậy cắm tí nước sôi, pha gói mì tôm ăn tạm.

Mở điện thoại lên, bất ngờ thấy hai cuộc gọi nhỡ của Thiện. Ấn nút gọi lại, chuông vừa kêu đã có người nghe:

- Nghe cái Loan nói em bị xe tông, có sao không? Đi khám cẩn thận chưa?

- Em đi khám về rồi, may không sao chỉ bị bong gân thôi.

- Lần sau có việc gì, muốn xin nghỉ cứ gọi cho anh, anh giải quyết cho.

- Thôi em ngại lắm, sợ bị anh trừ lương.

- Trừ cái gì mà trừ. Ăn uống cẩn thận vào, khi nào khỏe hẳn đi làm cũng được.

- Em nghe nói em sắp bị chuyển sang bộ phận lễ tân ạ?

- Ừ. Anh Long vừa nói với anh sáng nay. Chúc mừng em nhé, mới đi làm được hơn 3 tháng đã được thăng chức.

- Em xin ở lại bếp được không anh?

- Xin làm gì? Con gái, con đứa ra đấy làm cho nhàn. Trong này nếu thiếu bọn anh lại tuyển thêm người.

- Vâng ạ. Tại em đang quen với các anh.

- Oki. Thế để anh nói chuyện với anh Long. Tối muốn ăn gì không? Anh đi làm về tiện đường mua vào cho.

Tôi nghe Thiện nói mà giật cả mình

- Anh vào nhà em ý ạ?

- Ừ. Em không muốn tiếp à?

- Dạ không. Chị gái em mua hết rồi. Anh vào chơi với em như vậy, không sợ người yêu anh ghen à.

- Anh chưa có người yêu.

Tôi hết giật mình, lại tròn mắt ra, đầu hiện lên cả cái dấu hỏi to đùng. Mẫu người đàn ông lí tưởng bao nhiêu cô gái mơ ước. Đẹp trai, công việc ổn định lại bảo chưa có người yêu?

Hay anh ta đang trêu chọc tôi?

Nếu đúng như thế thì kì lạ quá, tôi có điểm gì đặc biệt đâu?

Đang không biết trả lời sao cho phải, thì tôi nghe tiếng anh Long loáng thoáng gọi:

- Thiện ơi, ra khách gặp kìa.

Hết câu đó đúng như dự đoán, Thiện cũng chào tôi rồi vội vàng cúp máy.

Tôi ngồi ngơ ngác suy nghĩ về người đàn ông này. Thật sự anh quá hoàn hảo, so với Toàn đúng là một trời một vực. Tôi biết thời gian gần đây, anh đối với tôi có một số việc vượt qua mức bạn bè. Nhưng tôi tuyệt đối không dám ảo tưởng.

Con gái mà ai chẳng sợ đau. Hơn nữa tôi từng sống trong cuộc hôn nhân không khác gì cái “chảo dầu”, nên bây giờ càng nhạy cảm hơn bất cứ ai.

Chị gái tôi đã theo bạn đi du lịch Phú Quốc từ trưa qua, vậy là tối nay có mỗi mình tôi ở nhà.

Thôi kệ. Chuyện đến đâu thì hay đến đó.

Lấy thêm ít đá chờm vào chân, hi vọng cảm giác lạnh giá làm tôi tỉnh táo phần nào.

- Hoài ơi...Hoài ơi...

Hai ba tiếng gọi ngắt quãng ngoài cửa, làm tôi giật mình thêm một lần nữa. Cô Tâm vời tôi ra, dúi cho tôi đĩa xôi hạt sen ngon lắm:

- Chân cẳng sao thế kia?

- Cháu bị người ta va phải, nhưng không sao đâu ạ.

- Khổ thân cháu. Chẳng trách nay cô thấy cửa không khóa, cứ mang đĩa xôi này sang gọi thử thì cháu lại ra.

- Cháu cảm ơn cô, tối nay cháu thoát kiếp phải ăn mì gói rồi.

- Ừ. Mang vào đi, cô ra đây mua ít miến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.